Không thể tiếp tục trốn tránh, đều là lỗi của cô! Sao cô có thể đeo trên lưng sự tuyệt vọng của Thần thiếu, còn mình thì sống hạnh phúc được?
"Trước khi một con người khác của mình rời đi, cậu ấy nhờ mình chuyển lời cho
cậu." Lớp trưởng mở miệng lần nữa, cô ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Cậu ấy
nói, cậu ấy bởi vì hận mà sống, vì yêu mà chết, cho nên, Hiểu Lâm phải
sống thật tốt."
"Thần thiếu......" Rốt cuộc cô cũng che miệng, mặc cho nước mắt chảy dài.
Cô hiểu rõ, người này lấy một phương thức đau thương nhất, để cậu ta có
thể vĩnh viễn ở lại trong lòng cô, làm cô vĩnh viễn nhớ đến mình.
"Hiểu Lâm, cho tới bây giờ, mình đã mang đến cho cậu rất nhiều khổ sở." Lớp
trưởng đang cười, nhưng xem ra còn làm người ta cảm thấy bi thương hơn
so với khóc: "Cho nên, mình không có tư cách lại nói thích cậu. Mình sẽ
rời khỏi thành phố này, sau này hi vọng cậu luôn được hạnh phúc."
Cô không kịp nói bất kỳ lời nào, cậu ta liền chào một cái, rồi mang theo
một ánh mắt vô cùng phức tạp biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Sau đó, lại trôi qua hai ngày cô mới khôi phục lại như cũ từ trong bi thương.
Tào Tử Minh thay cô trả nợ ở quê, cô nói là mình mượn, cho nên cũng sẽ
không tới LOST làm việc nữa. Trước khi đi, cô đến chào tạm biệt Úc mỹ
nam, cũng bày tỏ lòng biết ơn thời gian qua anh ta đã chăm sóc cho mình. Đối với việc cô rời đi, hình như Úc mỹ nam còn rất vui mừng, có lẽ cho
rằng cô là một học sinh thì nên trở lại cuộc sống học sinh bình thường.
Mà từ đầu đến cuối, cô cũng không nói cho anh ta biết mình chính là Lôi
Phong cô nương. Có lẽ bởi vì xinh đẹp mờ ảo, có lẽ bởi vì không có được
mới là tốt nhất, Úc mỹ nam đối với "Lôi Phong cô nương" nhớ mãi không
quên, cô luôn hiểu rõ điều đó. Nhưng hãy để điều đó trở thành bí
mật bị cô chôn vùi dưới đáy lòng vĩnh viễn, không nói ra miệng. Cô tin
tưởng Úc mỹ nam sẽ từ từ quên đi Lôi Phong cô nương, tìm được người con
gái thật sự thuộc về anh ta. Mà đó cũng chính là lĩnh vực mà cô không
thể cũng không nên tiếp xúc nữa.
Đối với cha mẹ của Dương
Dương...... cha của cô ấy không đáng làm cha, mẹ của cô ấy cũng rất hiền lành, nhưng cô vẫn không có cách nào đối mặt với bọn họ. Nói cô nhút
nhát cũng được, trốn tránh cũng được, cô muốn ngoài trừ việc yên lặng
quan tâm, thì bản thân sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ, khúc mắc
này, nhất định sẽ ở trong lòng cô cả đời. Cũng may Linh Linh tự nguyện
thường đi chăm sóc bọn họ, mà cô chỉ phụ trách chi phí. Với tâm tình của cô, thì điều cô có thể làm, cũng chỉ có cái này.
Mà Thần
thiếu...... Từ sau khi cậu ta biến mất, thủ lĩnh trước đây của Thiên
Long hội là Hướng Kiến Nghiệp, sau khi bị hạn chế đã trở lại cầm quyền
lần nữa, đối với những tổn thương nặng nề, Thiên Long hội sẽ tiến hành
chỉnh đốn lại. Sau này, Tào Tử Minh cũng làm ra chuyện khiến cô giật
mình, anh chủ động từ chức lão đại Hắc bang, chuyển vị trí lão đại cho
một nguyên lão (người có địa vị cao) trong bang. Một năm trước, cha
anh bịtai nạn xe cộ là do Lý Lập bày mưu làm, chính là vì muốn khơi lên
tranh chấp giữa hai bang, rồi dựa vào đó mà thu lợi. Bây giờ, ông ta đã
mất đi sự trợ giúp của bang phái mình, lại có Thái thị trưởng đứng đầu
thành phố H trợ giúp, tin tưởng ông ta sẽ không được sống tốt. Đây là
kết cục ông ta nên nhận được, cho nên, Tào Tử Minh về nước là vì muốn
tra rõ sự thật về cái chết của cha chứ vốn cũng không lưu luyến gì với
cái chức vụ lão đại xã hội đen, dự định trở về cuộc sống bình thường.
Mà cuộc sống bình thường...... chính là về nước Mĩ.
Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cảm thấy được tình cảm của
mình dành cho Tào Tử Minh đã rất sâu đậm, nên đối với chuyện anh phải về nước Mĩ, dĩ nhiên cô rất không vui. Nhưng cô có thể làm gì chứ? Mỗi
người đều có con đường riêng của mình, nếu như không quen biết cô, sau
khi giải quyết xong chuyện của cha mình, nhất định anh cũng sẽ về nước
Mĩ thôi. Đây là con đường anh đã định, cô không có tư cách trở thành
chướng ngại vật chen ngang vào.
