Nhan Khê thấy bình luận ở phía dưới có vô số người đau khổ chuyện hotboy và Tống Nhan, cô vô cùng vui mừng khi mình đã sớm sửa lại tên, mặc dù cô muốn tìm một chút sự nghiệp để thành công, nhưng tuyệt đối không muốn mượn cái hiện trường cãi nhau này để nổi danh.

Tắt video, Nhan Khê cố gắng nhớ lại xem hotboy năm đó của trường là ai, nghĩ cả nửa ngày cũng không có chút ấn tượng nào. Chỉ nhớ là, chàng hotboy này hình như vô cùng có tài hoa, ở tạp chí của trường có nói một bài thơ, nữ sinh trong giờ ra chơi thỉnh thoảng sẽ nói hotboy thế này hotboy thế kia. Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như vậy, tinh lực của mọi người chủ yếu dồn hết lên việc học, dù hotboy có dễ nhìn đi nữa, cũng không bằng sức hấp dẫn của kì thi đại học.

Sáng sớm hôm sau, Dương Mẫn đang đi làm ở công ty truyền thông liền gọi điện cho cô, nói chuyện chính là về cái video hấp dẫn này.

"Đại Hà, Tống Nhan ở trong miệng hai người kia, không phải là mày đấy chứ?" Bên kia điện thoại, Dương Mẫn cười nhẫn tâm, "Lần trước tao nói sai rồi, mày không nên đi diễn nữ chính của phim khổ tình, hẳn là nên đi diễn Mary Sue, chỉ là tướng mạo hơi kém một chút."

"Cút cút cút," Nhan Khê mở loa ngoài, đem bàn phím gõ cật lực, "Tao đang bận rộn đây này."

"Bận rộn cái gì, đánh boss à?"

"Ừ."

"Phú nhị đại độc ác," Dương Mẫn ở bên kia hâm mộ ghen tị, "Mày ngày ngày ở nhà không nhàm chán à, không bằng tìm việc mà làm." Trong lòng cô ấy biết rõ, dùng tướng mạo và năng lực của Nhan Khê, muốn tìm một công việc hợp ý cũng không phải quá khó.

Một chiêu liền đem kẻ thù đển điểm phục sinh, Nhan Khê thoát khỏi trò chơi, "Tao cũng có ý này, nhưng gần đây tao có hợp tác với một nhà xuất bản nhưng chưa hoàn thành bản thảo, tạm thời công việc không thể gấp."

Dương Mẫn biết chuyện Nhan Khê ở trên mạng đăng truyện manga: "Manga kia đều là tâm huyết của mày, bây giờ sức nóng của mày lại đang cao, cũng có thể thử phát triển cái này."

"Sở thích thì còn được, chứ ăn chén cơm này tao vẫn hơi chột dạ, trước tiên đem xử lí chuyện này đã, nếu thực sự không được tao còn có thể về nhà ăn bám." Trong lòng Nhan Khê hiểu, mặc dù mẹ cô ở trong giới thư họa có chút tên tuổi, nhưng cô là con gái bà, không thể kế thừa được tài năng là linh khí của thế hệ trước. Lúc đó mẹ cô cố ý bồi dưỡng tế bào nghệ thuật của cô, nhưng cô thực sự không phải người phù hợp, liền buông tha.

"Tao còn tưởng mày sẽ nói, mày muốn tự do, mày không muốn bị loại trói buộc của công ty trong nhà này." Dương Mẫn đã sớm quen tính không biết xấu hổ của Nhan Khê, "Được rồi, có chuyện gì thì gọi cho tao, lão đại muốn đi qua đây để kiểm tra, tao cúp trước."

