“Không cần khẩn trương!” Đột nhiên Kim Ưng cười rực rỡ khác thường, hằm răng trắng như gai đâm vào mắt Noãn Noãn: “Ta chính là muốn nói cho nàng biết, hiện tại ta và nàng đã đồng sinh cộng tử rồi, nàng nói quan hệ của chúng ta có sâu không? Có thể gọi nàng là Noãn Noãn không?”

Noãn Noãn lạnh lùng trừng mắt nam nhân đang cười cợt nhã, hừ một tiếng thật mạnh.

Chưa từng thấy qua nam nhân nào da mặt dày như vậy, gọi một cái sọt, liền kêu là cộng sinh tử?

“Noãn Noãn ngầm thừa nhận rồi đúng không? Ồ, lần đầu tiên phát hiện ra, Noãn Noãn không hổ là đệ nhất mỹ nữ vương triều Mộ Dung nha, cho dù tức giận nhưng vẫn xinh đẹp như vậy, làm cho lòng người mê mẩn!” Kim Ưng một bên ba hoa, một bên đưa đầu qua, đầy đủ một bộ dáng vô lại.

Noãn Noãn xoay người sang chỗ khác không để ý tới hắn, chỉ nhìn phong cảnh. Từ nơi này nhìn qua, cả tòa núi Thiên Tế đang ở trước mắt, tâm tình vô cùng bao la hùng vĩ, một chút phiền lòng cũng không có. Nhưng tiếc thay, Noãn Noãn chỉ lo thưởng thức phong cảnh, nhưng không nhìn thấy nét mặt của Kim Ưng ở sau lưng. Hắn đã thu hồi lại nụ cười lưu manh, thâm tình nhìn cô, trong ánh mắt có tia khổ sở không thấy rõ.

Trên đỉnh núi truyền đến một trận tiếng hoan hô, Kim Ưng nháy mắt, nhanh chóng che giấu cảm xúc bi thương, cùng Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn lại. Trên đỉnh núi có bốn nam tử tuấn tuyệt đến mức tận cùng, áo xanh ẩn hiện, áo tím thần bí, áo trắng thanh cao, áo đen cao quý, xếp thành một hàng, đẹp giống như là một bộ tranh sơn thủy.

Noãn Noãn nháy nháy mắt, không ngờ Kim Ưng môn lại có một mạng lưới mỹ nam nhiều như thế, từng người từng người đều mang phong tình. Đang định ngắm kỹ, màu vàng thoáng một cái ở trước mặt, màu trắng bạc hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng ở trước mặt bốn người. Mặc dù không thấy rõ được gương mặt nam nhân, nhưng khí thế ngạo mạn lại hoàn toàn hạ gục bốn nam nhân tuấn mỹ nọ.

Noãn Noãn chớp mắt, đột nhiên suy nghĩ, Kim Ưng mà tháo mặt nạ xuống nói không chừng cũng là một mỹ nam tử. Ý định vừa hé mở, tay nhỏ nhanh chóng đánh về phía mặt nạ của Kim Ưng.

Kim Ưng sững sờ, không nghĩ tới Noãn Noãn đột nhiên ra tay, thân thể cấp tốc lui về phía sau. Mặc dù vội vàng, nhưng không có bất kỳ chật vật nào, ngược lại màu trắng bạc hợp với sương mù trên đỉnh núi, tuấn mỹ nói không lên lời.

“Ô, đây là cái gì, lần này lão đại mang về một nữ nhân thật mạnh mẽ nha!” Giọng nói xuất ra từ nam tử áo tím, âm thanh trong sáng mà có lực xuyên thấu.

Ba mỹ nam còn lại đều gật gật đầu, bày tỏ đồng ý, nhưng trên mặt mỗi người đều không giấu được hưng phấn. Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên đỉnh núi Kim Ưng này có nữ nhân đi lên, có phải về sau nữ nhân kia chính là chủ mẫu của bọn họ hay không?

Trong mắt tất cả bốn vị mỹ nam đều là nghi vấn.

Noãn Noãn không ngờ khinh công của Kim Ưng tốt như vậy, đông trốn tây nấp, cũng không chịu giao đấu trực tiếp với nàng, đơn giản chỉ là đem cô xoay vòng.

“Không chơi nữa!” Noãn Noãn lạnh lùng nói, đầu hàng trước, nhưng trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó cô sẽ tháo mặt nạ của anh ta xuống, chỉ là không phải là hiện tại. Võ công không phải là điểm mạnh của cô, điểm mạnh của cô chính là dùng độc!

“Ha ha!” Noãn Noãn không nhịn được cười gian.

“Vân Ế!” Đột nhiên Kim Ưng gọi to, nam tử áo trắng thong thả đứng dậy: “Có gì phân phó, môn chủ!”

“Về sau ngươi phải đi theo ta như hình với bóng, bởi vì nghe nói tiểu thư Long Noãn Noãn này là cao thủ dụng độc, không thể không phòng!” Kim Ưng miễn cưỡng chỉ chỉ Noãn Noãn.

“Vân Ế?”

“Long Noãn Noãn!”

Hiện trường năm người đều trợn mặt há mồm.

Noãn Noãn ngạc nhiên bởi vì đại danh Vân Ế. Đi tới cổ đại này, cô có thể không biết hoàng đế năm nước là ai, nhưng người y thuật cao nhất thiên hạ thì phải biết. nghe nói đó là một nam tử trẻ tuổi tên là Vân Ế. Nam tử này có chứng đa nghi, bao gồm cả vu cổ (phù thủy) tất cả đều là không đáng kể, không ngờ chính là nam tử tuấn mỹ trước mắt.

Nguyên nhân bốn vị nam tử ngạc nhiên có lẽ là vì cái tên Long Noãn Noãn, bọn họ nhanh chóng trao đổi ánh mắt, rất nhanh cười như gió nhẹ nước chảy, nhưng trong mắt mỗi người đều hàm ẩn gì đó.

“Anh chính là Vân Ế? Đến đây, chúng ta đấu một lần, xem một chút y thuật của anh lợi hại hay là độc thuật của tôi lợi hại!” Noãn Noãn lập tức tiến tới kéo ống tay áo Vân Ế, bộ dạng không so thắng bại tuyệt đối không bỏ qua.

Vân Ế liếc mắt nhìn Noãn Noãn, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Vì sao ta phải đấu với ngươi? Chẳng lẽ ngươi nói đấu ta liền đấu sao? Nếu ta không muốn đấu thì sao? Có phải ngươi sẽ hạ độc trên người ta, thấy ta giải độc chính là đã đấu với ngươi? Ngươi sai lầm rồi! Sau khi Vân Ế ta thành danh, bao nhiêu độc y trongthiên hạ muốn dùng loại phương pháp này buộc ta tỷ thí, nhưng Vân Ế ta học y chỉ vì cứu người, không phải là vì danh lợi. Nếu ta muốn nôi tiếng tứ hải, Côn Bằng* giương cánh, bay lượn khắp nơi, ta đã sớm đi so tài với người rồi! Cho nên dù ta chết, ta cũng sẽ không so chiêu với ngươi. Vì thế nếu ngươi muốn hạ độc thì nhanh một chút, dù sao trên người ta đã có mười loại cổ độc, tương sinh tương khắc, nhiều hơn nữa ta cũng không sợ…”

*Côn Bằng :loài cá lớn và loài chim lớn trong truyền thuyết thời xưa, cũng chỉ loài đại bàng do loài cá côn hoá thành trong 'Tiêu Dao du' của Trang Tử.

Noãn Noãn há to mồm, nhìn môi mỏng nam nhân lúc mở lúc đóng, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Kim Ưng.

Kim Ưng miễn cưỡng khoát khoát tay, ý tứ là để cho Noãn Noãn tự mình giải quyết.

“Khụ khụ… Tôi nói…” Noãn Noãn thật vất vả cắt đứt lời của hắn: “Anh không muốn so chiêu với tôi thì thôi, tôi…”

Cô sợ cuộc so tài này còn chưa bắt đầu, đã bị nam nhân này nói chết trước rồi! “Ngươi muốn đấu liền dấu, còn không muốn thì sẽ không đấu à? Ngươi càng không muốn so tài, ngược lại ta lại càng muốn so với ngươi. Nói thế nào người cũng là mỹ nữ đầu tiên muốn so chiêu với ta, ta muốn cho mỹ nữ một chút mặt mũi. Nhưng hiện tại ngươi nói không muốn đấu với ta, nhưng ta thì lại muốn. Đó không phải là ta ép buộc ngươi, vậy nên ta không có phá hư quy củ của ta, không phải đồng ý đấu với ngươi, là ta chủ động so tài với ngươi…” Vân Ế vẫn như cũ thao thao bất tuyệt.

Cái gì là Đường Tăng, cái gì là dài dòng, cái gì là miệng lưỡi trơn tru, Noãn Noãn đã thấy được. Trong lòng hối hận, không biết đã chọc phải một tên quỷ càu nhàu như vậy, trong đầu một biến thành hai người, bị hắn lượn quanh đầu óc choáng váng.

“Vân Ế!” Đột nhiên Kim Ưng hô lên một tiếng, Vân Ế vừa rồi vẫn lảm nhảm không ngừng lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn nhìn Kim Ưng.

“Noãn Noãn mấy ngày liên tiếp lên đường cũng mệt mỏi, ngươi nên để cho nàng nghỉ ngơi một chút!’ Kim Ưng nói xong, ở trước mặt bốn người kéo tay Noãn Noãn, trực tiếp đi vào bên trong.

Lúc này Noãn Noãn hận không được mau chóng rời đi, hoàn toàn không chú ý đến tay bị Kim Ưng dắt, chỉ cảm kích nhìn hắn một cái: “Thật sự cám ơn anh, không ngờ thiên hạ đệ nhất danh y thế nhưng…”

Kim Ưng cười nhạt: “Bốn người bọn họ, đều có đặc điểm riêng, nàng ở đây lâu sẽ biết!”

“Ở lâu?” Noãn Noãn sững sờ, lúc này mới ý thức được hai người đang tay trong tay quá mức thân mật, vì vậy lạnh lùng hất tay hắn ra, thu tay lại: “Tôi sẽ không ở lại lâu, dù cho nơi này tốt hơn nữa, tôi cũng vẫn thích chốn phồn hoa hơn. Chờ tình thế qua đi, tôi sẽ ra ngoài tiêu dao khoái hoạt!”

Kim Ưng quay đầu nhìn lại, ánh mắt tràn ngập cưng chiều: “Được, đến lúc đó chúng ta liền làm một đôi thần tiên hiệp lữ, ngao du giang hồ, thế nào?”

Noãn Noãn trừng hắn: “Anh đừng nằm mơ, ai mà thèm anh!” Sau đó lập tức nói, “Tôi mệt mỏi, phòng ở đâu? Tôi muốn nghỉ ngơi!”

Kim Ưng lập tức mang Noãn Noãn đi tìm phòng.

Phòng ốc Kim Ưng môn rất đặc sắc, có thể vì ít tốn thời gian và công sức, nên nơi này không có Điêu lan ngọc thế*, không có đại viện tường cao. Chỉ là một căn nhà lá nhỏ, một hợp với một, có nhà cách nhau trăm mét, có nhà cách nhau vài mét, rất có phong thổ nhân tình.

*Điêu lan ngọc thế: Điêu: Trạm khắc, Lan: Lan can, Ngọc: ngọc thạch, Thế: bậc thềm, ở đây ý nói là lan can trạm trổ tinh xảo, bậc đá lát bằng ngọc thạch quý giá.

Kim Ưng mang Noãn Noãn tiến vào một gian nhà lá, bên trong cũng thuận theo thiên địa, không xa xỉ, không tinh mỹ, nhưng vẫn tao nhã lịch sự, có mùi vị, vô cùng đơn giản, lại đủ cho sinh hoạt hàng ngày.

“Nàng đi nghỉ ngơi thôi, ta vừa mới trở lại, cũng có chuyện phải giao phó. Nếu nàng muốn cái gì, vậy..” Hắn di chuyển tới giữa, một sợi dây thừng treo một cái chuông nhỏ ở trên nóc phòng: “Nàng cứ kéo kéo cái chuông này, tự nhiên sẽ có người!”

Noãn Noãn gật đầu, bò lên giường, kéo chăn qua, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Tôi biết rồi, anh đi làm việc của anh đi, không cần phải để ý đến tôi!”

Cô thật mệt mỏi, đi đường một ngày một đêm, trong lòng vừa cuộn trào vừa buồn bã, căn bản là không để cô nghi ngơi cho khỏe.

Kim Ưng vì nữ nhân quan tâm khép cửa phòng lại.

Thân thể thon dài đứng ở ngoài, Kim Ưng ngơ ngẩn nhìn cửa phòng, vui buồn lẫn lộn.

Trong phòng nghị sự của Kim Ưng môn, bốn vị mỹ nam gom lại một chỗ không biết đang thương lượng cái gì. Thấy Kim Ưng đi vào, tất cả đều làm bộ ngồi ở một bên, uống trà uống trà, ăn hạt dưa ăn hạt dưa, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Có gì muốn hỏi các ngươi cứ hỏi đi!” Kim Ưng ngồi ngay ngắn ở trên ghế bọc da hổ màu trắng, lạnh lùng nói.

Lời này vừa ra, tất cả bốn vị mỹ nam lập tức huỳnh huỵch một tiếng chạy đến trước mặt Kim Ưng, chỉ thấy tám bàn tay thon dài huơ tay múa chân ở trước mặt Kim Ưng, mọi người tranh nhau đứng ở trước mặt Kim Ưng, nghiêm túc nói lên nghi vấn trong lòng.

“Được rồi, không cần phô trương như vậy, sự kiên nhẫn của ta có hạn!” Kim Ưng lạnh lùng lườm bọn họ một cái, thân thể từ từ dựa len da hổ: “Phong Tễ, ngươi nói trước!”

Phong Tễ bị điểm danh chính là nam tử áo xanh, hắn nhíu chặt chân mày, nhỏ giọng nói: “Nếu lão đại đã biết chúng ta muốn hỏi cái gì, không bằng trực tiếp cho một đáp án không phải tốt hơn sao?”

Kim Ưng cười khẽ: “Phong Tễ, ngươi luôn sắc bén như vậy, một câu vạch trần tất cả!”

“Đa tạ lão đại khích lệ!” Nam tử áo xanh tự đắc nhướn lông mày.

“Lão đại không phải khen ngươi, là đang nói ngươi nói chuyện không biết nể mặt đó!” Nam tử áo tím không nhịn được hét lên.

“Đều ngồi xuống đi!” Kim Ưng nhỏ giọng nói, bốn vị mỹ nam lập tức ngồi xuống, bộ dạng rửa tai lắng nghe.

“Nàng chính là Long Noãn Noãn, là Hoàng hậu vường triều Mộ Dung, không sai!” Kim Ưng thản nhiên mở miệng, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc, hoàn toàn không giống bộ dáng cợt nhã vừa rồi.

“Nhưng lần trước lão đại không phải nói quyết định bỏ qua sao? Thay vì để cho nàng trở thành mối nguy hại cho vương triều Mộ Dung, không bằng để cho nàng vĩnh viễn ở trong hoàng cung. Vì sao bây giờ nàng lại ở trong tổng đàn của chúng ta?” Phong Tễ nhỏ giọng nói. Ba vị mỹ nam lập tức gật đầu.

“Đúng, ta tính toán buông tha, cho nên khi lão vu bà phái người động thủ cũng không ngăn cản. Nhưng không nghĩ tới, độc kia vậy mà không có phát tác, mê dược ta xen lẫn trong đó nổi lên tác dụng. Bắt đầu từ ngày đó, Long Noãn Noãn dường như biến thành người khác!”

Hắn không biết đối với biến cố lần đó nên cảm kích hay là… Long Noãn Noãn thay đổi làm loạn hoàn toàn kế hoạch của hắn. Hôm nay, không ngờ hắn lại dẫn nàng đến tổng đàn của Kim Ưng môn, suy nghĩ một chút cũng có chút…

“Lão đại, thực sự ngươi đã động tình với Long Noãn Noãn?” Phong Tễ hỏi lần nữa.

Vân Ế mặt đỏ lên, chỉ miệng mình, ý tứ muốn mở miệng.

Kim Ưng nhìn về Vân Ế: “Ngươi nói đi, nhưng nhớ nói tóm tắt!”

Vân Ế thở phào nhẹ nhõm, lập tức nghiêng mặt nói: “Lão đại nhận khổ toi công rồi!”

Quả nhiên ngắn gọn! Ba vị nam tử đều thỏa mãn gật gật đầu, xem ra Vân Ế dong dài dưới sự dạy dỗ của lão đại có chỗ tiến bộ.

Kim Ưng cười nhạt: “Ta hiểu rõ ý của ngươi. Vì lúc ấy để cho lão vu bà không nghi ngờ, rõ ràng ngươi có thể giải độc, ta lại gắng chịu đựng, chờ tới một ngày nào đó ả lơ là. Vân Ế, cái khổ mà ta chịu không uổng phí, nếu không phải là độc kia, ta sẽ không biết Long Noãn Noãn có một tâm lương thiện. Ta vô cùng khẳng định, nàng chắc chắn sẽ không thay đổi giống như lão vu bà!”

“Lão đại thích Long Noãn Noãn vẫn là vì cái khả năng cái duy nhất kia?” Ánh mắt sắc bén của Phong Tễ lần nữa một lời liền trúng…

Bốn vị mỹ nam đều nhìn về Kim Ưng, mong mỏi đáp án.

Kim Ưng cau mày, cũng không nói gì, chỉ đứng dậy: “Mặc kệ thế nào, từ hôm nay trở đi, nàng không còn là Hoàng hậu của vương triều Mộ Dung, nàng chỉ là Long Noãn Noãn!”

Phong Tễ cười lạnh: “Lão đại đây là lừa mình dối người. Vô luận thân phận của nàng là gì, sự tồn tại của nàng mang tới uy hiếp cho vương triều Mộ Dung sẽ không thay đổi, trừ phi…”

“Được rồi, không cần nói tiếp!” Kim Ưng lạnh lùng đứng dậy: “Các ngươi chỉ cần để ý làm tốt nhiệm vụ của mình! Lôi Đình, Dung Yên Nhi có tin tức gì chưa?”

Nam tử áo tím lập tức đứng dậy: “Không có, giống như là biến mất như hư không vậy. Lão đại, ngươi nói có thể đã bị Thánh hoàng tóm lại rồi hay không?”

“Không thể có may mắn đó được, nói không chừng ả đang núp ở một nơi nào đó chữa thương! Võ công của ả rất tà ma, sau khi bị thương cần máu của nam tử, ngươi có thể theo điều này mà tìm kiếm!” Kim Ưng lạnh lùng mở miệng.

“Ai nha, vậy không phải ta sẽ rất nguy hiểm hay sao? Thế nào thì ta cũng được coi là một mỹ nam tử mà!” Lôi Đình thuận miệng, chợt, hắn nhận ra cái gì đó, kinh hoảng nhìn Kim Ưng một cái.

Ba vị nam tử còn lại cũng hung hăng nhìn hắn chằm chằm.

Kim Ưng lạnh lùng nâng lên khóe môi, mặt không vẻ gì đứng dậy rời đi.

Sau khi Kim Ưng đi, ba người còn lại lập tức vây quanh Lôi Đình: “Ngươi điên rồi sao? Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi không biết sao? Ngươi cũng biết câu nói của ngươi đã đâm lão đại đau cỡ nào không?”

Lôi Đình biết mình sai lầm rồi, chỉ có thể ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, mặc cho ba nam nhân dạy dỗ hắn.

Kim Ưng đi ra từ phòng nghị sự, một mình đứng trên vách đá, nhìn mây mù bốc hơi phía núi Thiên Tế. Không sai, Kim Ưng chính là Mộ Dung Thánh Anh, cũng bởi vì có thêm một thân phận này, mới khiến cho Mộ Dung Thánh Anh kiên trì tới ngày hôm nay.

Trước khi mười ba tuổi, Mộ Dung Thánh Anh chính là đồ chơi của Dung Yên Nhi. May nhờ khi đó thân thể của hắn không trổ mã, cho nên cũng không bị lão vu bà phá thân. Cũng bởi vì như vậy, qua nhiều năm sau lão vu bà vẫn nhớ mãi không quên chuyện này. Nhưng toàn thân trên dưới của hắn, không có một chỗ sạch sẽ, đều đã bị lão vu bà hôn qua,s ờ qua! Năm mười ba tuổi kia, hắn trốn thoát khỏi hoàng cung, chạy tới núi Thiên Tế này, một mình theo dây mây leo lên đỉnh núi. Trong khi hắn muốn đâm đầu xuống, lại gặp phải sư phụ của hắn Thiên Cơ Tử. Cũng bởi vì là sư phụ của hắn, hắn mới có dũng khí chống lại lão vu bà, dần dần lập nên Kim Ưng môn, lấy một thân phận khác ngao du ở giữa thiên địa!

Chỉ là Mộ Dung Thánh Anh so với Kim Ưng, càng cần phải yêu. Hắn biết rõ, cả đời hắn đều ở đây tìm kiếm một nữ nhân hắn muốn bảo vệ, một nữ nhân không ghét bỏ hắn. Hắn tìm được, rồi lại hung hăng đẩy ra!

“Đang suy nghĩ gì?” Nam tử áo đen đứng ở bên cạnh hắn: “Lời nói của Lôi Đình ngươi đừng để ý!”

“Vân Ải, các ngươi không chỉ là thuộc hạ của ta, hay là sự đệ của ta. Ta coi các ngươi như người thân của ta, ngươi cho rằng ta sẽ tức giận vì câu nói vô tâm kia của hắn sao?” Kim Ưng cười nhạt, nhìn hoàng hôn, sắc trời sẽ nhanh tối. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn trở về, tất nhiên muốn ăn mừng một chút.

“Vân Ải, buổi tối chúng ta mở lửa trại hợp mặt thế nào? Rất nhiều năm, chúng ta không chơi chung cho đã rồi!” Kim Ưng quay đầu lại nhìn Vân Ải, không giấu được nụ cười trong ánh mắt.

Nếu không phải vì di ngôn trước khi tiên hoàng lâm chung, nếu không phải trách nhiệm gánh trên vai, hắn thật hi vọng cái thân phận Mộ Dung Thánh Anh biến mất từ ngày đó, đơn độc mà biến mất, sỉ nhục như vậy sao có thể quên?

“Được!” Vân Ải vỗ vỗ bờ vai hắn: “Ta sẽ đi thông báo với bọn họ!”

Kim Ưng gật đầu, hưởng thụ hạnh phúc khó có được này.

Noãn Noãn ngủ một giấc đến trời tối, không ngờ được ở nơi gần bầu trời nhất lại có được giấc ngủ ngon như vậy. Khi tỉnh lại, trong phòng đã là một mảnh đen như mực, ngoài cửa phòng ánh lửa sáng ngời, còn có tiếng người xa xa truyền tới.

Noãn Noãn đứng dậy mở cửa phòng, chỉ thấy Kim Ưng tựa vai trước cửa, như đặc biệt đợi cô tỉnh lại.

Noãn Noãn phóng tầm mắt nhìn tới, ở chỗ không xa, có một đám người vây quanh một đống lửa, hình như còn có người đang hát.

“Cái đó là…” Noãn Noãn hỏi.

Miễn cưỡng nhướng nhướng mày, đột nhiên Kim Ưng bắt được tay Noãn Noãn, sảng khoái cười to nói: “Nàng muốn biết đi tới nhìn một chút sẽ biết!”

Noãn Noãn bị hắn lôi kéo chạy tới đống lửa.

Đống lửa chiếu sáng cả bầu trời, có thiêu thân bay mú ở xung quanh, mà gương mặt nam nữ đang vây quanh đống lửa tràn đầy vui vẻ, tay trong tay, hát ca vui vẻ.

Kim Ưng và Noãn Noãn cầm tay nhau xuất hiện lập tức đưa tới oanh động không nhỏ. Vân Ải và Lôi Đình lập tức nhường chỗ ngồi cho hai người. Tất cả mọi người đều quan sát Noãn Noãn, nhưng Noãn Noãn có thể cảm thấy được thiện ý của bọn họ.

“Tiếp tục đi!” Kim Ưng phất tay một cái, mọi người lại nhảy múa, trong đó một nữ tử gảy hồ cẩm (đàn nhị), quần áo toàn thân tươi đẹp, không ngừng liếc trộm Kim Ưng.

Noãn Noãn rất nhanh bị lây nhiễm cảm xúc vui vẻ của bọn họ, nên khi có cánh tay hướng về phía Noãn Noãn, Noãn Noãn cũng đứng lên, gia nhập cùng bọn họ.

Trước kia Noãn Noãn đi qua Vân Nam, đã tham gia cuộc so tài ca hát của dân tóc địa phương, thuần phác và nhiệt tình của bọn họ lan sang cô, ở nơi này, cô vừa tìm được cảm động đã lâu.

Sau khi nhảy một vòng, Noãn Noãn đột nhiên tiến lên kéo Kim Ưng, Kim Ưng lắc đầu một cái, thế nào cũng không chịu đi. Lúc này người chung quanh đã ồn ào cả lên, cũng tới kéo hắn, cuối cùng Kim Ưng không có cách nào cũng bị kéo vào cuộc chơi.

Vân Ế, Phong Tễ, Lôi Đình, Vân Ải tứ đại mỹ nam lớn tiếng ồn ào kêu la lên, dần dần cũng bị Kim Ưng kéo vào.

Ngũ đại mỹ nam tề tụ, tất cả nữ tử xung quanh đều điên cuồng, gia nhập vòng nhảy. Tiếng hát càng ngày càng to rõ, những người nhảy càng ngày càng vui vẻ.

Khi hoàn một khúc, tất cả mọi người đề ngồi xuống đất nghỉ ngơi.

Nữ tử đánh đàn vừa rồi đột nhiên đứng lên, đi về phía Noãn Noãn: “Ta muốn so tài nhảy với ngươi!”

Noãn Noãn sững sờ, không hiểu nhìn Kim Ưng.

Kim Ưng cả giận nói: “Vân Tụ, ngươi đang làm cái gì vậy?”

Vân Tụ nhỏ giọng nói: “Kim Ưng ca ca là của ta!”

Xuất hiện tình địch… ha ha!

Noãn Noãn lập tức khoát tay: “Của cô chính là của cô, tôi không muốn giành với cô!” Nói xong, giống nhưng muốn ra sức phủi sạch quan hệ, tránh thoát khỏi tay Kim Ưng, chổng mông lên, cũng không đoái hoài tới ưu nhã,di chuyển ra bên ngoài vòng tròn, bày tỏ sự trong sạch.

Kim Ưng vốn đang tức giận, vừa thấy Noãn Noãn hận không được muốn hắn ngã vào trong lòng Vân Tụ, lập tức nheo mắt cười khẽ: “Được, Noãn Noãn của ta sẽ so tài với ngươi, nhưng mặc kệ là thắng hay thua, trong lòng ta chỉ có Noãn Noãn!”

Kim Ưng chẳng biết xấu hổ chọc cho Noãn Noãn tức đến mức muốn hộc máu, nhìn lại Vân Tụ kia, mặt đã sớm đỏ, giận dữ trợn to mắt, chuẩn bị ói ra máu, đạp đạp vọt tới trước mặt Noãn Noãn, vứt hồ cầm đáng thương sang một bên, trực tiếp lấy chủy thủ ra: “Ta không so tài múa với ngươi nữa, lần này liều mạng với ngươi!”

Noãn Noãn trợn mắt há mồm, trong lòng vô cùng cảm thán, quả nhiên là nữ nhân giang hồ, sảng khoái ân cừu, nhưng cô cũng không nghĩ sẽ vì một người đàn ông mà liều mạng!

Vốn tưởng rằng Kim Ưng sẽ ngăn lại, không ngờ hắn lại ngồi xếp bằng trên mặt đất vỗ tay bôm bốp: “Tốt tốt tốt, Noãn Noãn sẽ liều mạng với ngươi, nàng thắng ta chính là của nàng, nàng thua, vậy nàng chính là của ta!”

“Phốc!” một tiếng, không cần so tài múa, không cần liều mạng, Noãn Noãn và Vân Tụ trực tiếp đối mặt bắt đầu hộc máu. Noãn Noãn thì ghê tởm, nhưng Vân Tụ lại là tức giận!

Tiến liên lao qua Noãn Noãn một phen, không biết từ nơi nào nhặt được một cái khăn tay, dịu dàng híp mắt, xoa xoa, Kim Ưng cười ha hả nói: “Quả thật là liều mạng, từ nay về sau nàng là của ta, ta là của nàng!”

Noãn Noãn gắt gao nhìn hắn chằm chằm, chết không nhắm mắt!

Phần sau cùng của cuộc đốt lửa trại đó chính là party thịt nướng. Đem nhánh cây gác trên đống lửa, mang thịt thỏ tươi, thịt hươu còn có thịt heo rừng đến nướng ăn. Dù sao thì ở giữa núi cao trùng điệp, sẽ rất thường thấy những thứ dã thú này.

Vân Tụ bị tứ đại mỹ nam kêu qua, thay phiên dâng lên thịt thỏ hoang an ủi, bên này Kim Ưng tự mình ra tay, cầm thịt hươu mềm mại, xoa xoa ớt, muối ăn, trong ánh mắt giết người của Vân Tụ, ghê tởm khác thường cắt thành từng phần nhỏ, dùng chủy thủ xiên qua, nhất quyết đút lên miệng Noãn Noãn.

“Tôi muốn qua bên kia!” Noãn Noãn chỉ chỉ tứ đại mỹ nam, nhìn thế nào thì ngồi ở đây vẫn rất nguy hiểm, trước không nói Vân Tụ tiến lên đòi liều mạng, những ánh mắt ẩn núp ở trong chỗ tối kia càng đáng sợ hơn. Noãn Noãn cũng không muốn vừa mới bắt đầu liền vì một người đàn ông mà tranh giành với người khác, bị người nơi này ném từ trên đỉnh núi xuống.

“Được!” Kim Ưng cười hì hì đáp, vung tay lên: “Năm người các ngươi tới đây, Noãn Noãn của ta thích qua bên kia!”

Noãn Noãn sửng sốt, rất muốn hộc máu hôn mê. Ánh mắt ghen ghét của Vân Tụ càng đáng sợ hơn rồi!

Bốn vị mỹ nam đều cho lão dại mặt mũi, vui vẻ chạy tới, thuận tiện lôi kéo Vân Tụ đang điên cuồng.

Phờ phạc rũ rượi ngồi xuống với Kim Ưng, Noãn Noãn không dám nhắc lại yêu cầu gì nữa, khép mi, coi như cái gì cũng không thấy. Kim Ưng ân cần đến buồn nôn, Vân Tụ tức giận ghen tỵ, tất cả đều hóa thành sức ăn, từng miếng từng miếng ngậm lấy mỹ vị Kim Ưng đưa qua, ăn đến trời đất mù mịt.

Đêm dần dần khuya, người tham gia cuồng hoan dần dần tản đi, ngay cả Vân Tụ cũng bị bốn vị mỹ nam lôi đi, sân rộng chỉ còn Noãn Noãn không ngừng ăn và Kim Ưng ân cần phục vụ.

“Ợ…!” Ợ lên no nê, Noãn Noãn ý bảo không ăn được nữa.

Lúc này Kim Ưng mới dừng tay, vươn bả vai đau nhức thở dài: “Không tưởng tượng được nàng có năng lực ăn như vậy, xem ra Kim mỗ phải thay đổi kế hoạch, lương thực dự trữ trên đỉnh núi này không còn nhiều lắm, bị nàng ăn như vậy chỉ sợ chống đỡ không qua mười ngày.”

Noãn Noãn ngẩn ra, đang định mắng hắn, lại thoáng thấy thịt hươu đã mất một nửa, mà hình như Kim Ưng cả một đêm đều bận rộn cắt thịt cho cô, chưa hề ăn cái gì.

“Nhìn anh phục vụ tôi cả đêm, ừ, nửa con thỏ này cho anh!” Noãn Noãn lấy nửa con tỏ đặt ở trên bàn hắn.

“Cám ơn Noãn Noãn, chỉ có Noãn Noãn thương ta!” Kim Ưng nháy nháy mắt, trực tiếp cầm lấy nửa con thỏ lên gặm, giống như cực kỳ đói.

Noãn Noãn nhìn sang chỗ khác, có chút uất ức. Mặc dù biết Kim Ưng làm quá

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play