Đối với cô mà nói, trường học và Vạn Tử
Thiên Hồng chính là hai thế giới trái ngược, một thuần khiết tốt đẹp,
một âm u bẩn thỉu. Mặc dù khi đi học cô sẽ không chủ động chào hỏi với
bạn học —— trên thực tế thì trừ trưởng lớp, những người khác một người
cô cũng không nhận ra —— nhưng chỉ ngồi ở trong phòng học cùng các bạn
hưởng thụ không khí đi học lại làm cho cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Khi ấy cô từng snh ra ảo giác, nghĩ rằng mình vẫn còn là trạch nữ Dương
Nghệ kia chứ không phải Phạm Hiểu Lâm trẻ tuổi đã phải gánh lấy gánh
nặng gia đình.
Cho nên, khi hai cái thế giới đan vào cùng một chỗ thì cô lập tức kinh hãi.
Cuốn chặt ga giường, cô không biết tiến lên tốt hơn hay là lui về sau thì
tốt hơn, không thể làm gì khác hơn là cứng đờ đứng tại chỗ, nhìn chằm
chằm Viên Diệc Thần đang nở nụ cười hứng thú.
“A, đây không phải
là Hiểu Lâm sao.” Viên Diệc Thần hình như có chút kinh ngạc, nhìn cô từ
trên xuống dưới mấy lần, nụ cười đùa giỡn ngày càng tăng lên. “Cậu đang
chơi cosplay sao? Muốn khoác ga trải giường làm nữ quỷ à?”
Cậu ta hưng phấn bừng bừng suy đoán, ánh sáng trong mắt khiến da đầu cô run lên.
Cô không biết hiện tại là tình trạng gì, nếu không phải là lòng bàn chân
lâm râm đau nhức, cô gần như muốn nghĩ mình đang ở trong mơ. Vị lớp
trưởng nhiệt tình giúp đỡ người khác kia, sao có thể là côn đồ? Tính
cách còn hoàn toàn khác nhau? Là bản thân cô kiến thức hẹp hòi, hay là
do thế giới này quá điên cuồng?
“Lớp, lớp trưởng......” Cô há
miệng run rẩy nói, nhưng không biết tiếp theo nên làm gì mới phải. Hiện
tại cậu ta giống như đã biến thành người khác, cô căn bản là không có
biện pháp nói chuyện với cậu ta giống như trước kia, nếu không phải là
cậu ta gọi ra tên cô, cô tuyệt đối sẽ cho rằng người này chỉ là một
người xa lạ có khuôn mặt giống lớp trưởng mà thôi.
“Không
không..” Viên Diệc Thần nâng lên một ngón tay lắc lắc, đuôi lông mày khẽ hếch lên, lơ đãng tỏa ra uy áp mạnh mẽ. “Gọi tôi là Thần thiếu.”
“Thần...... thiếu?” Cô đọc theo một lần nữa, nhưng trong lòng không nhịn được run
rẩy. Về X thiếu, nhà họ X cái gì đó, cô luôn cảm thấy rất giả bộ. Đặc
biệt là phân phó người khác gọi anh ta là X thiếu, cô càng cảm thấy
người này rất ngu. Nhưng mà, trong tình cảnh này, cô lại không dám lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
“Không sai!” Viên Diệc Thần cười gật đầu, bỗng
nhiên chỉ xe hơi ở sau lưng, hỏi cô, “Hiểu Lâm có lạnh hay không? Có
muốn vào xe ngồi một chút hay không?”
Lớp trưởng quả nhiên là lớp trưởng, còn giúp người làm niềm vui đúng là lớp trưởng tốt --- phi, ý tưởng ngây thơ mau biến đi!
Bây giờ là ban đêm cuối thu, chân không giẫm lên đất lạnh như băng, trên
người chỉ quấn một cái ga giường, cô thật sự muốn chảy nước mũi rồi. Lúc này, chiếc xe hơi màu đen giống như một động tối tăm, hấp dẫn cô mãnh
liệt, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, lên xe kia, đi lên thuyền giặc không
khác biệt lắm!
“Không, không cần!” Cô cười khan lắc đầu, mặt không biến sắc lùi từng bước.
“Thần thiếu mời, cô lại dám không đồng ý sao?” Người lúc trước huýt gió hung
hăng trợn mắt nhìn cô một cái, dọa cho cô sợ đến run lên sau đó lại nở
nụ cười thật to, cười hì hì nói: “Vị tiểu thư này thật có cá tính, tôi
thích!”
Cô mới chú ý đến người này hành vi kỳ quái. Dáng dấp anh
ta coi như có thể gặp người, nhưng lại lưu manh khiến người khác phải
cau mày.
“Nhai ca, cậu lại dám thích người phụ nữ mà Thần thiếu coi trọng sao?” Người nhỏ bé bên kia không đứng đắn cười nhạo báng.
