Khi Bộ Phương trở lại tiểu điếm, đêm đã khuya.
Trong khu vực tiểu điếm, căn bản khó nhìn thấy những người khác, tất cả mọi người đều đã về nghỉ ngơi.
Khiêng tấm biển, Bộ Phương trở lại trong tiểu điếm, mở cánh cửa, cánh cửa bằng đồng nặng nề phát ra thanh âm cót két.
Sau khi cất tấm biển, Bộ Phương vươn vai, bước vào trong tiểu điếm.
Vừa vào tiểu điếm, liền cảm nhận được hai ánh mắt sâu kín, trên bàn ăn, Tiểu U và cẩu gia đang nằm úp sấp, trừng mắt, nhìn Bộ Phương mới vừa trở về.
Ánh mắt của một người một chó khiến Bộ Phương hơi sững sờ.
- Sao vậy?
Bộ Phương nghi ngờ hỏi, hắn lôi một cái ghế ngồi xuống, cả người dựa vào ghế, thở ra một hơi, buông lỏng toàn thân.
Hôm nay hắn nấu thịt nướng, là một món ăn khảo nghiệm tinh lực, bởi vì kết hợp Mỹ Thực trận pháp trong đó, cho nên áp lực đối với tinh thần lớn vô cùng.
Đừng thấy Bộ Phương nấu nướng rất nhẹ nhàng, nhưng khó khăn trong đó chỉ có mình hắn biết.
- Chúng ta...!đói bụng.
Tiểu U mặt không chút thay đổi nhìn Bộ Phương, méo miệng, nói.
Cẩu gia cũng lóe ra ánh mắt chân thành, nhìn Bộ Phương, thè lưỡi bày tỏ sự đồng tình với Tiểu U.
- Hai tên ăn hàng này...
Bộ Phương có chút không nói nên lời, lầm bầm, đứng lên, đi vào trong bếp.
Tiểu U nheo mắt, nhìn bóng lưng Bộ Phương, bĩu môi, chỉ cần tâm tình của nàng tốt, sẽ không tự chủ chu môi.
Bộ Phương đi vào trong bếp, khéo léo nhóm lửa, khai lò, chỉ chốc lát sau trong bếp đã có mùi thơm bay ra.
Phương thức nấu cơm Long Huyết và sườn xào chua ngọt hắn đã sớm thành thục, cho nên nấu nướng rất dễ dàng.
Đảo nồi, lật xào, mùi thơm tràn ngập, tiếng xèo xèo vang lên không dứt.
Một lát sau, trong phòng bếp rốt cục yên tĩnh.
Trong tiểu điếm Tiểu U và Cẩu gia đã sớm nóng ruột.
Bọn họ nhìn về phía phòng bếp, có một thân ảnh gầy gò, chậm rãi đi ra.
- Cơm Long Huyết của Tiểu U, sườn xào chua ngọt của Tiểu Hắc...
Bộ Phương đặt món ăn trước mặt một người một chó, thản nhiên nói.
Ánh mắt Tiểu U và Cẩu gia nhất thời sáng ngời, bắt đầu tập trung ăn uống, tướng ăn của hai kẻ này có chút tương tự.
Bộ Phương không đói bụng, cho nên tiếp tục nằm trên ghế, nhìn bọn hắn ăn một cách vui vẻ.
Hắn đã lên cấp Top 50 Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển, nhưng Hệ Thống vẫn không biểu hiện hắn đã hoàn thành nhiệm vụ tạm thời, xem ra còn cần tiến thêm một bước.
Danh khí Top 50 Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển còn chưa đủ...
Bộ Phương cũng có chút nhức đầu vuốt vuốt mũi mình.
Vì cuộc so tài này, chuyện buôn bán của tiểu điếm có chút lộn xộn, điều này làm hắn không vui, những thứ này đều có liên quan đến tu vi của hắn, mặc dù chuyện buôn bán của tiểu điếm Phương Phương ở Thanh Phong Đế Đô cũng là để cung cấp cơ sở tu luyện cho hắn, nhưng...!thiếu cái này, Bộ Phương vẫn cảm giác lo lắng.
