Nữ oa này… Cẩu gia chớp chớp mắt, rồi tiếp tục ngủ say.
………….
Sáng sớm ngày hôm sau, Bộ Phương bị từng thanh âm hét thảm như giết heo đánh thức.
Đứng thẳng lên từ trên giường, Bộ Phương xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, ngờ vực nhìn bốn phía.
Đã xảy ra chuyện gì rồi.
Xuống giường, từng thanh âm hét thảm vang lên liên tục, đi đến cửa sổ, nhìn về phía xa.
Đá vụn đầy đất, đan dược tan vỡ.
Một đống lão bản cửa hàng đan dược quỳ rạp trên mặt khóc rống.
- Đã xảy ra chuyện gì rồi…
Bộ Phương mở to mắt, nhiều cửa hàng đan dược như vậy bị vỡ nát trong một đêm.
Nhóm lão bản cửa hàng đan dược này mới là thảm nhất… Bọn họ chỉ dựa vào cửa hàng đan dược này kiếm tiềm nuôi gia đình.
Bọn họ thuê vị trí với gia tộc Nam Cung, đã tiêu phí không ít tiền vốn, hiện giờ xảy ra chuyện này, khiến bọn họ đả kích quá lớn.
Cho nên có người than thở, có người khóc rống.
Có lão bản cửa hàng đan dược đã tức giận cực hạn, gõ cửa thanh đồng, bọn họ cảm thấy đầu sỏ gây chuyện là Bộ Phương.
Bởi vì toàn bộ cửa hàng đan dược đều vỡ nát, duy chỉ có quán nă này vẫn thật vững vàng.
Chuyện này bọn họ không suy diễn thì không có khả năng.
Người của Nam Cung gia tộc rất nhanh đi đến, đi đầu là một trưởng lão gia tộc Nam Cung.
Ánh mắt của vị trưởng lão này dần sâu xa.
Sau khi hỏi một vài tin tức, cũng tập trung ánh mắt lên quán ăn.
Vết máu trên mặt đất cũng hấp dẫn chú ý của bọn họ.
Đêm qua nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chân khí nồng đậm trong máu kia nói rõ tu vi của người này rất mạnh.
Có lẽ chỉ cần tìm người đổ máu là có thể tra ra chân tướng sự tình.
Nhưng kỳ thật, dự đoán của trưởng lão này vẫn nghiêng về phía Lâm gia và Trương gia ra tay, dù sao cùng có tin đồn này truyền ra.
Nam Cung Uyển và Nam Cung Vô Khuyết cũng đuổi đến, xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ làm sao đứng yên mà nhìn.
Một sản nghiệp của gia tộc Nam Cung bị phá hủy, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Nam Cung Uyển rất có thủ đoạn, trấn an những lão bản cửa hàng đan dược đang khóc rống này, cũng hứa hẹn sẽ trả lại tiền thuê, đây mới khiến không ít lão bản yên lòng.
Kỳ thật cửa hàng đan dược của Nam Cung Uyển cũng bị hủy, nhưng nàng biết tuyệt đối không liên quan đến Bộ lão bản.
Khẳng định là người của Trương gia hoặc Lâm gia gây ra.
Bọn họ phải tra ra chuyện này.
Bộ Phương sửa sang lại quần áo, đi xuống lầu, mở ra cửa thanh đồng, dựa lên ván cửa.
Nam Cung Uyển và Nam Cung Vô Khuyết đi lên chào hỏi.
Không ít lão bản xung quanh trợn trắng mắt nhìn thẳng hắn, ánh mắt kia khiến Bộ Phương khẽ nhíu mày.
- Bộ lão bản, chúng ta biết chuyện này tuyệt đối không có quan hệ với ngươi.
Ngươi đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm ra người ra tay, lần thua thiệt lớn này, Nam Cung Gia ta sẽ không nhẫn nhịn.
Nam Cung Vô Khuyết vỗ bộ ng,ực cam đoan với Bộ Phương.
Tâm tình Nam Cung Uyển cũng hơi kém, dù sao cửa hàng đan dược của nàng cũng bị hủy.
Nàng vốn nghĩ sẽ tu sửa một chút vào hôm nay, thật không ngờ lại xảy ra chuyện.
- Bộ lão bản, kỳ nhân dị sĩ của Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển báo danh ở thành nam, hiện tại có rảnh không? Ta cùng ngươi đi qua đó.
Nam Cung Uyển hô lên.
- Hiện tại không rảnh, còn chưa ăn điểm tâm.
Bộ Phương nói.
Sắc mặt Nam Cung Uyển cứng đờ, hơi cạn lời.
- Các ngươi muốn ăn, cũng tiến vào nếm thử đi, nhớ rõ lưu lại nguyên tinh là được.
Bộ Phương nói một câu, xoay người đi vào trong phòng bếp.
Hai mắt Nam Cung Vô Khuyết và Nam Cung Uyển sáng lên, chuẩn bị đi vào.
Nam Cung Vô Khuyết nhìn thấy Tiểu U đi ra khỏi U Minh Thuyền, nhất thời giống như con chuột gặp phải con mèo, quay đầu rời đi.
Khiến Nam Cung Uyển khó hiểu.
Tiểu U mặt không biểu tình đi ra, ngáp một cái, đứng thẳng thân mình, thu vào U Minh Thuyền.
Ánh mắt Nam Cung Uyển vẫn nhìn chằm chằm Tiểu U.
Bỗng nhiên, đôi mắt nàng co rụt lại.
Chỉ thấy Tiểu U chà tóc, khiến mái tóc như thác nước này xõa ra, một mùi máu tanh nồng đậm bắt đầu lan tỏa.
Một giọt lạnh như băng bắn lên mặt Nam Cung Uyển.
Theo bản năng nâng tay lên, nhưng lưu lại một tay đỏ máu.
----------oOo----------