“Đứng sang một bên đi! Thần thiếu nói coi trọng vị tiểu thư này lúc nào?”
Người đàn ông được gọi là Nhai ca phất tay về phía người kia giống như
là đuổi ruồi.
“Lý Nhai, Tam Tử, đừng dọa Hiểu Lâm sợ.” Thần thiếu không vui trợn mắt nhìn hai người kia cãi vã, lại quay sang cô, cười
rực rỡ nói, “Hiểu Lâm, cậu sợ sao?”
Cô nuốt nước miếng một cái,
không biết nên trả lời là sợ hay là nên giả bộ không sợ. Bộ dạng này của Viên Diệc Thần, càng ngày càng khiến cô cảm thấy kỳ quái --- rõ ràng
cậu ta không làm cái gì, tại sao cô lại cảm thấy cậu ta biến thái chứ?
Có lẽ thái độ im lặng của cô làm cho đối phương cho rằng cô bị giật mình
--- được rồi không phải cho rằng, cô thật sự không biết phải làm sao --- Viên Diệc Thần chợt quay đầu nhìn những thuộc hạ kia, nửa trách cứ nửa
nói đùa: “Nhìn xem, các ngươi hù người ta rồi đấy?”
“Thần thiếu,
là vì lá gan vị tiểu thư này quá nhỏ. Chúng ta không lộ ra dáng vẻ hung
ác và kỳ quái nào, đáng sợ ở chỗ nào chứ?” Lý Nhai không thèm để ý Viên
Diệc Thần nhìn chằm chằm, bĩu môi.
“Câm miệng!” Khóe miệng Viên Diệc Thần đang mím chặt, lạnh lùng quát lên.
Cô lại giật mình, ấn tượng về Viên Diệc Thần lại tăng thêm: Hỉ nộ vô thường.
Lý Nhai giống như cũng bị kinh ngạc, cậu ta chỉ nhún vai một cái, không
lên tiếng nữa. Mà bên cạnh cậu ta những thủ hạ của Viên Diệc Thần, mọi
người đều ngậm chặt miệng, câm như hến.
Dáng vẻ Viên Diệc Thần
hài lòng, lại chuyển về sắc mặt dịu dàng, dịu dàng hỏi cô một lần nữa:
“Hiểu Lâm, có muốn lên xe hay không?”
Ô ô… Cô thật muốn khóc… Cậu ta đang hỏi cô sao? Cậu ta hoàn toàn uy hiếp thì có!
“Tôi, tôi thuê xe về là được rồi.” Cô lấy hết dũng khí, dè dặt nói. Đồng
thời, cô nhìn cách đó không xa, có lẽ có thể tìm thấy được người có thể
cứu mình.
“A, bị từ chối.” Viên Diệc Thần buồn rầu sờ sờ cằm, yên lặng nhìn chăm chú cô mấy giây, chợt vỗ tay nói, “Không sao, vậy tôi sẽ dùng tiên lễ hậu binh*”
*: Dùng đạo lý thuyết phục trước sau đó mới dùng đến áp lực.
Tiên lễ hậu binh?
Cô nhìn chằm chằm ánh mắt Viên Diệc Thần thâm trầm, sau ba giây liền xoay người bỏ chạy.
Gió bên tai cô gào thét, bước chân của cô chạy lung tung, trong lòng cô
đang gào khóc --- không thể giải thích được rốt cuộc tại sao lại phát
triển thế này!
Tại sao cô gặp phải chuyện đáng sợ như vậy?
Tại sao vất vả thoát khỏi Tam ca bỉ ổi kia lại gặp phải lớp trưởng thay đổi như vậy chứ?
Tại sao lớp trưởng lại không nhiệt tình giống như trước kia mà hỉ nộ vô thường như thế chứ?
Tại sao muốn cô không mặc quần áo mà nhảy lầu lại còn phải chạy dài như thế chứ?
--- đây đều là tại sao chứ!
Cô khóc không ra nước mắt, không ngừng chạy về phía trước, thỉnh thoảng
quay đầu lại nhìn đám người phía sau có đuổi theo hay không. Nơi này
tương đối vắng vẻ, người đi đường không nhiều lắm, thấy cô bị người ta
đuổi theo, cũng không ai tiến đến giúp một tay, chỉ có vây xem.
Cô quay đầu ngó đằng sau một lần nữa, lúc quay đầu lên đụng phải lồng ngực một người, trái tim cô nguội lạnh.
Không! Bọn họ còn tiền hậu giáp kích sao? Cô mới chạy chưa được một trăm mét nha!
Cô đang muốn giãy giụa, đỉnh đầu lại vang lên giọng nói quen thuộc.
“Phạm tiểu thư, là tôi.”
--- Tào, Tào Tử Minh?
Cô không dám tin ngẩng đầu, khi thấy trước mắt cô là ông chủ Tào đáng yêu, nhất thời cô rơi nước mắt vui mừng, cô vui mừng nói: “Ông chủ Tào, xin
anh giúp tôi!”