Cẩu gia và Tiểu U rất nhanh ăn xong, hai kẻ ăn hàng, một chó bò tới trước cây Ngộ Đạo, một người chui vào trong thuyền U Minh...
Chỉ để lại hai chiếc đĩa sứ sạch sẽ trên bàn.
Ngáp một cái, Bộ Phương cầm đĩa sứ, trở lại trong phòng bếp.
Tiểu Bạch vẫn yên tĩnh đứng ở cửa phòng bếp, tròng mắt lóe ra quang mang màu tím, Bộ Phương vỗ vỗ cái bụng mập ục ịch của Tiểu Bạch, sau khi bỏ đĩa sứ vào máy rửa chén, kéo Tiểu Bì đang nằm úp sấp ngủ say sưa trên bả vai, đặt lên đỉnh đầu tròn vo của Tiểu Bạch.
Bộ Phương trở lại trong phòng, tắm nước nóng, lau chùi mái tóc ướt át, đi một vòng quanh phòng, cuối cùng nằm dài trên giường bắt đầu ngủ.
...
Rầm rầm!
Mặt đất rung động, một thân ảnh khổng lồ như ngọn núi nhỏ xuất hiện, đó là một linh thú bộ dạng như con gấu khổng lồ, khí tức uy nghiêm, thực lực vô cùng cường đại.
Bên cạnh linh thú này, là một bóng người khôi ngô, chính là Hùng Thực trong Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển.
- Đó chính là quán ăn Vân Lam sao? Thật không nghĩ tới ở Thiên Lam Thành thật sự có một quán ăn...
Hùng Thực nhếch môi cười nói.
Đối thủ trận tiếp theo của hắn chính là Bộ Phương, một hắc mã đầu bếp bộc lộ tài năng trong Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển lần này.
Một đầu bếp...!Hùng Thực nghĩ đến đối thủ kế tiếp của mình là một đầu bếp, trong lòng hắn không khỏi dao động, thậm chí buồn cười.
Hắn thật sự chưa từng so tài với đầu bếp!
Nhưng hắn cũng không xem nhẹ, bởi vì ngay cả ma nữ An Sênh cũng bị đánh bại, cho nên hắn cũng rất nghiêm túc.
Ma nữ An Sênh là thiên tài Luyện Đan Sư của Thiên Đan Thành, còn Hùng Thực hắn là Luyện Đan Sư của Thiên Diệu Thành, mặc dù hai người không cùng thuộc Đan Thành, nhưng thực lực luyện đan của bọn hắn thật ra sàn sàn như nhau, nhưng trên bảng xếp hạng, Hùng Thực vẫn mạnh hơn An Sênh một chút.
Điểm mạnh hơn này không phải vì thực lực, mà bởi vì thủ đoạn.
Hùng Thực có thể xếp hạng áp chế An Sênh, dĩ nhiên là có thủ đoạn của hắn.
Đừng thấy Hùng Thực bề ngoài thô lỗ, nhưng con người hắn thật ra rất tinh tế, hắn sẽ nghiên cứu đối thủ của mình rất kỹ lưỡng.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, hơn nữa, hắn nghiên cứu đối thủ kỹ lưỡng, còn có thể nhằm trúng đối thủ một cách có kế hoạch.
Như vậy sẽ dễ dàng đạt được thắng lợi hơn.
- Đại Hùng...!Đây chính là đối thủ trận tiếp theo của chúng ta! Ngươi nói xem, ngươi tát tiểu điếm này một cái, đầu bếp kia quan tâm tiểu điếm này nhiều như vậy, nhất định sẽ tâm loạn, vậy ngươi nói, chúng ta không phải sẽ thắng sao?
Hùng Thực vuốt cái bụng lông xù của Đại Hùng, cười nói.
Đại Hùng gào thét, thở hổn hển.
Nhưng Hùng Thực không vội vã xuất thủ, chỉ chăm chú nhìn quán ăn Vân Lam, sau đó mang theo Đại Hùng rời đi.
...