Nhan Khê cúp điện thoại, nhìn màn hình di động tối đen mà ngẩn người, hai người bạn tốt này của cô hay gọi điện cho cô, chỉ sợ là lo cô một mình ở đây sẽ nhàm chán. Ở trong tưởng tượng của người bình thường, cô luôn đi theo mẹ, sau khi mẹ mất thì trở lại bên cạnh bố, bố thì còn có công ty của ông, nói không chừng đối với đứa con gái nhiều năm không gặp này đã không còn quan tâm nữa, thậm chí ngay cả ngày cũng không thấy mặt mũi đâu cả.

Những lo lắng của bạn cô đều biết cả, nhưng cho dù cô nói bố cô đối với cô rất tốt, bọn họ cũng nhất định không tin, nói không chừng còn nghĩ cô đang miễn cưỡng cười vui.

Loại hiểu lầm này, quả thực không thể giải thích rõ ràng được.

"Nhan Nhan, nhanh xuống ăn cơm đi con." Tống Hải ở dưới nhà hò lên, "Bố nấu món canh mà con thích đây này."

"Con xuống đây." Đi dép vào, Nhan Khê mặc áo ngủ, tóc tai bù xù đi xuống dưới nhà.

Sau khi ăn cơm xong, Tống Hải nhìn sắc mặt của con gái: "Nhan Nhan, ngày kia con có bận gì không?"

"Ngày kia ạ?" Nhan Khê lắc đầu, "Không có, bố có chuyện gì sao ạ?"

"Là như này, ngày kia là sinh nhật vợ của một người có tiếng trong giới kinh doanh, mấy năm nay bố lăn lộn cũng có ít quan hệ, đã nhận được một cái thiệp mời đi dự tiệc, nếu như con không bận, có thể cùng bố tham gia góp vui, biết thêm được mấy người bạn cùng tuổi."

Nhan Khê vốn là sửng sốt một chút, sau đó lập tức gật đầu nói: "Vâng ạ."

Tống Hải đã sớm muốn đi cùng với đứa con gái xinh đẹp của mình, thấy Nhan Khê gật đầu, nhất thời cười không thấy mặt trời đâu, "Đến lúc đó không cần quá căng thẳng, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, có chuyện gì thì tìm bố."

Loại trường hợp quan trọng như này, không phải nên nhắc nhở cô cẩn thận lời nói và việc làm sao?

Nhan Khê im lặng nhìn bố, khó trách mẹ cô kiên trì muốn mang cô theo, đại khái là sợ bố cô sẽ dạy cô thành đứa trẻ không phép tắc.

Hôm sau trợ lý của Tống Hải đưa đến mấy bộ lễ phục và phụ kiện, chỉ là màu sắc không phải đỏ thẫm thì cũng là tím đậm, mặc dù rất hoa lệ, nhưng lại không phù hợp với tuổi của cô. Nhan Khê đối với phong cách thẩm mĩ của bố đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, cuối cùng cô tự mình chọn một bộ lễ phục cải tiến thành lễ phục ngắn, thậm chí còn chọn giúp Tổng Hải một bộ âu phục và đồ phối hợp.

Thấy con gái không quá thích lễ phục mà mình chọn, Tống Hải có chút mất mát, nhưng thấy con gái còn cố ý chọn quần áo cho mình, ông lại cao hứng trở lại.

Vì không muốn mất mặt, hai bố con cô đi đến khách sạn bằng chiếc ô tô xa hoa nhất, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi vào khách sạn.

"Bố, bố có quen với chủ tịch tập đoàn Trường Phong sao?"

"Không quen." Tống Hải thành thực lắc đầu, "Công ty của chúng ta chỉ hợp tác qua với một chi nhánh của ông ta, bố cùng với mấy người ở đấy có quen biết, cho nên mới lấy được tấm thiệp mời này."

Nhan Khê im lặng một lát: "Hành vi bây giờ của chúng ta, có phải gọi là ôm đùi hay không?"

"Nha đầu ngốc lại suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy," Tống Hải cười hì hì, mặt béo ục ịch như quả bí đỏ, "Chúng ta làm sao có khả năng ôm đến bắp đùi của chủ tịch Trường Phong được, chúng ta đây chỉ có thể coi là đến góp vui thôi."

