Đây là máu tươi bắn ra từ trên người nữ nhân kia.
Sao lại có máu tươi? Nữ nhân này rốt cuộc đã làm gì rồi? Trong lòng Nam Cung Uyển ngờ vực, nhìn Tiểu U phất tóc, thần tình nghiêm trọng.
Nàng vẫn cảm thấy nữ nhân xinh đẹp này không đơn giản, không chỉ bởi vì Nam Cung Vô Khuyết đặc biệt kiêng kị đối phương.

Chỉ cần hơi thở trên người đối phương phát đã đủ khiến Nam Cung Uyển cảm thấy tim đập rất nhanh.
Tiểu U sau khi chỉnh sửa tóc, con ngươi lười biếng nâng lên, dừng trên người Nam Cung Uyển, giống như hơi kinh ngạc vì sao nữ nhân này nhìn chằm chằm mình.

Nhưng nàng cũng không quá để ý, xoay người tiến đến gần phòng bếp, thập phần chờ mong nhìn vào trong phòng bếp.

Bởi vì nàng biết, tới lúc ăn điểm tâm rồi.
Mùi thơm ngào ngạt từ trong phòng bếp, bay ra trong chốc lát.
Nam Cung Uyển ngồi trên ghế, tư thế ngồi hơi tao nhã, cặp đù trắng nõn thon dài nhấc lên, đặt lên đùi còn lại, tản ra mị hoặc trưởng thành.
Bên cạnh nàng là Tiểu U có chút sốt ruột, nữ nhân này thỉnh thoảng quay đầu nhìn phòng bếp, hoàn toàn là một tên tham ăn.

Mà càng khiến Nam Cung Uyển cạn lời chính là… bên cạnh khác của nàng không biết khi nào xuất hiện một con chó đen, hai móng vuốt vỗ lên bàn, thè lưỡi, cùng đợi bữa sáng.
Ngồi giữa một chó một người như vậy, Nam Cung Uyển vẫn cảm thấy có phần quái dị và xấu hổ.
Cái quỷ gì!
Rất nhanh, mùi hương nồng đậm bắt đầu bay ra từ trong phòng bếp, một thân ảnh thon dài, gầy yếu đi ra khỏi phòng bếp.
Hai tay bưng món ăn tản ra mùi hương và hơi nóng.
Người này chính là Bộ Phương.
Bộ Phương cũng thấy được tổ hợp quỷ dị, nhíu mi, nhưng cũng không quá mức để ý.
- Tiểu Hắc, Long Thịt Túy Bài Cốt của ngươi.
- Tiểu U, cơm Long Huyết của ngươi.
Bộ Phương sau khi đặt món ăn ở trước mặt Tiểu U và Tiểu Hắc, liếc mắt nhìn Nam Cung Uyển, liền xoay người đi vào trong phòng bếp.
Chỉ sau chốc lát, cầm hai lồng bánh bao ra.
- Đây là bánh bao nhỏ, hương vị rất không tệ, thật thích hợp làm bữa sáng.
Bộ Phương sau khi đưa bánh bao nhỏ cho Nam Cung Uyển, chính mình cũng tìm vị trí ngồi xuống, chuẩn bị dùng cơm.
Hiện giờ trong tiểu điếm, Bộ Phương sẽ thỉnh thoảng nghiên cứu ra món ăn mới.
Bánh bao nhỏ này là món ăn hắn mới nghiên cứu ra nhất, kỳ thật cũng tính là nghiên cứu, dù sao kiếp trước đã từng làm rồi.
Bánh bao nhỏ khác bánh bao thường, da trắng mỏng, sau khi hấp, sẽ trở nên trong suốt, bên trong cũng không có nước canh đậm đà nhưng canh bánh bao, nhưng lại tràn ngập hương thơm.
Đó là nguyên nhân bánh bao nhỏ mỹ vị, cho dù ăn hơn mười lồng cũng không ngán.
Làm lựa chọn của buổi sáng, kỳ thật vừa vặn.
Nam Cung Uyển trừng lớn mắt nhìn bánh bao nhỏ trước mặt mình, hơi nóng và mùi thương bánh bao tản ra không ngừng hấp dẫn nàng.
Những người khác đều bắt đầu ăn ngụm lớn.
Con chó kia vùi mặt vào dĩa, không ngừng bẹp bẹp.
Nữ nhân lạnh như băng kia lấy tay bốc cơm, không ngừng bỏ vào miệng… tướng ăn này, quả thực khủng bố.
- Thật… ngon quá!
Nam Cung Uyển dùng đũa gắp một cái bánh bao nhỏ mềm, nhẹ nhàng cắn một ngụm, nhất thời phá vỡ vỏ bánh, hương khí bắt đầu trào dâng, lưu chuyển trong miệng nàng.
Hương vị nhân bánh bao nháy mắt phun ra, khiến cả người nàng đều run lên.

Một cái bánh bao vào bụng, ngon đến nàng nhịn không được muốn rê.n rỉ.
Bộ Phương đã sớm ăn đến quên cả trời đất, kỳ thật hắn có thể chuẩn bị nước chấm, nhưng Bộ Phương lười, cho nên cũng không đi pha.

Bánh bao nhỏ nếu thêm vào nước chấm đặc biệt, hương vị tuyệt đối phi thường mỹ vị.
Cẩu gia lúc này đã thông minh hơn, thời điểm Tiểu U bốc nắm cơm Long Huyết cuối cùng vào miệng, nó cũng đã ăn xong Túy Bài Cốt.
Vươn đầu lưỡi liếm môi, sau khi phát ra tiếng cười đắc ý với Tiểu U, Cẩu gia chạy về phía dưới tàng cây Ngộ Đạo Thụ, tiếp tục ngủ.
Ăn ngủ, ngủ ăn, hằng ngày của Cẩu gia.
Mà Tiểu U sau khi ăn xong cơm Long Huyết của mình thì chuyển mắt nhìn về phía bánh bao trong lồng hấp của Bộ Phương.
…….
Sau khi ăn uống no đủ, Bộ Phương cũng không bắt đầu buôn bán mà đóng cửa thanh môn, đi theo Nam Cung Uyển rời khỏi tiểu điếm.
Bọn họ muốn đi thành nam, báo danh tham gia Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển kia.
Từng gia tộc kỳ thật đều có danh sách dự thi cố định.

Mà một vài tán tu báo danh bình thường, hoặc là một vài y sư, độc sư không có danh tiếng.

Loại tồn tại này vẫn luôn bị luyện đan sư xem thường, cho rằng bọn họ đang đi bàng môn tà đạo.

Mà sự thật quả thật như thế, cho dù là y sư cấp cao nhất cũng không thể so với một viên linh đan.

Nhưng mỗi trận Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển, vẫn có không ít y sư và độc sư tham gia, không bởi vì chuyện khác, vạn nhất bọn họ chen vào năm mươi hạng đầu, có thể đạt được nhân khí thật lớn.

Có thể đạt nhân khí lớn, đối với bọn họ hoàn toàn không thiệt hại gì!
Đoạn đường đến thành nam cũng không quá phồn hoa, Thiên Lam Thành cùng đại đa số thành phố lớn đều giống nhau.

Trung tâm đều là đoạn đường phồn hoa nhất, càng đi ra ngoài, lại càng thưa thớt.
Ở trung tâm thành thị, có thể nhìn thấy không ít cao lầu thanh đồng, nhưng một khi tới thành nam, cao lầu liền ít đi không ít.
Đại đa số phòng ốc đều thấp bé, cũng có tuổi tác.
Nam Cung Uyển tựa hồ hơi quen thuộc với thành nam, mang theo Bộ Phương đi dọc ngõ tắt, giống như đi theo mê cung, tới một tòa kiến trúc cao nhất trong thành nam.
- Nơi này chính là nơi báo danh… Mỗi một kỳ nhân dị sĩ đều báo danh ở nơi này.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play