Cho dù Tào Tử Minh là lão đại hắc bang cô không
chọc nổi, cho dù bình thường cô sợ anh muốn chết, lúc này, cô lại cảm
nhận được cảm giác an toàn, giống như có anh ở đây, chuyện gì cũng không cần sợ.
“Không phải sợ.” Tào Tử Minh đỡ bả vai cô, đôi mắt nhìn
cô trấn an. Cô kìm lòng không nổi gật đầu, nhìn thẳng vào mắt anh không
dời, thân thể căng thẳng từ từ bình tĩnh lại.
“Ô, anh hùng cứu mỹ nhân sao?” Giọng Lý Nhai chợt vang lên, dọa cô sợ không tự chủ được lại run lên.
Giống như cảm nhận được cô sợ hãi, Tào Tử Minh vỗ nhẹ bả vai cô một cái, giống như đang nói: Có tôi ở đây, cô không phải sợ.
Sau đó cô liền an tâm.
Nghiêng mình nhìn đám người đuổit theo Lý Nhai, chỉ thấy trên mặt bọn họ ai
cũng mang theo nụ cười đáng tiếc, giống như chỉ là mèo đùa giỡn chuột,
thừa sức lực.
“Các vị muốn làm gì cô ấy?” Tào Tử Minh chậm rãi phun ra một câu, giọng nói mạnh mẽ, trong lời nói giống như ẩn chứa sát khí.
Sát khí này không phải hướng về phía cô, cô yên lòng nhìn phản ứng của bọn Lý Nhai.
“Như anh thấy đó, chúng tôi chỉ đùa vị tiểu thư này một chút mà thôi.” Lý Nhai buông tay, vô tội nói.
Đùa sao? Cậu có biết hay không nếu gọi cái này là đùa giỡn thì thiếu chút
nữa đã hù dọa chết một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt rồi ấy
chứ? Đùa cái đầu nhà cậu!
“À? Thì ra chỉ là đùa giỡn sao?” Tào Tử Minh nhấn mạnh hai chữ đùa giỡn, cánh tay chợt dùng sức, ôm cô đứng bên cạnh anh vào trong ngực, lúc này cô trợn to mắt không biết phải làm
sao, giọng nói mạnh mẽ của anh chậm rãi vang lên trên đỉnh đầu cô, cao
cao tại thượng, “Phụ nữ của Tào Tử Minh tôi, còn chưa đến lượt các người đùa giỡn.”
…Hả?
Cô, cô nghe được cái gì thế?
“Tào
Tử Minh?” Lý Nhai nhớ tên Tào Tử Minh, mới nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh của Tào Tử Minh, không còn là dáng vẻ thờ ơ như trước, giọng nói có thể
nghe ra được mấy phần khẩn trương. “Hóa ra là Minh ca Hắc bang. Thần
thiếu chúng tôi nghe danh ngài đã lâu, đáng tiếc còn chưa được gặp.”
Cho dù vẫn bị lời nói của Tào Tử Minh làm cho khiếp sợ, nhưng cô vẫn nghe
được từ trong lời nói của Lý Nhai có tin tức bất thường. Cho dù tin tức
không đủ hiểu, chỉ có thể mơ hồ cho cô cảm thấy bất an, nhưng cô không
cách nào đè nén được lo lắng.
“Thần thiếu?” Tào Tử Minh dừng lại
một chút, giọng nói tràn đầy sát khí, giống như có gì đó đang kìm nén,
sắp phá bỏ chướng ngại đi ra, “Xin chuyển lời đến Thần thiếu, Tào Tử
Minh tôi hỏi thăm sức khỏe lão Đại cha của anh ta.”
Lúc này, bên
người chúng tôi từ từ tụ tập một số người đàn ông mặc áo đen, cho dù
dáng vẻ nhìn không quen mắt, nhưng ít ra “đồng phục” này của bọn họ rất
quen thuộc --- đều là Hắc bang!
Làm cho người ta có cảm giác an toàn.
“Vâng, lời thăm hỏi của ngài tôi sẽ truyền đạt. Như vậy hiện tại, tôi trở về
nói với Thần thiếu cô gái mà ngài ấy mời đã có chủ.” Lý Nhai mang theo
đám người hầu từ từ lùi về phía sau, không quên nói hai câu.
“Xin cứ tự nhiên.” Tào Tử Minh không ngăn cản bọn Lý Nhai rời đi --- nhưng lúc này thân thể anh có chút cứng ngắc.
Nhìn bọn Lý Nhai từ từ biến mất trong bóng đêm, cô rốt cuộc bình tĩnh lại,
mới giật mình nhìn thấy tình huống này rất lúng túng nha --- cô đang
khoác ga giường giống như chim nhỏ nép vào trong ngực Tào Tử Minh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT