Đôi mắt đen nhánh của Tiểu U trợn to, bĩu môi, hưng phấn nhìn hình ảnh dưới trận, thân thể khẽ bay lên, mái tóc màu đen phấp phới, phảng phất như không muốn nhịn được xuất thủ.
- Đừng lột nữa! Có gì từ từ nói!
- Ngươi là đồ lưu manh! Cút ngay!
- Ta mới làm y phục! Đừng xé!
...
Người của Đan Phủ điên rồi, bọn họ nhìn từng thân thể tung bay, hoa mắt, tâm thần cũng đại loạn.
Bọn họ nhìn Minh Vương, phảng phất như đang nhìn một vị ác ma đáng sợ.
Trong những người này còn có mấy vị nữ tử, lại càng bị hù dọa đến thất sắc, che ngực hoảng hốt bỏ chạy.
Nhìn đám mông trắng chồng chất phía xa, các nữ nhân lại càng cẩn thận ôm chặt ngực bỏ chạy, thiếu chút nữa bật khóc vì sợ hãi.
Xin đừng như thế...
Minh Vương càng lột càng hưng phấn, một ngón tay một bộ, càng lột càng say mê.
Chỉ có điều nét mặt hưng phấn kia ở trong mắt mọi người, lại giống như ác ma.
Tên điên này!
Cái gì gọi là Bộ Phương cút ra khỏi Thiên Lam Thành, cái gì là phong tỏa quán ăn...!Hết thảy những điều này đều bị những người này quên sạch, bọn họ giờ phút này chỉ còn hoảng hốt chạy trốn, nếu không sẽ bị lột sạch quần áo.
Bọn họ không muốn bị lột sạch quần áo, cho nên mặt đầy hoảng sợ tính toán chạy trốn ra bên ngoài.
Có người bị lột sạch quần áo, lấy từ trong không gian linh khí ra một bộ y phục đắp lên người, nhưng y phục còn chưa ấm người, đã phát hiện một ngón tay điểm vào mi tâm của hắn, y phục trên người lại bị xé nát!
Cả người lại truyền đến một cảm giác mát lạnh.
Mát lạnh đến xuyên tim!
Quán ăn này có độc a!
Minh Vương nheo mắt, toàn là thân thể màu trắng mê người, thiếu niên này thật biết cách chơi, lột sạch quần áo...!không ngờ lại thú vị như vậy!
Khi trở về Minh Khư cũng phải thử một chút...
Ầm!
Một cổ ba động vô hình từ chỗ Minh Vương nhất thời khuếch tán, tràn ngập xung quanh, tất cả mọi người đều buồn bực hừ một tiếng, ngã trên mặt đất.
Cường giả Tinh Thần Tháp lồm cồm bò dậy, khuôn mặt hoảng sợ, nhìn chằm chằm Minh Vương, vẻ mặt ngây dại!
- Ngươi là đồ biến thái!
Cường giả Tinh Thần Tháp tựa hồ muốn hộc máu.
- Cái này chính là trận pháp các ngươi bố trí phong tỏa đúng không? Quả thực...!như đồ bỏ đi.
Minh Vương không để ý đến cường giả Tinh Thần Tháp, ánh mắt rơi xuống trận pháp bao phủ tiểu điếm như cái cũi, vươn ra một ngón tay, điểm lên trên trận pháp.
Trận pháp phát ra một tiếng giòn vang, nhanh chóng nứt vỡ!
Xẹt.
Trong hư không có mấy đan dược rơi xuống, hội tụ đến trong tay Minh Vương.
Nhìn mấy viên đan dược, Minh Vương tiện tay ném vào trong miệng, giống như ăn lạc rang nhai rau ráu trong miệng,.
Chân mày chợt nhướng lên, gương mặt phảng phất khó coi giống như ăn cứt.
Cường giả Tinh Thần Tháp nhìn vẻ mặt của Minh Vương, bộ ngực chợt đau xót, đây chính là Lục Văn linh đan bọn họ luyện chế! Ngươi ăn thì ăn rồi, sao còn lộ ra vẻ mặt giống như ăn cứt làm cái gì!
