Sáng sớm ngày thứ hai, Bộ Phương dậy rất sớm, sau khi rửa mặt, đi xuống lầu, ở trong phòng bếp luyện tập một chút kỹ thuật dùng dao và chạm trổ.
Thuận tiện nấu bữa ăn sáng, đi ra khỏi phòng bếp, hai người một chó đã giải quyết xong bữa sáng, Bộ Phương mở cửa tiểu điếm, cửa vừa mở, ngoài cửa đã có không ít người xếp hàng.
Bộ Phương có chút sững sờ, nhìn người đàn ông to lớn xếp hàng đầu tiên ở cửa.
Vị thực khách này rất thô kệch, toàn thân vạm vỡ như một con gấu, nhưng đầu quấn khăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, hết sức thần bí.
- Ngươi...!ăn gì?
Bộ Phương có chút cổ quái nhìn người này, mặc dù trong lòng kỳ quái, nhưng cũng không hỏi quá nhiều.
Bóng người thô kệch bước vào trong tiểu điếm, trong ánh mắt tràn ngập tò mò, nhìn chung quanh, tựa hồ muốn quan sát từng góc nhỏ trong tiểu điếm này.
Cuối cùng hắn ngồi xuống một chỗ, nhìn thực đơn treo trên vách tường, tròng mắt khẽ nheo lại.
- Ăn gì?
Tiểu U mặt không chút thay đổi tới trước mặt người này, lạnh lùng hỏi.
- Một phần cơm trứng chiên.
Đại hán thô kệch suy nghĩ một lát mới nói.
Tiểu U liếc nhìn đối phương, không nói gì, tiếp tục đi tới những bàn khác.
Sau khi ghi chép xong món ăn, đi tới cửa sổ phòng bếp, báo món ăn cho Bộ Phương.
Đại hán thô kệch đưa mắt dòm ngó chung quanh.
Một con chó đen, một nữ nhân...!ở góc quán ăn còn có một gốc cây Ngộ Đạo, quán ăn này có chút đơn giản, nhưng lại rất chất phác.
Xem ra tính cách của đầu bếp này rất chất phác, thích đơn giản.
Phòng bếp ngăn cách với cửa hàng phía trước, khiến người ta không thấy rõ tình huống trong bếp, cho nên tính cách của đầu bếp này có chút quái gở!
Đại hán quấn khăn lấy ra một miếng ngọc phù, ghi chép gì đó trên ngọc phù.
Thực khách chung quanh cũng cổ quái nhìn đại hán, có chút im lặng.
Người này lén lén lút lút, ánh mắt không ngừng quan sát U tỷ...!Quả thực hèn mọn !
Hắn không sợ bị U tỷ đánh chết sao? !
- Cơm trứng chiên của ngươi...
Tiểu U vẫn lạnh lùng, đặt cơm trứng chiên trước mặt đại hán, sau khi lạnh lùng quét nhìn đối phương, xoay người rời đi.
Cơm trứng chiên? Thơm quá!
Trái tim đại hán thô kệch khẽ nhảy lên, ánh mắt nhìn cơm trứng chiên lóng lánh, tâm thần cũng có chút lay động.
Mùi thơm cuộn trào, chui vào trong lỗ mũi hắn, khiến lỗ chân lông cả người hắn tựa hồ cũng mở ra.
Đại hán mở chiếc khăn quấn trên mặt, lộ ra một cái miệng rộng, cầm thìa sứ, múc một miếng cơm trứng chiên bỏ vào trong miệng.
Chẳng qua chỉ ăn một miếng, đại hán liền trợn tròn mắt!
- Mùi vị này!
Đại hán quấn khăn cảm giác thế giới quan của mình sắp bị phá vỡ rồi!
Hắn hít một hơi thật sâu, lấy ra ngọc phù ghi chép, cầm thìa sứ múc một miếng, lại ghi chép một chút...!cơm trứng chiên rất nhanh được ăn sạch sẽ.
- Lão bản! Thêm một phần cơm trứng chiên!
Đại hán liếm liếm đôi môi, xoay người hô.
Tiểu U đi tới, lạnh lùng nói:
- Món ăn của tiểu điếm, mỗi người một ngày chỉ có thể gọi một lần...
Nam tử quấn khăn sửng sốt, chỉ có thể gọi một lần sao? !
Nói rõ đầu bếp này là một người cứng nhắc! Đại hán chép miệng, cẩn thận ghi chép trong ngọc phù.
Tiểu U cổ quái nhìn đại hán, không biết hắn đang làm cái gì, cũng lười để ý tới hắn, Tiểu U phiêu nhiên rời đi.
Đại hán nhìn trái nhìn phải, ngó nghiêng các góc, thỉnh thoảng còn ghi chép vài thứ lên ngọc phù.
Các thực khách cũng cảm thấy đại hán này có phải bị bệnh hay không...!Không phải có bệnh, thì chính là hèn mọn !
Thậm chí, đại hán kia còn muốn tiến vào trong phòng bếp, nhưng bị con mắt màu tím của Tiểu Bạch chặn lại.
Khi thấy Tiểu Bạch, đại hán kinh ngạc như thấy thiên nhân, vội vàng ghi chép vào trong ngọc phù...
Một Khôi Lỗi không kém gì Thần Cảnh!
Cuối cùng, đại hán tựa hồ cảm thấy không còn cái gì có thể ghi chép, hài lòng rời khỏi tiểu điếm, trong con mắt cổ quái của các thực khách, càng lúc càng xa, từ từ biến mất.
Chuyện này đối với quán ăn Vân Lam chỉ là một nhạc đệm nho nhỏ, Bộ Phương thậm chí không biết xảy ra chuyện gì.
Quán ăn Vân Lam tiếp tục buôn bán, bởi vì sự phát triển của Bộ Phương, hiện giờ quán ăn Vân Lam buôn bán vô cùng nhộn nhịp!
...
Đi rất xa, chui vào một khúc quanh, đại hán quấn khăn mới tháo bỏ cái khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt thô kệch.
Người này chính là Hùng Thực đã cải trang.
Cầm ngọc phù trong tay, Hùng Thực nở nụ cười.
- Những tài liệu này đủ phân tích ra tính cách, thủ đoạn và năng lực của tiểu đầu bếp này...!Dùng cái này triển khai châm chích tấn công! Hừ! Thắng lợi nhất định sẽ thuộc về ta!
Hùng Thực vô cùng tự tin, thông qua ghi chép tư liệu sáng nay, hắn cảm thấy đầu bếp này đã không đáng để lo.
- Tranh tài chân chính thật ra đã bắt đầu ngoài võ đài! Thắng lợi ngoài võ đài, cuối cùng đưa đến thắng lợi trong võ đài!
Ông...
Một trận ba động khuếch tán, một con gấu khổng lồ xuất hiện bên cạnh hắn, sờ sờ cái bụng con gấu, Hùng Thực nở nụ cười lạnh.
- Đại Hùng à, chủ nhân có một nhiệm vụ gian khổ giao cho ngươi! Khuya hôm nay...