- Ôi, trong mắt Lão Bộ chỉ có phòng bếp, chỗ tốt ngươi nói, ta đi cùng ngươi.
Nam Cung Vô Khuyết hất mái tóc màu đỏ rực lửa của mình, ánh mắt mê ly nói.
Tu La Thánh Nữ liếc nhìn Nam Cung Vô Khuyết, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.
- Nghịch ngợm, qua bên cạnh chơi đi.
Éc! Nam Cung Vô Khuyết sửng sốt, có ý gì? Ta đẹp trai như vậy!
Sau một khắc, ngón tay Tu La Thánh Nữ xếp thành hình hoa lan, cánh tay trắng như ngọc như ẩn như hiện, tấm lụa mỏng dựng lên.
Lông tơ Nam Cung Vô Khuyết nổ tung, chân khí kích động, xiềng xích chân khí chập chờn dựng lên phía sau hắn, U Minh Vương Viêm quét qua, như muốn đốt cháy mái tóc màu đỏ!
Song, cũng không có tác dụng!
Tấm lụa mỏng cuốn xuống, cho dù là Thiên Địa Huyền Hỏa U Minh Vương Viêm cũng không cách nào đốt cháy tấm lụa mỏng kia.
Nam Cung Vô Khuyết hoàn toàn không có lực phản kháng, bị tấm lụa mỏng bao thành một cái bánh chưng, miệng cũng bị che, chỉ để lại nửa cái đầu, một đôi mắt quay tròn.
Ngươi nhất định ghen tỵ với sắc đẹp của ta!
Trong ánh mắt Nam Cung Vô Khuyết hàm chứa nước mắt khuất nhục!
Tu La Thánh Nữ mỉm cười, bấm tay, Nam Cung Vô Khuyết bị quấn thành bánh chưng bị quẳng vào nơi xa, không thể động đậy.
Chà chà chà!
Tấm lụa mỏng cuốn động, nhanh chóng lướt ngang, bao bọc chung quanh Bộ Phương.
Mái tóc đỏ phiêu đãng, màu sắc mê người.
Tu La Thánh Nữ chậm rãi di chuyển, đi tới hướng Bộ Phương, tròng mắt mê ly, khóe môi nhếch lên.
- Tỷ tỷ có đẹp không sao?
Móng tay Tu La Thánh Nữ cũng được sơn màu đỏ, mang theo vẻ hấp dẫn, đi tới bên cạnh Bộ Phương, ngón tay đưa lên, nhấc cằm Bộ Phương, nhẹ nhàng hỏi.
Bộ Phương hít một hơi thật sâu, một mùi thơm nhất thời tràn vào trong lỗ mũi hắn, khiến cho hắn cảm thấy khuôn mặt cũng có chút nóng đỏ.
- Ngươi! không xấu.
Bộ Phương phun ra một câu.
Động tác của Thánh Nữ nhất thời cứng đờ, không xấu? Lần đầu tiên có người trả lời nàng như vậy!
Tu La Thánh Nữ có chút tức giận, nàng vẫn rất tự tin về dung nhan của mình, không ngờ người trước mắt này lại nói nàng không xấu, nếu không xấu, vậy cũng không thể tính là đẹp?
Hảo tiểu tử, lá gan lớn lắm.
Nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do để bổn Thánh Nữ không mang ngươi đi.
Có thể thúc dục Tu La Tháp, bí mật của tiểu đầu bếp ngươi không ít đâu!
Ngón tay trắng mềm của Tu La Thánh Nữ lướt qua gương mặt Bộ Phương, mỉm cười, đôi mắt càng toát ra vẻ mê ly.
Bỗng nhiên, thân thể của nàng khẽ cứng đờ, ý niệm vừa động, liền cảm thấy một cổ khí tức khổng lồ từ đàng xa nhanh chóng lao đến.
Tu La Thánh Nữ đứng thẳng người, ánh mắt phảng phất xuyên thấu qua tấm lụa mỏng, nhìn về phía xa.
Ở chỗ này, vòm trời cũng trở nên đen nhánh, chậm rãi bao trùm, một thân hình uyển chuyển lăng không mà đến, chiếc váy màu đen phần phật trong gió.
Mái tóc dài màu đen phiêu đãng.
- U Minh nữ!
Tu La Thánh Nữ hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm nói, sắc mặt ngưng trọng.
Sau một khắc, nàng quay đầu nhìn về phía Bộ Phương, ánh mắt càng thêm kỳ dị:
- Không ngờ U Minh nữ luôn dính chặt với ngươi! tiểu đầu bếp nhà ngươi, thật có mị lực.
- Không! Ta đoán Tiểu U chỉ vì cơm Long Huyết mà đến.
Bộ Phương rất tỉnh táo suy đoán chuyện xảy ra.
Sắc mặt Tu La Thánh Nữ cổ quái, nàng tựa hồ có chút không hiểu lời nói của Bộ Phương.
- Lão Yêu, đừng đùa giỡn với mấy lão đầu đó nữa, tốc chiến tốc thắng, đối phó U Minh nữ.
Đôi môi đỏ mọng của Tu La Thánh Nữ nhếch lên, thản nhiên nói, thanh âm nhất thời nhộn nhạo, gợn sóng truyền ra xung quanh.
Quảng trường trung tâm.
Một côn quét ngang, sắc mặt lão giả gầy gò đang áp chế các vị đại sư nhất thời ngưng tụ.
Hắn nhìn về phía xa, nơi mây đen kéo tới, uy áp hùng hồn che khuất bầu trời, U Minh nữ đang chậm rãi đi đến.
Hít một hơi thật sâu.
Lão Yêu gào to, khí tức một lần nữa nhấc lên.
- Thánh Nữ đại nhân!
Trường côn màu đen quay cuồng, một côn quét ra, nhất thời hóa thành côn ảnh đầy trời, uy năng càng trở nên cường hãn.
Rầm rầm rầm!
Sắc mặt năm vị luyện đan đại sư chợt biến đổi, sau một khắc, trong côn ảnh đầy trời, hộc máu bay ra ngoài.
Tất cả khán giả đều ồ lên, sợ hãi cả kinh!
Lão giả kia lúc trước còn chưa dùng toàn lực?
Mấy vị luyện đan đại sư cũng bị trọng thương, khí tức uể oải, sắc mặt kinh sợ, tại sao lão giả gầy gò lại mạnh như vậy?
- Nếu như không phải Thánh Nữ đại nhân nói không giết các ngươi, chỉ dựa vào mấy lão già các ngươi!
Khiêng côn đen, lão giả gầy gò khinh thường liếc nhìn mấy vị luyện đan đại sư, sau một khắc, thân hình gầm thét trên không trung, nhất thời bắn ra.
Lơ lửng phía trên tấm lụa đỏ cuồn cuộn.
Nơi xa, Tiểu U lăng không bước đi, lòng bàn chân trong suốt giẫm trên hư không, thân hình phiêu đãng, khí tức cũng càng trở nên cường thịnh.
Ánh mắt Lão Yêu từ từ đại thịnh, khí tức phóng lên cao, không ngừng gầm thét.
- Để lão phu nhận thức một chút về U Minh nữ cường đại đi! !
Rầm rầm rầm!
Năm đạo gông xiềng chập chờn trong hư không, chậm rãi mơ hồ, dung hợp lại với nhau, quấn quýt lẫn nhau!
Các đại sư luyện đan nhìn thấy màn này, sắc mặt nhất thời tái đi.
- Lão này lại là cường giả Thần Thể Cảnh đỉnh phong!
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lão Yêu đang run động, mái tóc phiêu đãng, sau một khắc, khuôn mặt của hắn lại từ từ trở nên trẻ hơn!
Mái tóc màu trắng cũng biến thành màu đỏ như máu!
Thân thể cũng trở nên cao ngất, cầm trường côn, khí thế ngất trời.
- Đến đây đi! Chiến!