"Cũng đúng." Nhan Khê nghĩ, nhà bọn họ nhìn như là có tiền, nhưng trên thực tế ở cái khu vực Đế Đô này, không tính là gì cả, lần này có thể tham gia tiệc sinh nhật của Nguyên phu nhân, cũng đủ để thổi họ lên mấy tháng rồi.

Đến địa điểm tiệc, Nhan Khê ôm lấy cánh tay của Tống Hải mà đi vào sân khấu, chỗ này người đến người đi, có rất nhiều khách mới đã đến rồi, trong đó nam nữ đi lại, giống như là chỗ danh lợi chói mắt, Nhan Khê nắm chặt túi xách, mắt nhìn Tống Hải không nói chuyện.

Tổng Hải vỗ nhẹ cánh tay cô, đi về phía trước mấy bước, liền có người quen đến chào hỏi.

"Lão Tống, cô bé này là?" Người đến toàn thân mặc đồ tây đi giày da, trên mặt có ý cười vô cùng thân thiết, ánh mắt nhìn Nhan Khê giống như là một trưởng bối ôn hòa.

Người làm ăn, phần lớn có tình cảm giao thương rất tốt, cho dù hắn có hoài nghi thân phận của Nhan Khê, nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra nửa điểm làm người khác bất mãn.

"Đây là đứa con gái của tôi, mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh," Tống Hải ngoảnh đầu nhìn Nhan Khê, "Nào, Nhan Nhan, đây là chú Diêu tổng giám đốc của công ty Thụy Long."

"Cháu chào chú Diêu," Trong đầu Nhan Khê suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng nhớ tới người này làm cái gì, "Đồ dùng văn phòng mà công ty chú Diêu sản xuất dùng rất tốt, cháu và bạn học thường hay mua sản phẩm của quý công ty đấy ạ."

"Hóa ra hiền nữ đây là một trong những khách hàng của công ty chúng tôi," Ông chủ Diêu cao hứng nắm tay Nhan Khê, dùng giọng điệu nói đùa nói, "Thất kính thất kính rồi."

Ông ta ngược lại ngờ tới, người béo lùn chắc nịch như Tống Hải lại có một cô con gái mảnh mai như này, ông nắm tay cô bé này, cũng không dám dùng sức, chỉ sợ không cẩn thận mà bóp nát tay của cô.

Thấy khuôn mặt của Tống Hải tràn đầy tự hào, ông chủ Diêu nhịn không được mà nghĩ, khó trách Tống Hải ly hôn nhiều năm như vậy mà không tái hôn, vợ trước của hắn nhất định nhìn rất xinh đẹp, gen cũng rất mạnh, bằng không thì làm sao sinh ra được một cô con gái thế này.

Tống Hải cũng không để ý tới ý nghĩ của người khác, dẫn Nhan Khê đi khoe khoang với bạn bè một lượt, sâu trong lời nói ra ý là, con gái của ông thông minh, học giỏi, lại còn xinh đẹp nữa.

Nếu như nói Nhan Khê vốn chỉ có 7 phần sắc đẹp, nhưng có đồ trang điểm và Tống Hải làm cho nổi bật, vẻ ngoài của cô cứ thế mà được nâng cao lên 9 phần, mặc dù ở trong tiệc không tính là chiếm vị trí thứ nhất, nhưng ít nhất cũng có thể làm hai mắt của người khác tỏa sáng. Cộng thêm miệng của cô lại vừa ngọt vừa khôn khéo, bị Tống Hải mặt đầy khoe khoang về con gái, cũng chỉ có thể mặt mày vui vẻ mà khen Nhan Khê một phen, thậm chí còn có người mê muội mở mắt nói khoác, khen Nhan Khê có nét của bố cô.

"Dáng dấp của lệnh thiên kim rất khá, ánh mắt có vài phần ý vị giống với Tống tiên sinh."

Qủa thực là không lôi được ra chỗ nào giống nhau cả, cũng chỉ có thể nâng cao tinh thần ý vị thôi.

Nhan Khê cười đến hợp lòng người, nhưng trong lòng lại nghĩ, không hổ là một lũ người danh lợi, nói khoác mà cũng có thể chân thật như vậy.

Tống Hải tuy ở trước mặt con gái thì ruột để ngoài da, nhưng ở bên ngoài thì lại luôn để một khuôn mặt khôn khéo, mặc kệ là có quen biết hay không, cuối cùng Tống Hải vẫn có thể cười và nói vài câu, cho dù không thể hợp tác với nhau, ít nhất nhìn thấy nhau cũng có chút quen mắt.

Điều Nhan Khê có thể làm, chính là không kéo chân chân bố mình(không làm liên lụy đến bố), thấy một người phụ nữ 40 tuổi thì gọi chị, thấy một phụ nữ 60 tuổi thì gọi dì, lúc đối phương uốn nắn, thì khuôn mặt bày ra biểu tình "Tôi không tin, chị/dì rõ ràng còn rất trẻ", cố gắng lấy được thiện cảm của phái nữ.

Đại khái khuôn mặt của cô rất có tính lừa gạt, cho nên tiệc rượu còn chưa chính thức bắt đầu, cô đã thành công làm quen được với mấy người phụ nữ ở đấy.

Không bao lâu, một đôi vợ chồng trung niên xuất hiện dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, người đàn ông có vẻ hơn 40 tuổi, người phụ nữ đang khoác tay của ông ta, thoạt nhìn có cảm tình vô cùng tốt.

Người phụ nữ khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, khóe mắt chân mày đều là ý cười, vẻ đẹp đấy đủ để người khác xem nhẹ tuổi tác của bà.

Nhan Khê không kìm được mà nhìn người phụ nữ này thêm mấy lần, trong đáy mắt che dấu ý tán thưởng.

Cô đoán không lầm, đây chính là chủ tịch tập đoàn Trường Phong cùng phu phân, hai người toàn bộ hành trình đều sát vai bên nhau và cùng cho cún ăn, trong lời nói và việc làm đều là tình cảm ôn nhu. Nhan Khê ngồi ở bàn rượu bên cạnh, nhìn đôi vợ chồng đang ôm nhau, nhịn không được mà lộ ra vài ý cười.

Hai vợ chồng rải hết thức ăn cho cún, liền cùng hai người con trai lên trên sân khấu.

Kết tinh của tuấn nam và mĩ nữ như vậy thì hẳn sẽ rất dễ nhìn, hai người con trai của nhà họ Nguyên đều eo hẹp vai rộng chân dài, bọn họ mặc lên người bộ âu phục được đặt riêng thì càng thêm phần mê người.

Tướng mạo của anh cả nhà họ Nguyên thì đoan chính, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, là một người đàn ông đứng đắn nghiêm cẩn.

Dáng dấp của người em so với người anh thì còn tốt hơn, nhưng khóe mắt hơi xếch, sống mũi thẳng tắp, còn có bờ môi hơi mỏng, cho người khác một loại cảm giác không tốt để sống chung, hơn nữa còn là loại không biết quan tâm người khác.

Nhan Khê nghiêng đầu che miệng hỏi bên tai của Tống Hải: "Bố, người thừa kế của nhà họ Nguyên là người anh hay người em?"

Tống Hải lắc đầu, cúi đầu nói nhỏ với con gái: "Loại bí mật của nhà giàu này, làm sao bố của con có thể biết được?" Loại nhà giàu đẳng cấp như Nguyên gia, có thể có tin đồn, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho chuyện riêng trong nhà truyền ra, trở thành chủ đề nói chuyện của người khác.

Nhan Khê: ...

Đúng là đạo lý đúng đắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play