Xem thường đan dược bọn họ luyện chế sao!
Phụt!
Một vị cường giả Tinh Thần Tháp không chịu được khuất nhục này, khổ sở phun ra một búng máu, che thân thể lảo đảo lui về phía sau.
Bộ Phương bình thản nhìn thân thể trần trồng của đám người này, sắc mặt không chút thay đổi.
- Ta nói rồi, tới dùng cơm thì hoan nghênh, tới gây chuyện...!Vậy thì chỉ có một kết cục...!chính là tàn phá.
Lời nói của Bộ Phương quanh quẩn trong lòng mọi người.
Cho dù là cường giả Tinh Thần Tháp cũng cảm thấy cả người run lên.
Bọn họ nhìn về phía Minh Vương đang vịn vách tường nôn mửa, nuốt nuốt nước bọt, con chó thần bí, U Minh Nữ cường hãn, một con Khôi Lỗi, hiện tại lại thêm một đồ biến thái...
Quán ăn này!
Quả thực đáng sợ!
Khó trách tự tin giết người của Tu La cổ thành, đoạt thần khí Tu La cổ thành!
- Bất kể như thế nào...!Ngươi cũng là người đắc tội của Thiên Lam Thành! Đan Phủ chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!
Cường giả Tinh Thần Tháp sắc mặt xanh mét quát, hắn che nửa người dưới, sau một khắc xoay người chạy như điên về nơi xa.
Những người khác cũng đi theo thân hình của hắn, xoay người bỏ chạy.
Một đống mông trắng chập chờn trong nước mưa...!Có chút thú vị!
Tiểu U thấy một nhóm người bỏ chạy, trái tim xao động cũng bất giác bình ổn lại, trong lòng có chút đáng tiếc...
Minh Vương nôn mửa xong, hai chân run rẩy trở lại, sắc mặt trắng bệch nhìn Bộ Phương.
- Thiếu niên...!bổn vương không cẩn thận ăn phải thứ linh tinh, cần thanh cay an ủi!
Bộ Phương nhếch miệng, nhìn bộ dạng thê thảm của Minh Vương, theo tay vung lên, nhất thời ba thanh cay hiện ra, rơi vào trong tay Minh Vương.
Minh Vương có được thanh cay, giống như được tái sinh, chạy qua một bên, lại bắt đầu mút ra mút vào, vị cay vực thẳm khiến cho hắn trầm mê không dứt.
Nam Cung Vô Khuyết nhìn Minh Vương như sinh vật lạ, giống như vừa phát hiện ra tân đại lục.
Hắn tiến tới bên cạnh Minh Vương, sắc mặt sáng bừng nói:
- Tiểu Cáp, tài nghệ lột sạch quần áo của ngươi thật lợi hại, có thể dạy ta hay không!
Minh Vương ngẩng đầu, mút thanh cay, liếc mắt nhìn Nam Cung Vô Khuyết, nói:
- Có thể, năm thanh cay.
Phụt...
Nam Cung Vô Khuyết nhất thời im lặng, tên này muốn ăn thanh cay đến phát điên rồi!
...
Thiên Đan Thành.
Khí tức cường hãn tràn ngập bầu trời Đan Thành, cường giả Tinh Thần Tháp hội tụ, Phủ chủ Lạc Đan Thanh mặc áo choàng đứng ngạo nghễ trên không trung.
Ánh mắt hắn vô cùng thâm thúy, nhìn về nơi xa.
Ở đó, cửa thành Thiên Đan Thành đang chậm rãi mở ra, vang lên tiếng ken két vang dội cửu thiên.
Ùng ùng!
Ngoài Đan Thành, Tu La đại quân sát khí ngất trời đứng san sát, điên cuồng nhìn các cường giả bên trong Đan Phủ!
Tu La Hoàng mặc khôi giáp, tay cầm Tu La Kiếm, trên mặt hiện ra nụ cười xấu xa, tròng mắt phảng phất như xuyên thấu hư không, nhìn về phía Phủ chủ Lạc Đan Thanh .
Đại chiến hết sức căng thẳng.