—— Mặc dù...... Cô rất muốn trở thành cái chướng ngại vật này, làm anh vấp một cái, để anh ở lại.
Nếu như không có Tiểu La và Hiểu Nhã, cô còn có một lựa chọn, đó là đi theo anh mà rời khỏi đây, nhưng...... Không có nếu như. Tiểu La và Hiểu Nhã
còn nhỏ, mẹ của Hiểu Lâm vẫn còn bệnh nặng, trong vòng năm năm cô không
có cách nào yên tâm rời khỏi nơi này bay ra nước ngoài.
Có lẽ, sau khi mọi chuyện kết thúc, tình cảm không nên có cũng phải cùng nhau kết thúc.
Cho dù trong lòng cực kỳ không muốn, nhưng cuối cùng cô vẫn phải lựa chọn con đường xem ra đều có lợi đối với hai người.
Cho nên, khi Tào Tử Minh đứng ở trước cửa nhà cô, cô có ý nghĩ muốn đóng sầm cửa lại.
Vậy mà, vẻ mặt của Tào Tử Minh lại mang theo ý cười nhẹ nhàng làm cho cô
không xuống tay độc ác được, cuối cùng cách một cánh cửa, lễ phép mà xa
cách chào hỏi.
"Mở cửa." Hình như Tào Tử Minh rất không vui trước hành động không chịu mở cửa của cô.
"Có lời gì, cứ như vậy nói đi, một lát nữa em còn có chuyện bận." Giờ khắc
này, cô không hề xem anh là người đàn ông mà cô vừa nhìn một cái liền
cảm thấy sợ hãi nữa, mà chỉ là một người quấn quít làm phiền, là một
người đàn ông bình thường thích trêu chọc người khác. Nhưng có thể lạnh
nhạt nói ra lời cự tuyệt như vậy, ngay cả chính cô cũng giật mình.
Thì ra là, ở trước mặt Tào Tử Minh cô cũng có thể bình tĩnh như thế, không sợ chết như thế.
"...... Em làm sao vậy?" Tào Tử Minh yên lặng nhìn cô chốc lát, không có cảm xúc mở miệng.
"Em không sao." Cô cười nhạt: "Em thì có thể có chuyện gì chứ? Mà nếu em có chuyện gì, thì cũng không quan hệ gì tới anh, dù sao anh cũng phải trở
về......"
Cô ngậm miệng, trong giây lát phục hồi lại tinh thần.
Cô đang làm gì vậy chứ, nói những lời như vậy, giống như một cô bé không hiểu chuyện đang làm nũng!
Nhưng mà, lời nói ra như tát nước ra
ngoài, mặc dù cô chán nản đủ kiểu, cũng không cách nào ngăn được Tào Tử
Minh nghe được những lời vừa nói, sau đó, đầu tiên là anh ngẩn ra, tiếp
theo giống như là đã hiểu ra cái gì thì khẽ cong khóe môi lên.
"Bằng tiến sĩ của anh còn chưa lấy được, trong vòng một năm anh sẽ hoàn thành nó." Tào Tử Minh chậm rãi nói.
Cô ngẩn ra, ngay sau đó trong lòng thoáng qua cảm giác mừng như điên, mong đợi nhìn anh: "Vậy, như vậy...... Một năm sau anh sẽ trở về?"
"Đó là tất nhiên. Tất cả những người anh quan tâm đều đang ở đây, tại sao
anh có thể không trở lại?" Anh nói giống như chuyện tự nhiên, trong đôi
mắt thâm thúy mơ hồ có ánh sáng đang xoay chuyển.
Anh nói những người anh quan tâm...... Nhất định là bao gồm cả cô đúng không?
Trong lòng lo lắng sợ hãi, nhưng cô không có can đảm hỏi ra câu đó.
Ngay lúc cô lo lắng, Tào Tử Minh lại mở miệng lần nữa, anh nhìn cô, lấy một giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói: "Chờ anh một năm."
Một năm?
Cô ngẩng đầu nhìn anh, thái độ nghiêm túc ấy làm cô xúc động.
Ứớc hẹn một năm sao?
Một năm sau, cơ thể này cũng mới hai mươi mốt tuổi, vẫn đang ở tuổi thanh
xuân. Trong thời gian xa cách một năm này, tình cảm của cô đối với Tào
Tử Minh sẽ xảy ra biến hóa gì đây, là trước sau như một, hay là theo
thời gian trôi qua khoảng cách quá xa mà biến mất hầu như không còn đây? Tất cả điều đó đều là ẩn số, nhưng đối với tình cảm mà cô quý trọng mà
nói, thì đây lại là một thử thách rất tốt.
"Được." Cô nhẹ nhàng trả lời.
"Như vậy..." Tào Tử Minh nâng khóe môi lên: "Hi vọng một năm sau, em sẽ mở rộng cửa chính đón anh."
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Xuyên qua khe hở của cửa sắt, cô nhìn thấy bóng lưng Tào Tử Minh từ từ đi xa, rất nhanh đã bị cầu thang che khuất.
Cô biết rõ, tương lai của cô vẫn còn rất dài, mà chuyện tình cảm, không
phải là trò đùa. Một năm...... 365 ngày...... Sẽ trôi qua rất nhanh.
Mà chuyện khi đó, thì không phải bây giờ cô có thể đoán trước được.
Nhưng ——
Tào Tử Minh, em sẽ chờ anh trở lại.
----The end----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT