“Khi đó ta cũng rất mâu thuẫn, biết rõ nàng sẽ lựa chọn như vậy, nhưng ta lại hi vọng nàng không phải như vậy!” Mộ Dung Thánh Anh nói xong, âm thanh đột nhiên run rẩy: “Còn nhớ rõ khi nàng mang theo đội kinh kỳ tới Đô thành không? Ta cho là nằm mơ, là một giấc mộng không thật, bị Thánh Ly vây khốn đã lâu, xuất hiện ảo giác, làm sao nàng biết mà giúp ta? Đã từng, người kia chờ còn không kịp muốn thoát khỏi ta, làm sao lại trở lại giúp ta? Nhưng nàng vẫn chân thật trở lại, sẽ không hiểu tâm tình của ta khi đó, cho dù chết, ta cũng không có tiếc nuối nữa.Bởi vì, nàng trở lại vì ta, vì Mộ Dung Thánh Anh mà trở lại!”

“Cũng chính từ lúc đó trở đi, ta không dây dưa vấn đề nàng thích Kim Ưng hay là Mộ Dung Thánh Anh nữa, ta chỉ biết, nàng đối với ta mà nói, là một sự tồn tại không thể dứt bỏ. Mặc kệ là Mộ Dung Thánh Anh hay là Kim Ưng, chỉ cần đi cùng nàng, ta đã hài lòng! Trước kia nghe người ta nói, yêu một người có thể bỏ qua mình, ta vẫn không tin, nhưng bây giờ ta tin tưởng rồi, yêu nàng, không cần thiết so đo thân phận của mình, mặc kệ là Thánh Anh hay là Kim Ưng, ta đều cảm kích trời cao, để cho ta ở bên cạnh chăm sóc nàng!”

“Vô số lần, ta muốn tháo mặt mặt nạ của mình xuống, ta muốn tìm một cơ hội tốt nhất nói cho nàng biết, giảm thương tổn và lừa gạt đối với nàng xuống mức nhỏ nhất, nhưng không nghĩ tới, thời khắc kia lại tới gấp rút như vậy. Khi Dung Yên Nhi lấy mặt nạ của ta xuống, làm lộ toàn bộ khuôn mặt ta trước mặt nàng, ta đã sợ không dám mở mắt, sờ nhìn thấy ánh mắt tức giận của nàng, sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của nàng, sợ nhìn thấy bóng dáng kiên quyết rời đi của nàng. Nàng vẫn đi, nhưng ta không có dũng khí đuổi theo, không đơn thuần vì vương triều Mộ Dung cần ta, mà ta sợ hơn nữa là nàng tin tưởng mấy lời kia của Dung Yên Nhi, ta ở bên cạnh nàng, cũng không phải muốn lợi dụng nàng!”

“Mấy ngày một mình nàng đi lại trên giang hồ kia, ta hiểu rõ nàng sẽ trở lại nơi này, nhưng ta không có dũng khí đuổi theo. Ta chỉ muốn làm một người nam nhân, một nam nhân đỉnh thiên lập địa, khi tất cả đã kết thúc, khi tất cả đã được dẹp yên, ta sẽ lấy một thân phận nam nhân yêu nàng tới bên cạnh nàng, van xin sự tha thứ của nàng. Nhưng ta không nghĩ tới, nàng lại đồng ý mẫu hậu, đón nhận Ngạo Long Quyết!”

Tâm Noãn Noãn căng thẳng, rốt cuộc hắn đã nói đến trọng điểm, hắn chịu tha thứ cho nàng sao?

“Khi nàng giống như tiên tử xuất hiện ở Phi Long hội, khi nàng đón lấy một chưởng kia của Phượng Phiên và Long Cẩm, ta liền hiểu nỗi khổ tâm của nàng và mẫu hậu. Long Khê và ta, đều là con của mẫu hậu, cho nên để nàng ngồi lên ngôi vị Thánh Hoàng, là biện pháp giải quyết tốt nhất. Huống chi, Ngạo Long Quyết chỉ tiếp thu nàng, đây cũng là sự thật!”

“Sau đại hội, mỗi ngày ta đều bồi hồi ở ngoài cửa sổ phòng nàng, nhìn Long Khê làm nũng với nàng, ăn vạ với nàng, ta cũng muốn như vậy, nhưng ta lại không thể. Không phải là không có dũng khí, mà là muốn đứng ở lập trường cảu nàng vì nàng suy nghĩ một lần! Ta hiểu rõ nàng không nhẫn tâm tổn thương Long Khê, cho nên đang lẳng lặng chờ đợi cơ hội, dẫn nàng rời khỏi Hộ Long điện, khi ta ý thức được thơi khắc cơ hội đã đến, lại phát hiện Hoàng Oanh đã đâm nàng bị thương!”

Tới đây Noãn Noãn mới hiểu được khi tại sao Hoàng Oanh ám sát nàng, Mộ Dung Thánh Anh lại đúng lúc ở bên cạnh.

“Khi chuôi kiếm đâm vào bụng nàng, ta mới biết, cơ hội chó má gì, tự ái chó má gì, thật ra tất cả những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là ta muốn nàng còn sống, còn sống ở bên cạnh ta!” Mộ Dung Thánh Anh dùng lực lớn lắc lắc Noãn Noãn: “Noãn Noãn, nàng tỉnh tỉnh, lần này, chỉ cần nàng tỉnh, dù nàng ghét bỏ ta, đuổi ta đi, ta cũng sẽ ỷ lại nàng!”

Noãn Noãn bị hắn lay động thất điên bát đảo, nhưng trong lòng cảm động vô cùng. Một chuyến trở về hiện đại, giúp cô hiểu nên quý trọng người trước mắt, muốn hạnh phúc. Thật ra thì trong lòng đã bắt đầu tiếp nhận Mộ Dung Thánh Anh, chỉ là tỉnh lại sau khi nghe trộm nhiều chuyện trong lòng của hắn, có thể hay không…

Mộ Dung Thánh Anh nhìn Noãn Noãn tiếp tục mê man ngủ thì nhíu chặt mày, hắn nói nhiều như vậy, miệng cũng dính lại rồi, tại sao còn không hữu hiệu? Chẳng lẽ thật sự phải giống như Vân Ế nói, dùng biện pháp cuối cùng kia sao?

“Noãn Noãn, ta sẽ khiến nàng tỉnh lại!” Đột nhiên Mộ Dung Thánh Anh mở miệng, giống như là đã hạ quyết tâm, chợt ôm Noãn Noãn về phía vách đã, đang trong khi Noãn Noãn muốn mở mắt, Mộ Dung Thánh Anh tung người nhảy xuống.

Tiếng kinh hô còn chưa nhảy ra ngoài, thân thể đã cấp tốc xoay tròn, trước mặt là một vùng tăm tối.

Là sơn động! trong nội tâm Noãn Noãn khẽ động, đang muốn mở miệng, lại cảm thấy trước mặt là ánh sáng, cô vội vàng nhắm mắt lại.

Nhẹ nhàng đặt Noãn Noãn ở trên giường êm, Mộ Dung Thánh Anh si ngốc nhìn, cánh tay chậm rãi vươn ra.

Khi Noãn Noãn vẫn còn nghi ngờ hắn muốn làm cái gì, trước ngực chợt lạnh, trong lòng cô cả kinh, lúc này cô chỉ còn áo ngực nằm ở trước mặt Mộ Dung Thánh Anh.

“Noãn Noãn, tha thứ cho ta, mặc dù biết làm như vậy rất hèn hạ, nhưng chỉ cần có thể khiến nàng tỉnh lại…’ Mộ Dung Thánh Anh lẩm bẩm nói xong, tiếp tục cởi thắt lưng của cô, rất nhanh, trên người cô chỉ còn quần lót và áo lót.

Trong lòng Noãn Noãn hận không thể tả, hiện tại cuối cùng cô đã biết chiêu cuối cùng của Vân Ế là gì rồi, giả bộ hkoong được nữa, a hét to một tiếng, một phen kéo lấy váy trong tay hắn, thô lỗ nói: “Này, anh muốn cường gian à?”

Mộ Dung Thánh Anh đang đắm chìm trong bi thống bị cô đột nhiên ngồi dậy làm cho sợ hết hồn, ba giây sau, đột nhiên ôm Noãn Noãn vào trong ngực: “Nàng đã tỉnh? Nàng thật sự đã tỉnh rồi? Noãn Noãn a Noãn Noãn!”

Noãn Noãn chột dạ cười cười, bị từng câu kêu Noãn Noãn uất ức của hắn, vô cùng miễn cưỡng đẩy hắn ra: Không tỉnh sẽ bị anh cường, còn có thể không tỉnh sao?”

Mộ Dung Thánh Anh lúng túng cười cười, đột nhiên, hắn dừng lại, nghi ngờ nhìn Noãn Noãn: “Nàng đã sớm tỉnh?”

Noãn Noãn sững sờ, chi chi ngô ngô, không nhịn được phát giận nói: “Làm gì có, trong khi anh cởi y phục thì tôi tỉnh lại, ách, vì lạnh, quá lạnh rồi!”

Mộ Dung Thánh Anh liếc xéo cô, đột nhiên cười lạnh: “Đúng vậy a, xem lần đầu tiên cởi y phục của nữ nhân, thật sự là quá lỗ mãng rồi, nên trước…” Hắn nói xong, chợt đánh về phía Noãn Noãn, đè cô dưới thân thể mình, bàn tay nắm lấy khỏa tròn của cô, môi cũng mạnh mẽ chặn lại, hôn đến trời đất mù mịt, mới xấu xa mở miệng: “Bây giờ còn lạnh không? Có phải cả người nóng lên rồi không? Kích tình mênh mông không?”

Noãn Noãn đỏ mặt, muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ép chặt hơn: “Này, Mộ Dung Thánh Anh, anh mau tránh ra, tôi…”

Mộ Dung Thánh Anh không để ý tới cô, mà trực tiếp chôn đầu xuống ngực cô, mồm sói nói: “Ta mau tránh nàng sẽ lạnh!”

Noãn Noãn bị hắn hôm xuân tâm nhộn nhạo, thẹn thùng nói: “Anh là đang trả thù? Sớm biết tôi đã không tỉnh lại rồi!”

Động tác của Mộ Dung Thánh Anh dừng lại, đột nhiên ngước mắt nhìn chằm chằm cô: “Không cho nàng nói như vậy, Long Noãn Noãn, nàng nghe, mặc kệ nàng đùa giỡn ta hay như thế nào, ta cảm tạ nàng, cảm tạ trời cao, để cho nàng tỉnh lại!”

Noãn Noãn ngẩn ra: “Mới vừa rồi không phải anh đang buồn tôi lừa gạt anh?”

Mộ Dung Thánh Anh sáng chói cười một tiếng: “Xác thực, ta buồn nàng, nhìn ta lo âu như vậy, đau lòng như vậy, vô dụng như vậy, làm sao nàng vẫn có thể giả bộ ngủ đây? Hơn nữa nàng biết mấy ngày nay ta khổ cực như thế nào không? Cơm không thể ăn, đêm không thể say giấc, sợ nàng vĩnh viễn không thể tỉnh lại! Nhưng nàng lại còn đùa bỡn ta!”

Bị Mộ Dung Thánh Anh chỉ trích, Noãn Noãn cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cô ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không phải cố ý, chỉ là muốn…”

“Muốn nghe chân tâm của ta nói ra đúng không?” Mộ Dung Thánh Anh nhẹ nhàng gật đầu chạm mũi cô: “Đã như vậy, vây thì chờ chúng ta hoan ái xong nha!”

Noãn Noãn ngẩn ra, lập tức sưng mặt lên dạy dỗ hắn: “Cái tên đại sắc phôi này!”

Mộ Dung Thánh Anh mặc kệ cô, trực tiếp vươn tay mò về phía quần lót cô: “Nàng để cho ta cực khổ lâu như vậy, cuối cùng cũng nên để cho ta một chút ngon ngọt đi, Noãn Noãn, nàng tiếp tục ngủ mê man có được hay không?”

Noãn Noãn 囧, đột nhiên mở to mắt: “Mộ Dung Thánh Anh, anh mau buông tôi ra!”

“Sẽ không!” Mộ Dung Thánh Anh dựa vào người cô: “Ta muốn có một chút an ủi không được sao?”

“Không phải cái đó!” Noãn Noãn đỏ mặt, ngượng ngùng mở miệng: “Tôi muốn đi tiểu, tôi nhịn đã lâu rồi!”

Mộ Dung Thánh Anh sững sờ, nhất thời cười lên ha hả, trìu mến vò rối tóc Noãn Noãn: “Nàng cũng thật biết phá hư không khí!”

“Là thật á!” Noãn Noãn không kìm được kẹp chân lại, động tác đột nhiên đó lại càng khiến Mộ Dung Thánh Anh khó nhịn kích tình.

“Cho nàng đi tiểu có thể, nhưng nàng phải làm thê tử của ta, thê tử chân chính!” Mộ Dung Thánh Anh nhân cơ hội ra điều kiện.

Noãn Noãn sững sờ: “Này, anh là đang mượn tiểu bức hôn sao?”

Mộ Dung Thánh Anh tiêu sái buông tay: “Tùy nàng nghĩ ra sao, thuận tiện nói cho nàng biết một tiếng, lúc nàng hôn mê, ta là người đổi dược lau người cho nàng, thân thể của nàng ta đã nhìn mấy lần rồi! Nàng còn muốn gả cho người khác sao?”

Noãn Noãn a kêu lên một tiếng sợ hãi, chỉ thấy hắn thản nhiên ngồi dậy: “Nương tử, mời nàng liền đi!”

Noãn Noãn liếc mắt trừng hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Anh đi ra ngoài!”

Sơn động này tuy lớn, nhưng cuối cùng cũng không có ngăn cách, nếu như Mộ Dung Thánh Anh ở chỗ này…

“Không cần phiền toái như vậy, ta xoay qua chỗ khác không nhìn là được!” Mộ Dung Thánh Anh nhẹ nhàng cười cười: “Ta biết rõ trên mông nàng có một nốt ruồi đỏ!”

“A!” Noãn Noãn kêu lên một tiếng sợ hãi, thật muốn điên rồi, bang quang không nhịn được nữa, nhưng người đàn ông trước mắt vẫn ở đây không ngừng nói để cô hỏng mất.

“Được được được, ta sẽ ra ngoài, tiểu nương tử của ta nín đến hỏng, ta sẽ đau lòng!” Mộ Dung Thánh Anh hoàn toàn chuyển giọng của Kim Ưng, hai tay chống sau đầu, nhàn nhã đi ra khỏi sơn động, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy!

Sau khi xác định hắn đã đi, lúc này Noãn Noãn mới yên tâm phát tiết.

Sau một phút đồng hồ, đang trong khi Noãn Noãn chờ không nhịn được nữa, cửa sơn động thêm một bóng người, đồng thời có một mùi thơm đập vào mũi.

“Biết nương tử đói bụng, đặc biệt nướng một con gà cho nàng ăn, nương tử!” Mộ Dung Thánh Anh chạy tới, hưng phấn mở miệng.

Noãn Noãn nghe hương vị kia, bụng lập tức lẩm bẩm vang lên, trong ngày này, cô chỉ ăn một chút cháo loãng Mộ Dung Thánh Anh đút cho, đã sớm tiêu hóa hết rồi, hiện tại trong bụng rỗng tuếch, đã sớm đói bụng lắm rồi!

Không để ý tới dụng cụ, lập tức xé rách đùi gà, hung hăng cắn một cái, nhét từ từ trong miệng, Noãn Noãn hưởng thụ hạnh phúc.

Mộ Dung Thánh Anh trìu mến nhìn cô, từ trên thân lấy ra túi nước, ở thời điểm thích hợp đưa cho cô, dịu dàng dị thường.

Một bụng đùi gà, Noãn Noãn hài lòng xoa xoa bụng, lại vươn tay nhỏ bé về phía cánh gà, vừa ăn vừa mơ hồ hỏi: “Anh không ăn sao?”

Mộ Dung Thánh Anh lắc đầu một cái: “Ta muốn nhìn nàng ăn, sợ đây là mộng, sợ tỉnh, muốn nhìn nàng nhiều một chút!”

Noãn Noãn không nhịn được liếc hắn một cái: “Được rồi, chớ kích thích, đây không phải là mộng, tôi cũng đã trở lại!” Nói xong, đem đùi gà còn dư xé cho hắn: “Nhanh ăn đi, anh ôm tôi đi tới đi lui cũng mệt mỏi!”

Mộ Dung Thánh Anh không nhận, đột nhiên ngẩng đầu: “Cuối cùng khi nào thì nàng tỉnh lại?”

Noãn Noãn ngẩn ra, thế mới ý thức được mình lỡ miệng, hắc hắc cười gượng hai tiếng, xoay người sang chỗ khác.

Mộ Dung Thánh Anh nhất quyết không ta, chuyển tới trước mặt cô hỏi tới: “Nàng nói thật đi? Nàng lên đỉnh núi Kim Ưng mới tỉnh?”

Noãn Noãn nhịn cười, lắc đầu một cái.

Mộ Dung Thánh Anh sắc mặt tối sầm lại, nhịp tim nhảy lên: “Là ở trong hoàng cung?”

Noãn Noãn nheo mắt, tiếp tục lắc đầu một cái.

Sắc mặt Mộ Dung Thánh Anh trắng bệch: “Sẽ không phái là…”

“Thật ra thì trước khi Vân Ế đến tôi đã tỉnh, nhưng…” Noãn Noãn vươn tay, kéo tay của hắn: “Nhưng chỉ muốn biết chân tâm của anh mà thôi!”

Bộ mặt Mộ Dung Thánh Anh 囧: “Đúng vậy, hiện tại nàng biết rồi, biết triệt để, nàng,… Nàng phải phụ trách với ta!”

“Cái gì?” Phụ trách? Phụ trách cái gì chứ?

“Cả đời này, ta cũng sẽ không mở rộng nội tâm với nữ nhân thứ hai, chỉ có nàng, Noãn Noãn. Cho nên, không thể vứt bỏ ta, để cho ta ở bên cạnh chăm sóc nàng có được không?” Mộ Dung Thánh Anh cúi đầu mở miệng, ôm chặt lấy Noãn Noãn: “Từ hôm nay trở đi, mặc kệ nàng đuổi ta hay là muốn giết ta, ta đều sẽ không rời khỏi nàng, ta cũng mặc kệ nàng thích Long Khê hay Thánh Li, hay là người nào khác, mặc kệ nàng thích ai, sẽ luôn ở bên cạnh nàng!”

Mắt Noãn Noãn đột nhiên ướt át, nguyên tưởng rằng cô và Mộ Dung Thánh Anh đều là hai người không có dũng khí, sẽ dậm chân tại chỗ, lại không ngờ người đàn ông này lại dũng cảm hơn cô, chủ động bước về phía trước một bước.

“Mộ Dung Thánh Anh, chàng nghe, ta không thích Long Khê, đối với Long Khê, ta chỉ có tình cảm tỷ tỷ đối với đệ đệ. Cũng không thích Mộ Dung Thánh Li, mặc dù Long Noãn Noãn trước kia có thể thích hắn, nhưng bây giờ là một Long Noãn Noãn hoàn toàn mới, Long Noãn Noãn bây giờ, chỉ thích một mình chàng!” (đến lúc rồi, mình đổi xưng hô của Noãn Noãn nha!)

Mộ Dung Thánh Anh không dám tin nhìn Noãn Noãn: “Nàng nói là thật?”

Noãn Noãn gật đầu một cái: “Mặc dù ta không có dũng khí thừa nhận, nhưng ở dưới đáy lòng ta vẫn luôn là chàng. Đã từng Mộ Dung Thánh Anh và Kim Ưng khiến ta lẫn lộn, nhưng hiện tại họ là một người, cho nên ta xác định lòng của ta, mặc dù có lẽ không có dũng khí kiên trì, nhưng mà ta lại muốn hạnh phúc. Cho nên, Mộ Dung Thánh Anh, xin nắm chặt tay của ta, không cần buông tar a. Dù ta đánh chàng mắng chàng, thích người khác, cũng không cần buông ra! Nếu như chàng có thể làm được, nhưng vậy…” Noãn Noãn dừng lại khẽ mỉm cười: “Vậy ta đồng ý gả cho chàng!”

Mộ Dung Thánh Anh vui mừng nhìn Noãn Noãn, đột nhiên ôm Noãn Noãn xoay tròn: “Long Noãn Noãn, nàng nghe, coi như nàng có đánh ta mắng ta, nói cho ta biết nàng thích người khác, ta cũng không rời khỏi nàng, ta vẫn sẽ nắm chặt tay nàng, đi thẳng về phía trước!”

Noãn Noãn đã lệ rơi đầy mặt, lần nữa tiếp nhận một người đàn ông, lần nữa bắt đầu một phần tình cảm. Cô không biết tương lai có kết quả như thế nào, nhưng cô vẫn hi vọng mình hạnh phúc, như vậy mới không uổng công đại sư tỷ hy sinh. Nếu có cơ hội trở lại hiện đại, cô nhất định sẽ nói với đại sư tỷ, không cần đau lòng nữa, cô đã không còn oán hận, sẽ dũng cảm yêu, dũng cảm đi về phía trước, mặc dù có lẽ sẽ chần chừ, nhưng ít nhất là đã lên đường.

Chôn đầu ở trong ngực nam nhân, hạnh phúc mỉm cười, cảm thụ giờ khắc hạnh phúc này.



Giờ phút này, ở Thiên Tế sơn cách không xe Trọng Lâu, Mộ Dung Thánh Li dẫn đám người Hàn Ngọc, muốn giãy giụa cuối cùng.

Trọng Lâu là một quốc gia dân chúng có dung khí, phần lớn nam nhân tính tình nóng nảy hung tàn, nữ nhân cũng hào phóng lớn mật, nhất là đối với tình yêu, chưa bao giờ giống như vương triều Mộ Dung nhăn nhăn nhó nhó như vậy.

Mộ Dung Thánh Li mang theo đám người Hàn Ngọc đi tới, mặc dù đằng đằng sát khí, ánh mắt lãnh ám, nhưng vẻ bề ngoài anh tuấn vẫn làm khuynh tâm rất nhiều nữ tử, công khai vứt mị nhãn không tính, càng có những động tác trêu đùa lớn mật, nhưng đều bị đám người Hàn Ngọc lấy kiếm ra hù dọa chạy mất.

Ở trong một khách sạn, đoàn người Mộ Dung Thánh Li tiến vào dẫn tới ồn ào không nhỏ, khách sạn vốn buôn bán lạnh tanh trong nháy mắt ngồi đầy người, hơn nữa đều là những đại cô nương chưa lấy chồng, những người đã gả làm vợ người khác, chỉ có thể nuốt hận bên ngoài, ngó dáo dác.

Hàn Ngọc phiền não nhíu nhíu mày, dọc theo đường đi vẫn không nó được một chữ với Mộ Dung Thánh Li, lời muốn nói như nghẹn ở trong cổ họng, cuối cùng vẫn không nói ra.

“Đại ca, nữ nhân Trọng Lâu chưa từng thấy nam nhân như thế nào sao? Tại sao…” Một tiểu đệ cuối cùng chống cự không được ánh mắt chòng chọc của những nữ nhân kia, thấp giọng oán trách.

Hàn Ngọc lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì.

Mộ Dung Thánh Li chậm để ly xuống, mắt sắc âm u: “Hôm nay sẽ phải vào triều, không nên trêu chọc rắc rối, mau ăn đi!”

Hàn Ngọc lập tức đáp, cùng với các huynh đệ khác ăn uống thả cửa.

Lúc này ở lầu hai của khách sạn, một công tử văn nhã tay cầm quạt giấy không vui nhìn tình cảnh phía dưới, không nhịn được hung hăng vỗ thư đồng chỉ một mực ăn bên cạnh: “Ta nói Tiểu Hà, bản công chúa giả nam trang cũng tuấn tú bức người, tại sao những nữ nhân kia không phản ứng chút nào, lại đối với một…”

Phốc

Công tử kia lúc này mới cẩn thận dò xét Mộ Dung Thánh Anh, chỉ thấy mặc dù thật sắc hắn long đong mệt mỏi, tóc tai xốc xếch, trên cằm cũng có chút râu, nhìn qua có vài phần nghèo túng, nhưng cái loại nghèo túng cùng ánh mắt tức giận, hòa lẫn cuồng dã quanh thân, khiến lòng của nữ nhân sinh ra hai loại mâu thuẫn, một là muốn chinh phục nam nhân cuồng dã này, một loại khác lại muốn trấn an nam nhân bị thương này cho tốt.

Công tử văn nhã này nhìn,ánh mắt từ trách móc nặng nề dần biến thành thưởng thức. Không thể phủ nhận, phong cách của nam tử này quả thật khơi dậy tiềm thức chinh phục vốn có của nữ nhân Trọng Lâu.

Tiểu Hà ghé đầu nhìn xuống, viên thịt được kẹp trên đôi đũa bị rơi xuống trên mặt đất, miệng mở rộng ra, nước miếng cũng chảy ra. Hồi lâu, mới khó khăn mở miệng: “Thấy nam nhân kia, hiện tại mới phát giác công chúa giả nam nhân thật sự thất bại!”

Công tử văn nhã xoay người lại, lần nữa hung hăng gõ đầu Tiểu Hà, đột nhiên cười hắc hắc: “Tiểu Hà, bản công chúa tuyển hắn làm phò mã thì như thế nào?”

Tiểu Hà sợ hết hồn, rồi mới từ trong si mê phục hồi tinh thần lại: “Oh my God, công chúa, người là ái nữ hoàng thượng sủng ái nhất Phượng Hoàng công chúa, tại sao có thể ở bên ngoài tự mình tuyển nam nhân, nếu như bị hoàng thượng biết…”

Tịch mỹ nhân của phụ hoàng, Ngu mỹ nhân, còn có Mai phi, không phải là tìm được ở bên ngoài sao? Bản công chúa tự mình tuyển phò mã thì thế nào!” Phượng Hoàng bốc đồng nói, đứng dậy, lại thấy đoàn người Mộ Dung Thánh Li chuẩn bị rời đi.

“Nha nha nha, bọn họ muốn đi, cản bọn họ như thế nào đây?” Phượng Hoàng kêu nhỏ.

“Công chúa đừng vội nha…chúng ta…” Tiểu Hà nói thầm ở bên tai cô vài tiếng, lúc này Phượng Hoàng mới hài lòng nháy nháy mắt, phạch một tiếng tiêu sái mở cây quạt ra, hợp với tình hình phất phất hai cái: “Kế hay kế hay, Tiểu Hà ngươi không thẹn là lão luyện!”

Tiểu Hà ngẩn ra, xấu hổ nói: “Công chúa, người nói cái gì đó!”

“Đừng tưởng rằng bản công chúa không biết chuyện tình của ngươi với ngũ hộ vệ, bản công chúa chỉ thương ngươi, mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi!” Phượng Hoàng hả hê nhướng mày: “Cứ dựa theo mưu kế của ngươi mà làm, còn không mau đi hỏi thăm?”

“Dạ dạ!” Tiểu Hà vội vàng chạy xuống lầu.

Trước quầy tửu lâu, Tiểu Hà hả hê tung lên tung xuống một túi bạc, hấp dẫn ánh mắt của tiểu nhị lát nhìn phía trước lát sau nhìn xuống dưới, rất là vất vả.

“Tiểu ca, ngươi muốn hỏi gì cứ nói thẳng, đừng như vậy…” Tiểu nhị nói xong, lập tức bắt được cái túi, nhưng Tiểu Hà lại không buông tay, khiến tiểu nhị phải ngẩng đầu nhìn.

“Vậy ngươi phải trả lời cho tốt, trả lời tốt, bạc này sẽ là của ngươi, trả lời không được, ta liền phái người phá hủy điếm này của ngươi!” Tiểu Hà ân uy đều thi, nhìn Phượng Hoàng gật đầu liên tục. Không hổ là lớn lên từ trong cung, học được những thủ đoạn trị người của các phi tử kia, thật đúng là lão đạo!

“Đúng vậy đúng vậy, nếu như tiểu nhân biết, nhất định biết gì nói đó!” Tiểu nhị lập tức mở miệng lấy lòng.

“Được, ta hỏi ngươi, đám người vừa rồi làm gì?” Tiểu Hà thỏa mãn mà gật đầu hỏi.

Tiểu nhị sững sờ, lập tức hiểu ý gì, cười mập mờ: “Ta hiết ngay nhất định sẽ có người hỏi thăm mà, đám người kia dễ nhìn như vậy, ta nói với ngươi nha, vừa rồi ta ở bên cạnh nghe được rất rõ ràng, bảo là muốn vào triều, nhất định là quan lại quyền quý nào đó, cũng có lẽ là ngoại tốc, tóm lại lai lịch không tầm thường!”

Tiểu Hà gật đầu một cái, rất hài lòng câu trả lời chắc chắn của tiểu nhị, tiện tay ném bạc cho hắn, lập tức lên lầu bẩm báo.

Đêm khuya yên tĩnh, đoàn người Mộ Dung Thánh Li nghỉ đêm ở một khách điếm sang trọng. Vì che giấu tai mắt người, Mộ Dung Thánh Li đặc biệt đội một cái mũ rộng vành, lúc này mới bỏ rơi được một ít nữ nhân hoa si Trọng Lâu.

Trong phòng, Hàn Ngọc lo lắng trùng trùng: “Gia, tại sao lão thất phu Quách Tử đột nhiên thay đổi chủ ý, không giúp chúng ta cơ chứ? Chẳng lẽ trong triều có biến?”

Mộ Dung Thánh Li lấy mũ xuống, lãnh trầm mở miệng: “Cuộc chiến lần trước, hỏa tiễn lựu đạn của Mộ Dung Thánh Anh lợi hại như vậy, lão hoàng đế của Trọng Lâu sợ hãi. Hơn nữa Tư Mã Ý đường chủ Hộ Long đường của Trọng Lâu liên thủ với Kim Ưng, muốn hợp tác với Trọng Lâu, sợ là sẽ không dễ dàng như vậy!”

Hàn Ngọc đột nhiên nắm quyền hung hăng đánh lên trên bàn vuông: “Thật là phiền lòng, lần trước mắt thấy chúng ta sắp thành công, không ngờ võ công của Như phi lại cao cường đến vậy, hơn nữa Long tiểu thư…” Hắn lập tức ngậm miệng, biết mình nói sai, vội vàng trầm tầm mắt xuống.

Mộ Dung Thánh Li mắt sắc tối sầm lại, đột nhiên cười lạnh: “Nàng không phải là Noãn Noãn, nàng là một nữ nhân khác!”

“Thật ra thì ta sớm đã biết nàng không phải Noãn Noãn, nhưng mỗi lần trông thấy gương mặt đó, vẫn thủy chung không thể buông, trong lòng vẫn cảm thấy may mắn, có lẽ Noãn Noãn sẽ trở về, có lẽ sẽ có một ngày, tỉnh dậy, đứng trước mặt ta là Long Noãn Noãn tình đầu ý hợp với ta, mà không phải là nữ nhân dùng mũi kiếm đâm vào tâm ta!” Mộ Dung Thánh Li yếu ớt mở miệng, trên cả khuôn mặt đều là nét tang thương: “Chính tín niệm như vậy mới khiến ta duy trì đến bây giờ, hiện tại nàng đã là Thánh Hoàng tôn quý nhất thiên hạ, dù Trọng Lâu liên hiệp với chúng ta, chúng ta cũng không nắm chắc được phần thắng!”

Hàn Ngọc ngẩn người, không hiểu nhìn về Mộ Dung Thánh Li: “Vậy gia vẫn còn vì cái gì…”

“Bởi vì không cam lòng!” Mộ Dung Thánh Li nặng nề phun ra năm chữ: “Cho dù biết rõ kết quả, cho dù biết rõ số mạng, nhưng ta không cam lòng! Nếu như ta quyết định sớm một ngày, hạ quyết tâm đối với nữ nhân kia, các huynh đệ cũng sẽ không chết thảm, chúng ta cũng sẽ không thảm bại, các ngươi cũng không cần giống như chó nhà có tang trốn thoát khỏi vương triều Mộ Dung! Cho nên, ta muốn phấn đấu lần cuối, muốn dùng nữ nhân kia tế bái huynh đệ của ta!”

Đột nhiên Hàn Ngọc quỳ gối xuống trước mặt Mộ Dung Thánh Li: “Gia, các huynh đệ đi theo gia, đã sớm giao sinh mạng cho gia, các huynh đệ trên trời có linh, sẽ không trách gia đâu!”

Mộ Dung Thánh Li đứng lên, kéo hắn một cái: “Bọn họ sẽ không trách ta, nhưng ta sẽ tự trách mình, dù tương lai chết rồi, ta cũng sẽ không nhắm mắt. Nữ nhân kia không phải Noãn Noãn, nếu không phải, vậy ta không cần thiết mềm lòng với nàng, cho nên Hàn Ngọc, ta sẽ vì các huynh đệ báo thù!”

Sau một phút đồng hồ, Hàn Ngọc tâm sự nặng nề ra khỏi phòng, yếu ớt thở dài.

Thì ra là gia nhìn thấu đáo hơn tất cả, bọn họ đã vô lực phản kích, chỉ là gia không thể bỏ qua cho mình, không thể bỏ qua áy náy đối với các huynh đệ!

Đêm hôm khuya khoắt, ánh trăng sáng tỏ, trên nóc khách điếm xuất hiện hai bóng dáng lén, hai bóng dáng này tráng kiện nhanh nhẹn, rất nhanh tìm thấy mục tiêu, một người trong đó nhấc một mảnh ngói lên, nhìn vào trong, gật đầu với một người khác.

Từ trong ngực lấy ra một ống trúc to bằng ngón tay, nhấc khăn đen trên mặt ra, dùng sức thổi hơi vào bên trong, một bóng đen khác lưu loát đặt mảnh ngói vào chỗ cũ.

Đúng cách như cũ, liên tiếp thổi ba gian phòng, hai người nhàn nhã ngồi ở trên nóc phòng nhìn sao trên trời.

Sau một phút đồng hồ, xác định không có bất kỳ động tĩnh gì, một bóng đen nhỏ giọng mở miệng: “Công chúa, đã đến lúc rồi, bảo đảm nam nhân kia ngủ như một con lợn chết!”

Một bóng đen khác gật đầu một cái, hả hê giao ống trúc cho nàng ta: “Xem ra bản lãnh chúng ta thường ngày nghe lén trong hoàng cung cũng có chút công dụng rồi!”

Bóng đen cười hả hê, hai người từ trên nóc phòng nhảy xuống, một người trong đó nghênh ngang đẩy cửa phòng ra.

Căn phòng đơn giản, nam nhân nằm hôn mê bất tỉnh trong phòng chính là Mộ Dung Thánh Li, bóng đen kia kéo khăn đen xuống, lập tức lộ ra khuôn mặt phù dung, chính là công chúa Phượng Hoàng.

Đóng cửa phòng, sải bước về phía nam nhân, như nắm chắc nam nhân sẽ không tỉnh, Phượng Hoàng một phen uốn éo qua khuôn mặt nam nhân, nụ cười hả hê cứng lại ở trên mặt.

Một đôi mắt chính trực của nam nhân nhìn thẳng vào nàng, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn chạy, lại bị nam nhân từ phía sau kéo lấy tóc, hung hăng kéo trở lại.

“Muốn chạy?” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng mở miệng, một phen siết cổ nữ nhân: “Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta?”

Đúng là hổ lạc bình dương khi khuyển khi mà, hắn đường đường là Thánh Nguyên vương gia, thậm chí tiểu nha đầu tay trói gà không chặt cũng mơ ước động thủ!

“Ta không muốn giết ngươi, thật đó!” Phượng Hoàng lập tức làm bộ đáng thương ngoái đầu lại, nhìn chằm chằm ánh mắt đen to của nam nhân: “Ta chỉ là chỉ là…”

Mộ Dung Thánh Li không muốn nghe giải thích của nàng, một tay đẩy nàng ngã xuống đất, đang muốn rút kiếm, chợt cảm thấy gì đó khác thường: “Ngươi…”

“Ha ha ha!” Phượng Hoàng hai tay chống nạnh cười hài lòng: “Ngươi cũng không thể tưởng, nếu chỉ như vậy, Phượng Hoàng công chúa ta làm sao có thể hành tẩu giang hồ nhiều năm không ngã ở Trọng Lâu này như vậy? Mặc dù võ công của ta không cao, nhưng cả người đều là độc, nhất là cổ, độc càng thêm lợi hại, ngươi muốn mạng của bản công chúa, cũng không nhìn xem năng lực của mình!”

Mộ Dung Thánh Li không nói lời nào, lạnh lùng nhìn Phượng Hoàng cười hả hê., càng thêm khiếp sợ nghe đối phương xưng. Phượng Hoàng công chúa? Chẳng lẽ nàng là tiểu nữ nhi hoàng đế Trọng Lâu yêu thích nhất Phượng Hoàng?

“Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi cũng không cần uất ức, độc toàn thân ta đều là độc đắc ý nhất do sư phụ suốt đời chế tác, dù là thiên hạ đệ nhất thần y Vân Ế cũng đừng mơ tưởng giải được. Cho nên, ngươi ngoan ngoãn đi theo ta đi, ngươi là nam nhân đầu tiên ta coi trọng khi hành tẩu nhiều năm như vậy!” Phượng Hoàng nói xong, liền nhào tới, lập tức đè Mộ Dung Thánh Li xuống giường, vui vẻ cởi quần áo của hắn.

Mộ Dung Thánh Li cả người không thể động đậy, trong mắt đều là không dám tin, nghĩ một chút hắn Thánh Nguyên vương gia uy phong lẫm liệt hai mươi năm, chưa từng chịu khuất nhục như thế, lại bị một nữ nhân cưỡi trên người…

“Ngươi tránh ra, cái người dâm oa đãng phụ!” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhìn Phượng Hoàng giống như trông thấy Dung Yên Nhi.

“Ngươi nói cái gì? Dâm oa đãng phụ?” Phượng Hoàng dừng lại động tác trên tay, hung hăng đặt mông lên bụng hắn, thương yêu nam nhân nhíu mày: “Cái này gọi là tình yêu, ngươi có hiểu hay không? Ta nhìn trúng ngươi, muốn ngươi làm phò mã của bản công chúa, ngươi lại dám dùng từ ngữ dơ bẩn như vậy hình dung bản công chúa!”

Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng cãi lại: “Ngươi yêu ta? Thật nực cười, ta chưa từng thấy qua ngươi… ngươi lúc nào yêu ta? Huống chi, dù ngươi yêu ta, nhưng ta không yêu ngươi… Ngươi cưỡng cầu như vậy, có khác gì với dâm oa đãng phụ kia?”

Phượng Hoàng cười hắc hắc: “Ta đây đáng yêu, ngươi sẽ yêu mến ta, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ giống ta, vừa gặp đã thương đối với ta!”

Mộ Dung Thánh Li mặt đỏ lên, không ngờ gặp loại nữ nhân này.Đột nhiên, hắn giống như nghĩ tới điều gì, thân thể cứng đờ. Đã từng hắn quấn thật chặt lấy Long Noãn Noãn, cũng có gì khác với nữ nhân vô sỉ này? Hắn đã từng đắm chìm trong luyến ái với Noãn Noãn, lại cưỡng cầu Noãn Noãn hiện tại yêu mình, chuyện này… Không không, không giống nhau, là Long Noãn Noãn hiện tại cưỡng chiếm thân thể Noãn Noãn, không giống nhau!

“Ngươi…” Đang mâu thuẫn, đột nhiên cảm thấy trên người chợt lạnh, ngước mắt, thấy đai lưng đã ở trong tay nữ nhân, sau đó bay xuống mặt đất, mà áo bào đã hoàn toàn bị cởi ra, lộ ra lồng ngực tinh tráng.

“Không cần ầm ỹ… Qua tối nay ta sẽ dẫn ngươi hồi cung. Chỉ cần ngươi có biểu hiện tốt, ta nhất định sẽ làm cho phụ hoàng ban thưởng ngươi làm phò mã của ta!” Phượng Hoàng cười hì hì, tay nhỏ bé vươn ra vuốt ve lồng ngực tinh trán, sau đó leo lên gặm cắn.

“Ngươi cút ngay, cút ngay, có nghe thấy không, ngươi…” Nhưng cho dù Mộ Dung Thánh Li kêu gào như thế nào, từ đầu tới đuôi nữ nhân vẫn có gương mặt hưởng thụ.

“A!” Trong đêm đen truyền ra tiếng nam nhân kêu gào một hồi, thật là thê thảm!



“A!” Noãn Noãn chợt ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa.

“Sao vậy?” bên cạnh Mộ Dung Thánh Anh vươn một tay ra, ôm chặt lấy cô: “Gặp ác mộng?”

Noãn Noãn gật đầu một cái, nhìn vòng bốn phía, tối đen như mực, bọn họ vẫn còn ở trong sơn động.

“Mơ thấy cái gì?” Mộ Dung Thánh Anh tiếp tục ôm cô vào trong ngực. nhẹ nhàng vuốt tóc cô thấp giọng hỏi.

“Mơ thấy Mộ Dung Thánh Li!” Noãn Noãn cúi đầu mở miệng: “Mơ thấy đôi mắt oán giận kia, giống như một đêm kia ta giết năm huynh đệ của hắn, đốt lương thảo, nhìn ánh mắt hắn nhìn ta, thật sự rất đáng sợ!”

“Thật xin lỗi!” Mộ Dung Thánh Anh cúi đầu mở miệng, môi cẩn thận hôn lỗ tai cô: “Đều là vì ta nàng mới có thể… Sau này sẽ không như vậy nữa, về sau tới lượt ta bảo vệ nàng!”

Noãn Noãn vừa cười, vừa tránh né hắn: “Chàng đừng nhân cơ hội, chiếm tiện nghi của ta, đều nói không cần, chàng…”

Nam nhân cũng không để ý cô, ở trong sơn động đợi mấy ngày nay, hắn có thể khống chế đã là cực hạn. Hôm nay mỹ nữ trong ngực, làm sao có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn?

Tinh tế hôn lên đôi môi của nữ nhân trong đêm tối, bởi vì mắt không nhìn thấy, cho nên cảm giác của cơ thể cực kỳ nhạy cảm.

“Thánh Anh, không cần…” Noãn Noãn thấp giọng cự tuyệt. Mặc dù muốn hạnh phúc, nhưng ám ảnh kiếp trước còn bao phủ, chính là lúc cô đang hoan lạc với người đàn ông đó, tháo xuống sự phòng bị cuối cùng lại bị giết chết, cô… Nghĩ tới trong nháy mắt con dao găm đâm thủng trái tim, cô liền không ngừng phát run.

“Noãn Noãn…” Nam nhân cúi đầu gọi tên cô, lưỡi linh hoạt dây dưa, một đôi tay dao động trên người của cô.

Rõ ràng là đêm đông, Noãn Noãn lại cảm giác toàn thân nóng lên, dục vọng ở trong lòng như muốn phá kén bay ra, có thể không? Thật có thể không?

Khi khỏa tròn bị nam nhân nắm toàn bộ trong tay, Noãn Noãn không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ, thân thể cũng tự giác đón lấy nam nhân.

Giống như có được khích lệ, động tác của nam nhân cực kỳ dịu dàng, Trong đêm rét lạnh, hai thân thể dây dưa thật chặt, trong tiếng dã thú thỉnh thoảng kêu lên đạt đến đỉnh điểm.

Tại thời điểm này, Noãn Noãn thep bản năng sờ trái tim mình. Cô cảm thấy trái tim gia tăng nhịp đập, đồng thời cũng ôm chặt lấy nam nhân!

Cô sẽ không để cho màn kia tái diễn, tuyệt đối sẽ không!

Nằm ở trong ngực nam nhân, Noãn Noãn cúi đầu mở miệng: “Mộ Dung Thánh Anh, nếu như khi nào đó chàng muốn rời khỏi ta, xin mời cứ đi, ta sẽ không cưỡng cầu, nhưng không muốn rời khỏi, xin nhất định phải nắm chặt ta!”

Nam nhân lần nữa tinh tế hôn lên cổ cô: “Đứa ngốc, đời này kiếp này ta sẽ không rời khỏi nàng. Nếu như có kiếp sau kiếp sau, chúng ta vẫn sẽ dây dưa!”

Đột nhiên Noãn Noãn cười hạnh phúc, mặc kệ tương lai như thế nào, ít nhất hiện tại cô hạnh phúc!

Nửa năm sau, Đô thành của vương triều Mộ Dung.

Vui mừng hớn hở, cả Đô thành bao phủ bởi không khí tưng bừng, trên cửa thành treo tơ lụa đỏ thẫm, đèn lồng đỏ lớn, thậm chí còn vui hơn cả mừng năm mới.

Dưới của thành, dân chúng đều ngó dáo dáo, giống như đang chờ đợi cái gì đó, trên mặt mỗi người đều là vui sướng, so với những ngày tháng âm u kia, quả thực là khác biệt trời vực.

“Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm!” Chỉ nghe một tiếng hô to, dân chúng rối rít nhường đường quỳ xuống đất, thỉnh thoảng có người lớn mật, len lén nhìn xung quanh.

Một tòa xe ngựa hao lệ tiến gần, xung quanh xe ngựa đều có trọng binh hộ giá, đánh xe chính là hai mỹ thiếu niên tướng mạo tuấn mỹ, là Lãnh Cầm và Hàn Tiêu. Đương kim Thập Nhất vương gia Mộ Dung Thánh Khuynh ngồi ngay ngắn trên đầu đại mã, trên trán đã sơm bỏ đi sự ngây thơ, uy phong lẫm liệt.

“Nghe nói lần này hoàng thượng và hoàng hậu tự mình xuất cung cải trang vi hành giúp dân khó khăn, giết tám đại tham quan, quả thực là hả hê lòng người!” Có người nhỏ giọng nghị luận.

“Đúng vậy, ta có thân thích ở huyện kia, nghe nói ngày tham quan kia bị chặt đầu có đi xem, thật là tấp nập người, tất cả mọi người gọi thẳng hô thống khổ!”

“Kể từ sau khi hoàng hậu trở về, vương triều Mộ Dung chúng ta xảy ra rất nhiều chuyện tốt. Mặc kệ mọi người an hưởng thái bình, nghe nói Tuy Dương một đời lúa nước cũng đã tới mùa thu hoạch rồi. Ban đầu chỉ có một loại lúa, mà bây giờ là ba quý, đất đai cũng vậy, thu hoạch gấp ba so với quá khứ!”

“Vậy coi là gì, tuyệt nhất chính là guồng nước đó, dù là khô hạn quanh năm cũng có thể bảo vệ mùa thu hoạch, hoàng hậu nương nương tự mình thiết kế!”

“Còn có thuyền câu của chúng ta, hiện tại đã gắn mô tơ, một ngày có thể bằng mười ngày cá, ngư dân chúng ta càng ngày càng tốt hơn rồi!”

“Tuyệt nhất chính là chế độ tiền tệ, hoàng hậu nương nương phát hành nhân dân tệ dùng tốt hơn rất nhiều so với bạc trong quá khứ, có dư thừa có thể bỏ vào trong ngân hàng, cũng có thể đầu tư mua cổ phiếu!”

Mọi người rối rít nghị luận, một người trong đó nói: “Nghĩ tới như vậy Hoàng hậu nương nương đã làm cho chúng ta rất nhiều chuyện!”

“Đúng vậy, vương triều Mộ Dung ta có hoàng hậu nương nướng như thế, là trời cao che chở!”

“Hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!” Không biết người nào dẫn đầu hô to, mọi người rối rít hành lễ, trăm miệng một lời: “Hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!”

Xe ngựa chậm rãi tới gần, Noãn Noãn ngồi trên xe phất tay ý bảo dân chúng đang quỳ dưới đất đứng dậy. Trước kia làm sát thủ nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ tới hôm nay có thể nhận loại kính yêu này, không biết sư phụ ở hiện đại biết, có thể hay không ngất vì tức!”

“Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương!” Dân chúng hô lên, rung động, dần dần đuổi theo xe chạy.

Mộ Dung Thánh Anh yếu ớt cười một tiếng: “Thấy Noãn Noãn còn được hoan nghênh hơn so với trẫm a!”

Noãn Noãn liếc hắn một cái, gắt giọng: “Làm sao? Không phục à?”

Nam nhân cười khẽ: “Làm sao dám, lão bà đại nhân! Vương triều có thể trong vòng nửa năm phồn vinh như thế, là công lao của lão bà đại nhân!”

Noãn Noãn trách cứ hắn: “Không phải nói ở bên ngoài không được kêu lão bà đại nhân sao? Đê cho người khác nghe thấy chuyện cười!”

Mộ Dung Thánh Anh ôm cô, ngửi mùi hương trên cổ cô, trêu ghẹo nói: “Trẫm thích gọi, như vậy mới bắt được tâm của lão bào!”

Noãn Noãn cũng không giáy giụa, chỉ lẳng lặng nghe trái tim đang nhảy của nam nhân. Chưa bao giờ nghĩ đến Mộ Dung Thánh Anh lại cưng chiều cô như thế, cảm giác không xác định của cô cũng từng ngày từng ngày tiêu trừ, đây coi như là nửa phúc đi!



Hộ Long điện nguy nga rực rỡ.

“Tham kiến Thánh Hoàng, Thánh Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Hộ Long đường năm nước quỳ xuống đất, rối rít hành lễ với Long Khê.

“Đứng lên đi, ta nói, không có đại sự gì cũng không cần bái lễ, bái lễ này sớm muộn gì cũng được miễn, bản hiệp sĩ còn có chuyện quan trọng phải làm!” Một thân cẩm bào màu đỏ, tóc bạch kim buộc cao, tram tinh dẫn nguyệt, vô cùng huênh hoang, nhưng vẻ mặt lại cố tình là sự chán ghét.

Đường chủ Hộ Long đường năm nước liếc nhau một cái, yếu ớt thở dài, lắc đầu một cái, chính mình lui ra.

“Điện hạ, hiện tại người đã là Thánh Hoàng…” Phượng Phiên mau tới trước, muốn ngăn Long Khê chạy ra, không nhịn được một phen thao thao bất tuyệt: “Như vậy mất đi lễ nghi không phụ lòng…”

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, ta muốn tới vương triều Mộ Dung, Noãn Noãn gả cho tiểu tử kia như thế nào, ta muốn đi theo dõi hắn. Nếu như hắn đối với Noãn Noãn có một chút không được, ta liền mang Noãn Noãn đi tiêu dao giang hồ, như vậy khiến tiểu tử kia cả đời ở trong cung, không được thoải mái!” Long Khê khoát khoát tay, kim quang biến mất, trực tiếp đi!

“Long Cẩm Long Cẩm, ngươi nói đi, tại sao có thể mặc cho điện hạ hồ đồ như thế?” Phượng Phiện lập tức kéo Long Cẩm không nhịn được oán trách: “Hộ Long điện càng ngày càng phân tán, cứ như thế…”

“Phượng Phiên, chỉ cần điện hạ thích là tốt rồi, thay vì mạnh mẽ ép điện hạ ở nơi người không thích, còn không bằng buông điện hạ đi. Giang hồ rộng lớn, nói không chừng điện hạ có thể tìm được người ngưỡng mộ, đến lúc đó vấn đề liền được giải!” Long Cẩm khẽ cười một tiếng, xem thường nói.

“Người ngưỡng mộ? Hắn cả ngày vây quanh Long tiểu thư…” Phượng Phiên thở dài: “Ta xem..!”

Long Cẩm cũng yếu ớt thở dài: “Cứ để điện hạ đi đi, đừng quên, khe suối Hàng Long còn có hai vị chủ tử làm người đau đầu!”

Phượng Phiên sững sờ: “Chẳng lẽ hai vị chủ tử còn…”

Long Cẩm gật đầu: “Hai người có lẽ đời trước là oan gia, dù chỉ còn một hơi, cũng sẽ tranh đấu!”

Phượng Phiên phiền muộn nhìn bầu trời xanh thẳm. Trên đỉnh núi, hai bóng dáng thanh tú cùng tồn tại.

Trong hai năm, năm quốc cường thịnh, không có chiến tranh, không có thiên tai, chân chính theo lời Hộ Long tướng quân thái bình thịnh thế. Một đêm kia, hoàng đế năm nước lần nữa cùng mơ, mơ thấy Tường Long giáng thế, ngày hôm sau, vương triều Mộ Dung cả nước vui mừng, vị công chúa đầu tiên ra đời.

Đô thành vương triều Mộ Dung, một đám lưu manh vây giữa một nữ tử bán mình chôn cha, lời nói không sạch sẽ.

Thủ lĩnh lưu manh trên miệng đòi tiện nghi còn chưa đã nghiền, vươn tay muốn sờ gương mặt nữ tử kia, đang hả hê, một cái bánh bao hấp nở hoa trên mặt.

“Oái, thật là nóng, là ai là ai? Lăn ra đây cho đại gia!” Thủ lĩnh lưu manh lớn tiếng kêu, lúc này mới phát hiện ra một nam tử hồng y tuyệt sắc đang nhàn nhã ngồi ở trên nóc nhà đối diện, trên tay một lồng bánh bao hấp, đang ăn ngon lành.

“Ngươi…ngươi là… Thánh Hoàng?” Thủ lĩnh lưu manh vừa thấy, thân thể rụt về phía sau, vừa lui vừa hô: “Nhìn cái gì, còn không đi mau, muốn chết à!”

Mọi người như làn khói bay đi, nam tử ngồi trên nóc nhà thấy vậy liên tiếp than thở. Nếu biết thế liền đổi y phục rồi, dung mạo xinh đẹp như Noãn Noãn, nhuộm tóc, màu sắc xinh đẹp hơn trước, màu tím như thế nào, vừa qúy khí vừa thần bí!

Trong hoàng cung, Noãn Noãn nhìn nửa lồng bánh bao hấp ăn còn dư không nhịn được thấy buồn cười: “Long Khê, anh khi nào keo kiệt như vậy, lễ vật mừng lễ đầy tháng khuê nữ của tôi lại là một nửa lồng bánh bao hấp, anh là sư phụ của Vân Vụ hay sao?”

Long Khê không vui liếc đứa nhỏ trong tã lót một cái: “Ta chuẩn bị hai phần quà tặng, một món lễ lớn, một nhỏ là lồng bánh bao. Nếu như đứa nhỏ này dáng dấp giống Noãn Noãn, đại lễ phục vụ, nhưng cố tình dáng dấp giống người nào đó, gừ, sớm biết như vậy nên đưa vỉ cá hấp!”

Noãn Noãn không nhịn được cười một tiếng, đúng vậy, đều nói con gái giống mẹ, nhưng khuê nữ sinh ra lại giống bộ dáng của Mộ Dung Thánh Anh, chỉ là phiên bản thu nhỏ mà thôi!

Đứa bé trong tã lót bàn tay quơ múa, đột nhiên bắt được ngọc cổ của Long Khê. Cũng không biết hơi sức từ đâu, ôm chặt trong tay không thả. Long Khê giống như đứa bé giành cùng nhóc, lại bị nhóc nhân cơ hội dùng cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn hôn một cái.

Mọi người vừa thấy, không nhịn được cười ầm lên, rối rít nói: “Xem ra tiểu công chúa thích điện hạ!’

Long Khê đỏ bừng cả mặt, u oán bĩu môi, nếu như là phiên bản thu nhỏ của Noãn Noãn, hôn cũng sẽ hôn, nhưng là hiện tại…

“Mộ Dung Thánh Anh, ta muốn quyết đấu với ngươi, ta thắng, Noãn Noãn và đứa bé là của ta!” Hàn kiếm rút ra, Long Khê hô to bổ về phía Mộ Dung Thánh Anh đang cười trộm một bên.

“Được, ta thắng ngươi phải cung kính gọi một tiếng hoàng tẩu!” Mộ Dung Thánh Anh rút kiếm ra, hăng hái nghênh đón.

Noãn Noãn đặt đứa bé vào trong tay bà vú, lớn tiếng hô: “Bắt đầu bắt đầu, Thánh Hoàng Hộ Long điện với Kim Ưng môn chủ Kim Ưng môn, mọi người nhanh chóng đặt cược, cơ hội ngàn năm có được, qua trận này sẽ không còn trận sau!”

Tứ đại mỹ nam liếc nhau một cái, cùng nhau phun về phía Noãn Noãn: “Mỗi lần ngươi đều nói như thế, mỗi lần đều là ngang tay, ngươi cầm cái, ăn sạch của chúng ta, lần này mới không ngu như vậy đâu, chúng ta đặt ngang tay!”

Bốn đĩnh kim nguyên bảo cùng nhét vào trước mặt Noãn Noãn.

“Tốt lắm tốt lắm, thu!” Vội vàng kéo kim nguyên bảo vào trong người, Noãn Noãn kêu to với Mộ Dung Thánh Anh: “Cha đứa nhỏ, tùy tiện ứng phó thôi, về nhà ăn cơm!”

Bên này Mộ Dung Thánh Anh nghe thấy, lập tức thu chiêu, nhảy ra khỏi vòng chiến: “Tiểu tử, lão bà ta đã dẹp bạc xong, ta nhận thua, đứa bé của ta về tay ngươi, ôm đi đi, tránh việc trở ngại thế giới hai người chúng ta!”

Long Khê một bên tức giận run cầm cập: “Mộ Dung Thánh Anh, ngươi ăn vạ!”

“Chính là đồ thừa thế nào? Ai cho ngươi cả ngày đi theo mông vợ chồng chúng ta? Ai, nếu như ngươi không phải là đệ đệ của ta, tương lai ta sẽ cùng Noãn Noãn chế tạo một Noãn Noãn cho ngươi, nhưng ngươi là đệ đệ của ta… Không bằng ngươi đi về hỏi mẫu thân và phụ hoàng ngươi, hai người vừa thấy mặt như thấy kẻ thù, làm sao lại sinh ra ngươi? Nói không chừng là lầm!” Mộ Dung Thánh Anh trêu ghẹo nói, Long Khê tức giận run cầm cập.

“Hoàng thượng, sứ thần bốn nước đã đến rồi, đang chờ ở ngoài điện chúng mừng hoàng thượng!” Tổng quản thái giám vội vàng đi tới bẩm báo.

“Lão bà, ta đi vào triều thu quà tặng!” Mộ Dung Thánh Anh ngửa đầu kêu, bỏ lại Long Khê ngẩn người nghênh ngang rời đi.

Trên đại điện,các quốc gia đều mang theo chía bảo đến chúc mừng, chỉ có công chúa Trọng Lâu mang tới một phong thư.

Xem xong thư, Mộ Dung Thánh Anh cảm kích cười cười: “Công chúa, đây là qua tặng tốt nhất trẫm và hoàng hậu nhận được, trở về chuyển cáo phò mã, cũng chúc hắn hạnh phúc!”

Phượng Hoàng công chúa yêu kiều cười gật đầu một cái: “Vậy thì hi vọng Trọng Lâu chúng ta và vương triều Mộ Dung tiêu tan hiềm khích lúc trước, vĩnh hưởng thái bình!”

Mộ Dung Thánh Anh gật đầu một cái, không nhịn được nhìn lại thư trong tay. Mộ Dung Thánh Li sống rất tốt, rất hạnh phúc, có lẽ, mộng hoàng đế hắn không đạt thành, có thể đạt được ở Trọng Lâu!

[HẾT TRUYỆN]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play