"Vậy sau đó mày có trốn học thành công không?" Đào Như nhìn Nhan Khê chân
yếu tay mềm, thật sự không thể nào tưởng tượng được, cô dựa vào cái gì
mà leo được qua tường.
"Không." Nhan Khê lắc đầu, hôm đó là ngày
bố mẹ cô làm thủ tục li hôn, cô muốn đi ngăn cản bọn họ lại. Khi đó cô
không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy chuyện cha mẹ li hôn là không thể nào
chấp nhận được, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới, hôn nhân không có
tình yêu, đối với hai bên vợ chồng đều là tra tấn cả. Cho nên ngày đó cô leo tường không thành công, có lẽ cũng là một chuyện tốt.
Thấy
Nhan Khê hình như cũng không muốn nói thêm về chuyện năm ấy, Đào Như
cũng không hỏi nhiều thêm nữa, quay đầu nói về các loại tin đồn giải
trí.
Dương Mẫn đi làm ở một nhà mạng truyền thông, biết nhiều tin đồn hơn so với Đào Như và Nhan Khê, nói tới tin đồn của một số tiểu
thịt tươi trong showbiz, làm cho Nhan Khê nghe rất nồng nhiệt.
"Đại Hà, tướng mạo này của mày mà đi casting nữ chính của phim khổ vì tình,
ngược lại rất thích hợp đấy." Dương Mẫn liếc nhìn Nhan Khê, "Chỉ là tính cách không quá thích hợp mà thôi."
"Chính là cái loại, chồng
ngoại tình hoặc là rảnh rỗi chơi bời lêu lổng, còn phải nhẫn nhục chịu
khó chăm sóc người nhà cực phẩm của hắn ta, dạy dỗ con gái, tạo phúc cho tất cả mọi người, tra tấn chính mình, mấy năm sau để cho con gái vứt bỏ thành kiến với bố, cuối cùng cả nhà nữ chính đều đoàn viên đấy á?" Nhan Khê một hơi tổng kết ra sự tinh túy của nữ chính trong phim khổ vì
tình, ngửa mặt lên trần nhà mở mắt xem thường, "Tao cũng chẳng phải là
loại đầu óc có bệnh."
"Xem ra mày đối với loại phim này giải
nghĩa rất nhanh nha," Dương Mẫn bị cách tổng kết của Nhan Khê làm cho
chọc cười, "Theo như thói quen của mày, khả năng sẽ đem nữ chính tiểu
bạch diễn thành nữ phụ độc ác mất, cuối cùng tập cuối nữ chính bị vạch
trần các loại tâm cơ."
"Mày đánh giá nó quá cao," Đào Như nhướn
mày, "Nếu nó có loại đức hạnh này, cũng chỉ có thể dựa vào mặt mà lừa
gạt người, chỉ số thông minh thì hơi lo lắng một chút, nhiều nhất cũng
chỉ là cái bia đỡ đạn."
"Này, chúng mày đủ rồi nhá," Nhan Khê gật đầu một cái xuống bàn, "Chúng ta đã hơn một năm không gặp, chúng mày
thấy tao không đến ôm nhau nhiệt tình thì thôi, còn tới dè bỉu tao, có
loại khuê mật(bạn thân của con gái thường gọi là khuê mật) như chúng mày sao?"
"Đừng bao giờ dùng từ khuê mật này để hình dung bọn tao,"
Dương Mẫn cự tuyệt lia lịa, "Bây giờ từ khuê mật này, ở trên mạng đều bị bôi đen thành cặn bã rồi." Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, ở diễn
đàn trên mạng bắt đầu lưu hành các loại bài viết "Tôi bái phục cực phẩm
khuê mật kia" "Khuê mật làm người thứ ba giữa tôi và bạn trai", giống
như giữa con gái với nhau không có tình hữu nghị thực sự, cùng một chỗ
chính là ganh đua so sánh với nhau, dường như không nhìn được người khác tốt hơn mình.
Mới nói đến đây, chợt nghe thấy một tràng pháo tay cách đó không xa.
Ba người đồng loạt quay đầu lại, liền thấy một người phụ nữ có mái tóc dài hắt ly cafe vào một người phụ nữ tóc ngắn.
"Không nghĩ đến mày lại là người như vậy, mấy năm nay tao thực sự là bị mù mắt!"
Nhan Khê ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Dương Mẫn, Dương Mẫn ho khan một tiếng, cúi đầu yên lặng uống cafe.
Cãi vã cách đó không xa, rất dễ truyền tới tai của ba người, có lẽ là người phụ nữ tóc ngắn cướp bạn trai của người phụ nữ tóc dài, mà hai người
này lại là bạn tốt nhiều năm.
Sau khi người phụ nữ tóc dài cãi vã xong, một bên lau nước mắt một bên đi ra ngoài, cô ta quá mức kích
động, không cẩn thận đụng phải góc bàn, ngã xuống đất.
Nhan Khê
đem chân thu trở về, muốn đi đỡ người phụ nữ ngã ở trước mặt mình, lại
sợ đối phương sẽ càng ngượng ngùng, do dự một chút, vẫn giơ tay ra đỡ
đối phương lên.
"Cám ơn." Người phụ nữ tóc dài rất nhanh từ trên
mặt đất bò dậy, cô ta ngẩng đầu nhìn thấy mặt của Nhan Khê, sắc mặt có
chút biến đổi, nhanh chóng nói cảm ơn lần nữa, rồi cúi đầu vội vàng rời
khỏi quán cafe.
Sau khi người phụ nữ tóc dài rời đi, người phụ nữ tóc ngắn cũng đứng dậy đi ra ngoài, cô ta đi qua bàn của Nhan Khê, đột
nhiên ngừng bước chân.
"Tống Nhan?"
Nhan Khê không ngờ đến, cô chỉ là một người qua đường vô tội, tại sao cũng có thể dính dáng đến người trong cuộc được?
Cô cẩn thận nhìn người phụ nữ tóc ngắn này, trong đầu một chút ấn tượng cũng không có.
"Nhiều năm không gặp như vậy, cô vẫn có dáng vẻ như này." Ngữ khí của người
phụ nữ tóc ngắn hơi kì quái, dường như không coi trọng hình dáng yếu ớt
này của Nhan Khê, hay là bởi vì hai người từng quen biết, cô ta nói xong lời này, liền quay người rời đi.
Nhan Khê sững sờ nhìn bóng lưng của cô ta, thật lâu sau mới hoàn hồn lại: "Tao làm sao, trêu chọc xong
liền bỏ chạy, nhìn tao dễ bắt nạt lắm phải không?"
"Mày quen à?" Đào Như và Dương Mẫn cũng cảm thấy việc này có chút không hiểu.
Nhan Khê lắc đầu: "Không có ấn tượng."
"Có lẽ là bạn học tiểu học, bạn học cấp hai chăng?" Dương Mẫn nhớ Nhan Khê
từng nói qua với bọn cô, cô ấy là học kì hai của lớp mười mới chuyển từ
Đế Đô đến trường của Hải Thị.
"Nhiều năm như vậy, tướng mạo trước kia của bạn học phần lớn đều thay đổi, làm sao tao nhớ được." Nhan Khê
buông ly cafe, "Được rồi, dù sao cũng không quan trọng, còn không bằng
đi dạo phố mua cái gì đó thú vị."
"Mày đúng là lười hoạt động
não," Đào Như đã sớm nhìn thấu bản tính của Nhan Khê, "Đi thôi, tao mới
phát lương không lâu, đúng lúc trong tay có tiền."
Con gái có
quan hệ thân mật chơi cùng nhau, không đi mua đồ, không đi ăn đồ ăn
ngon, không tìm tin đồn để nói chuyện, cũng không ngại nói với nhau là
bạn tốt. Ba người đi giày cao gót, xách túi từ cửa hàng tổng hợp đi ra,
lại đi tới phố đồ ăn ăn tới lúc bụng căng tròn, mới nhớ tới chuyện ăn
thì dễ dàng nhưng chuyện giảm cân thì rất khó.
"Nhan Đại Hà, dạ
dày của mày là động không có đáy à?" Đào Như xoa xoa cái bụng nhỏ của
mình, mắt lại nhìn bụng dưới bằng phẳng của Nhan Khê, rốt cuộc không
nhịn được mà chọc mấy cái trên bụng của cô, "Thời gian không còn sớm,
tao cũng phải về, ngày mai còn phải tới công ti quẹt thẻ đi làm. Cấp
trên của tao là lão già rất nghiêm khắc, nếu như đến trễ, chuyên cần
tháng này của tao coi như đổ sông rồi."
"Chúng mày ở đâu, tao đưa về." Nhan Khê nhìn thời gian, "Dù sao tao cũng không cần đi làm."
"Mày mua xe rồi hả?" Dương Mẫn hiếu kì hỏi.
"Bố tao mua đấy." Nhan Khê cười đến cong cả mi mắt, "Bây giờ tao cũng coi như là ăn con già giàu ăn bám bố rồi."
"Tao đi, Nhan Đại Hà mày đúng là không biết xấu hổ, phú nhị đại (người giàu
có ở thế hệ thứ hai) mà không biết xấu hổ lại để tao mời khách, lương
tâm của mày đâu!" Đào Như nhướn mày, ra vẻ tức tối nói, "Lần sau mày
phải mời khách."
"Đúng, hơn nữa còn phải là bít tết bò cao cấp
nhất, tôm biển châu Úc, tổ yến nhân sâm tất cả tao đều muốn," Dương Mẫn
bổ sung nói, "Ăn một phần, còn phải mang đi một phần!"
Nhan Khê
cười hì hì cùng hai người đi tới chỗ gửi đồ để lấy đồ, rồi mang hai
người đến gần bãi đậu xe, sau khi hai người bạn thấy xe của cô, cô lại
bị bạn bè thu thập thêm một bữa ăn nữa.
Chỗ ở của Dương Mẫn tương đối gần, Nhan Khê đưa Dương Mẫn về trước, rồi sau đó đến Đào Như.
"Đại Hà," Sau khi Đào Như xuống xe, có chút do dự liếc nhìn Nhan Khê, "Mày thực sự muốn định cư ở Đế Đô?"
"Đúng vậy," Nhan Khê nở nụ cười, "Mày thì sao, chuẩn bị một mực ở lại Đế Đô phát triển sao?"
"Đương nhiên, tao là nhân viên của tổng công ty Trường Phong, bao nhiêu người
đang chen chúc còn không vào được," Đào Như nói tiếp, "Nói không chừng
vài năm nữa tao bắt tay vào cuộc sống cao điểm, cưới một chàng đẹp trai
giàu có."
"Đến lúc đó nhớ để tao ôm một bắp đùi nha," Nhan Khê cười khúc khích,"Vây mày nghỉ sớm đi, tao không quấy rầy mày."
"Ừ," Đào Như vẫy tay với cô, đi mấy bước, xoay người lại thấy chiếc coupe đỏ lưu loát chạy, trong ngõ lại không phải rộng, cười một tiếng.
Nhan Khê về đến nhà phát hiện Tống Hỉa còn chưa về, vì vậy nấu một nồi cháo
thịt nhỏ, nếu như Tống Hải ở bên ngoài uống rượu hoặc chưa ăn cơm, cũng
có thể làm ấm dạ dày.
Dùng di động đăng kí phần mềm trò chuyện, biên tập thúc giục bản thảo nhảy tới nhảy lui, cô thở dài, trả lời lại đối phương.
Tiểu Khê lưu (dòng suối nhỏ chảy): năm ngày sau nhất định giao bản thảo, không giao thì em sẽ béo lên mười cân.
Cô tưởng đối phương không online, nào ngờ chưa được một phút, tin của đối phương liền vèo vèo truyền tới.
Minh Minh: Chị lớn của tôi ơi, rốt cuộc em cũng online rồi.
Nhan Khê thấy tin nhắn không ngừng gửi đến, tất cả đều liên qua tới tuyên
truyền, liên quan tới trang bìa, thậm chí còn có dự thảo thiết kế xung
quanh. Chuyên ngành đại học của cô và phương tiện truyền thông miễn
cưỡng có chút liên quan, cho nên cũng hiểu được chút ít.
Cùng
biên tập bàn bạc một chút về tuyên truyền sách, Nhan Khê tắt trang nói
chuyện, mở Weibo ra, liền thấy trong thư riêng có mấy công ty tìm cô để
giúp quảng cáo sản phẩm, cô tắt tin nhắn riêng, không ngó ngàng gì tới
đối phương nữa.
Nhìn một cái liền thấy không phải là công ty đứng đắn gì, cô lại không thiếu tiền, không thể làm cái chuyện nối giáo cho
giặc này được.
Mặc dù Weibo của cô chỉ có gần một triệu fans,
nhưng đều là fans tự tới, không phải là bỏ tiền ra mua, cho nên trong
mắt của một số giám đốc marketing, còn có chút ít giá trị. Gần đây không chỉ có doanh nhân tìm cô, thậm chí còn có ba bốn ban nhạc của showbiz
tìm cô, để cho cô lăng xê giúp một số bài hát.
Lúc không có
chuyện gì làm, cô thích nghe tin đồn, nhưng cô lại không thích tham dự
vào mấy cái tin đồn đó, cũng không có ý định lôi kéo tin đồn gì, cho nên lạnh lùng từ chối.
Lướt Weibo một lúc, đầu Weibo của cô xuất hiện một nữ nghệ sĩ đang rất nổi.
Nhìn như là một bài bình luận, nhưng thực tế trong lời nói đều nói nữ nghệ
sĩ đang nổi này có bối cảnh lớn bao nhiêu, cũng có quan hệ với cả nhị
công tử của tập đoàn nổi tiếng Trường Phong.
Tập đoàn Trường
Phong là một doanh nghiệp lớn nổi tiếng tiếng ở trong nước, gần như là
không người nào mà không biết không người nào mà không hiểu, chỉ cần
diễn viên nam hoặc cô gái nào đó có quan hệ với loại công tử nhà giàu
này, đều có thể lên không ít các trang bìa. Đều dùng chút ít thủ đoạn để truyền thông, hò hét người qua đường biết chút ít là tốt rồi, hơi hiểu
chút thôi cũng được, đều là đang xem chuyện cười.
Nhưng người ta
là nữ nghệ sĩ đấy, đều sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để truyền thông lăng
xê, càng tranh thủ được nhiều tài nguyên hơn, cô chỉ vừa mới tốt nghiệp
nghiên cứu sinh, lại ở nhà không có việc gì làm, ngoại trừ chơi game thì lại lướt Weibo, có phải hơi tẻ nhạt hay không?
Mặc dù cô là phú nhị đại, thì cũng muốn làm một phú nhị đại có lí tưởng.
Không bằng trước mắt mình đặt ra một mục tiêu nhỏ, tìm một công việc để làm?
Nhan Khê ở nhà chờ vài ngày, vẽ các bản thảo còn thiếu đem giao cho biên tập đang ngày ngày thúc giục, sau đó vui mừng dường như ở trong trò chơi
hành hạ được tên kẻ thù nào đó, cả người sảng khoái mà tắt game, bắt đầu lướt Weibo.
Ở trên Weibo cô thấy một cái video rất hấp dẫn, bên
trong có hai cô gái đang mắng nhau, làm cho vô số người qua đường dừng
lại xem.
Hai cô gái này có chút quen mắt, lần trước lúc cô tụ tập bạn bè, từng thấy qua ở quán cafe.
Trong video hai người vẫn còn đang cãi vã, thỉnh thoảng lại văng vài câu thô tục ra.
"Mày mắng tao đê tiện, vậy mày so với tao thì tốt hơn chỗ nào? Lúc học lớp
10, lúc cậu hotboy nhờ mày đưa thư tình cho Tống Nhan, mày vụng trộm đem thư tình ném vào nhà vệ sinh, mày tưởng tao không biết chuyện này à!"
Nhan Khê: ....
Lúng túng, hai người này mắng nhau nhiệt tình ở trên video, lại không quên
để cho cô cùng trúng một phát súng à? (kiểu nằm không cũng trúng đạn ý
=)) )
Lớp 10 thì mới có mấy tuổi?
Còn nhỏ tuổi mà không chịu lo học hành, yêu đương sớm cái gì chứ?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT