Sau khi tạm biệt Lệ
Hà, lớp trưởng đại nhân kính yêu lại thật sự thực hiện lời hứa của cậu
ta, nghiêm túc "cùng" cô đi ra cổng trường —— nói là"cùng", thật ra thì
dùng "ép" có vẻ thích hợp hơn.
"Lớp trưởng, buổi sáng cậu không phải lên lớp học sao?" Đi qua khu sinh
hoạt, mắt thấy sẽ phải lướt qua khu dạy học, cổng trường mở lớn đang vẫy vẫy tay gọi, cô cố gắng lần cuối cùng.
"Đã nói không cần khách khí như vậy mà, gọi mình Diệc Thần là được rồi." Viên Diệc Thần đầu tiên là bất mãn với cách gọi của cô chỉ ra chỗ sai
một lần, sau đó mới cười híp mắt nói: "Buổi sáng mình không có tiết học, cảm ơn Hiểu Lâm đã quan tâm."
...... Cô thề không phải cô đang quan tâm tới cậu ta!
"A, này lớp...... Ách...... Diệc Thần " Dưới ánh mắt của Viên Diệc Thần, cô cực kỳ không tự nhiên đổi cách gọi. "Nếu cậu có việc bận thì mau đi
đi, mình thật sự có thể tự về nhà."
"Mình không bận chút nào." Viên Diệc Thần lắc đầu mỉm cười. "Trong mắt
của mình, an toàn của mỗi thành viên trong lớp mới là quan trọng nhất."
Nụ cười giống như thánh mẫu kia, quả thật khiến kẻ có tâm tư xấu xa cô đây không đất dung thân, vì vậy cô tự động câm miệng.
Lại không nói gì mà đi thêm một lát, Viên Diệc Thần chợt mở miệng, trong giọng nói mang theo tò mò nhàn nhạt. "Hiểu Lâm là người ở đâu?"
"...... Ở một chỗ rất xa nơi này." Trong đầu cô nhanh chóng thoáng qua
nội dung trong quyển nhật ký của Hiểu Lâm, nâng lên tinh thần đề phòng
cao độ, cẩn thận trả lời.
"Thật là khéo, mình cũng người ở nơi rất xa đây đấy." Viên Diệc Thần vui mừng nói. "Mình và mẹ ở ven Thành Tây."
Cô kỳ quái liếc cậu ta một cái.
Kể cũng lạ, nếu như muốn nói mình ở Thành Tây, không phải nên nói là
"Nhà mình blabla......" sao? Nhưng cậu ta lại nói "Mình và mẹ......" Cố ý nói như vậy, là bởi vì cậu ta mồ côi cha?
Nghĩ thì nghĩ, cô không có ý định nhòm ngó suy nghĩ của người khác, chỉ qua loa gật gật đầu.
Có lẽ cảm nhận được cô lạnh nhạt, người bên cạnh rốt cuộc trầm mặc
xuống. Cô đang muốn nhẹ một hơi, Viên Diệc Thần chợt cô đơn mở miệng:
"Hiểu Lâm có phải chán ghét mình không?"
Cô cả kinh, vội nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy cậu ta đang khẽ cúi đầu, từ
góc độ của cô nhìn sang, có thể thấy lông mi thật dài có chút rung rung, quanh thân giống như lơ lửng bong bóng màu hồng "Không nên vứt bỏ ta".
Trong nháy mắt đó, trái tim của cô giống như bị hung hăng đánh trúng, hô hấp cũng trong giây lát dồn dập.
Đúng vậy, cô...... lại bắt nạt cậu ta. Thật đáng xấu hổ!
"Không, làm sao có thể chứ?" Cô kiên định lắc đầu. "Diệc Thần là một lớp trưởng rất có trách nhiệm, làm sao mình có thể chán ghét cậu được?"
Huống chi, cậu ta lại quỷ dị chọc trúng chỗ mềm trong lòng cô như thế.
"Thật sao? Thật tốt quá!" Viên Diệc Thần thoải mái cười một tiếng, sau
lưng giống như nở rộ từng đóa từng đóa bách hợp trắng tinh.
Trong lòng cô vừa động, vội vàng quay đầu, nghiêm túc bước đi.
Thật là quỷ dị a, khi còn là Dương Nghệ, sao cô lại không gặp phải người có tính cách đặc biệt như thề này chứ? (1612: Dương Nghệ là tên kiếp
trước của chị, tên trước lúc rơi vào cống í.)
Cuối cùng, cô căn bản không cưỡng lại được Viên Diệc Thần, bị cậu ta
"tiễn" về tận nhà...... Để tỏ lòng cảm tạ, cô còn không thể không mời
cậu ta vào nhà ngồi một chút —— yêu thích là một chuyện, cam tâm tình
nguyện để cho người khác đi vào nhà mình lại là một chuyện khác. Cũng
may Viên Diệc Thần coi như thức thời,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT