Dạ dày đột nhiên đau đến co quắp, trán Chu Độ đã có vài giọt mồ hôi lạnh. Hắn vội vàng xoay người, dùng tay chống lên bồn rửa tay, không muốn Hạ Nghiêu phát hiện bộ dạng này của hắn.

Thế nhưng Chu Độ lại quên mất phía trên bồn rửa lại treo một tấm gương đem tất cả biểu cảm trên gương mắt hắn thu lại trong ánh mắt của Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu trong lòng cuống cuồng, vội vàng bắt lấy cánh tay Chu Độ, mặt mũi sốt ruột hỏi: “Cậu sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?”

Chu Độ đâu đến nhăn nhúm mặt mày, siết chặt lấy mép bồn rửa tay, hắn hít sau một hơi, chậm rãi mở miệng nói: “Tôi không sao, cậu đi đi.”

Hạ Nghiêu sắc mặt tái nhợt, hơi lùi ra sau một bước.

“Tớ, tớ đi gọi bạn gái cậu đến đây.” Cậu nói xong câu này liền xoay người rời đi.

Người vẫn chưa chưa bước một bước, cổ tay lại bị Chu Độ nắm lấy kéo đến bên cạnh hắn.

“Bạn gái?” Chu Độ nhìn chằm chằm gò má của Hạ Nghiêu, chậm rãi mở miệng nói: “Hạ Nghiêu, nếu anh tìm bạn gái, em sẽ vui vẻ sao?”

Tia huyết sắc trên gương mặt Hạ Nghiêu thoáng cái không còn chút nào, cậu run rẩy đôi môi nói: “Tớ, tớ sẽ chúc phúc cậu.”

“Ha.” Chu Độ hình cảm thấy thật nực cười, bàn tay nắm lấy cổ tay Hạ Nghiêu của hắn không khỏi siết chặt lại, thần sắc mang theo vài phần tức giận hỏi: “Chúc phúc tôi? Cậu dựa vào cái gì chúc phúc tôi? Cậu dùng thân phận gì chúc phúc tôi? Bạn trai cũ sao?”

Hạ Nghiêu giãy dụa mấy cái, thế nhưng lại không thoát khỏi bàn tay Chu Độ.

“Buông tớ ra.” Cậu cúi đầu không nhìn mặt Chu Độ.

Chu Độ đột nhiên cong khóe môi nở một nụ cười: “Tôi đương nhiên sẽ buông cậu ra, tôi sớm đã buông cậu ra rồi không phải sao?” Sau đó hắn buông mấy ngón tay ra, Hạ Nghiêu bởi vì thói quen lại lùi về sau hai bước.

“Cậu đi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Chu Độ lại quay đầu lại, ngữ khí chẳng mang theo chút tình cảm gì mở miệng nói.

Cổ họng Hạ Nghiêu nghẹn đến khó chịu, trái tim cũng giống như bị ai đó cầm một cái mũi khoan khoan xuyên qua. Cậu quay người lại, bước lên phía trước một bước, đang chuẩn bị mở cửa nhà vệ sinh, Chu Độ ở phía sau đột nhiên “đùng” một tiếng ngã xuống trên đất.

“Chu Độ!”

—————-

Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Chu Độ cảm thấy bên tai mình hình như có người đang nói chuyện, đợi hắn tỉnh lại, theo bản năng đưa tay che lại mắt mình.

Cổ tay bị người đè xuống.

“Đang vô nước biển, đừng lộn xộn!” Giọng nói quen thuộc của Vương Hạo gào lên bên tai hắn.

Chu Độ lúc này mới mở mắt ra, hắn còn chút mê man, sau đó ánh mắt dần dần trở nên rõ ràng hỏi: “Sao tao lại ở bệnh viện vậy?”

“Mày còn hỏi nữa hả!” Vương Hạo nhịn không được chỉ thẳng mặt hắn mắng: “Tao nói mày đó, là nghĩ không thông hay sao mà uống rượu uống thành cái dạng này, Chu Độ mày thật là đàn ông đó nha.”

Chu Độ lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng hỏi: “Hạ Nghiêu đâu?”

“Hạ Nghiêu, mày xém tí nữa dọa chết người ta rồi đó.”

Chu Độ mím môi nhìn Vương Hạo không lên tiếng.

Vương Hạo tức giận vô cùng ngồi bên giường hắn nói: “Tao thấy hai đứa bay đi vệ sinh gì mà lâu thế, tao cũng không thể chặn hoài không cho mọi người đi vệ sinh được, cho nếu tính đi ra nhìn thử coi, thì nhìn thấy Hạ Nghiêu ghé vào trên người mày khóc như một đứa ngốc, làm tao sợ chết được, tao còn tưởng mày chết rồi chứ.”

Trương Dương lúc này vừa vặn đóng sau viện phí quay trở lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Vương Hạo nói: “Nói nhảm cái gì đó?”

Chu Độ trầm mặc một lúc lâu, nhịn không được mở miệng hỏi: “Vậy cậu ấy đâu?”

“Về nhà rồi.”

“Về nhà?”

“Không phải mày bảo Hạ Nghiêu không được phép xuất hiện trước mặt mày sao? Tao vốn muốn để cậu ấy cùng đến bệnh viện, thế nhưng cậu ấy sống chết cũng không chịu, nói mày không muốn nhìn thấy cậu ấy, sợ mày tỉnh lại nhìn thấy cậu ấy lại tức giận, cho nên về nhà rồi.”

Chu Độ nghiêng đầu sang một bên.

Vương Hạo nói tiếp: “Tao nói mày đó rốt cuộc mày nghĩ cái gì vậy, mày nếu chẳng có gì với Hạ Nghiêu, vậy thì tao sẽ không nhúng tay vào nữa. Tao còn tưởng rằng mày với cậu ấy làm hòa rồi, mới cố ý tổ chức lần họp mặt này.”

Chu Độ vẫn như cũ không lên tiếng, Trương Dương lại thở dài kéo Vương Hạo đứng lên: “Em đừng nói nữa, để cậu ấy yên tĩnh chút đi, đợi truyền xong nước biển, chúng ta đưa cậu ấy về.”

Đợi hai người bọn họ rời khỏi phòng bệnh, gương mặt Chu Độ lúc này mới chậm rãi hiện lên một tia buồn bã.

Lúc Hạ Nghiêu về đến nhà, phát hiện mẹ mình đang ngồi trong phòng khách. Phòng khách không có mở đèn, chỉ có chiếc ti vi tắt tiếng đang phát ra vài tia sáng.

Hạ Nghiêu đưa tay mở đèn phòng khách, mẹ Hạ vội vàng đứng lên nói: “Về rồi hả? Ăn cơm chưa?”

Hạ Nghiêu gật đầu, sau đó nói: “Sao mẹ vẫn chưa ngủ, Dương Dương ngủ rồi sao?”

“Uống sữa xong thì ngủ rồi.” Mẹ Hạ cầm lấy remote tắt ti vi đi, “Con có đói không, đói thì mẹ đi làm cho con bát hoành thánh.”

“Không cần đâu mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”

Mẹ Hạ đi đến bên cạnh Hạ Nghiêu, kéo một cái ghế ra nói với cậu: “Con ngồi đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Trong lòng Hạ Nghiêu thở dài, biết ngay mẹ mình định nói cái gì.

“Mẹ, con không gặp, mẹ đừng nhọc tâm nữa.”

Vành mắt mẹ Hạ thoáng cái đỏ lên, “Nghiêu Nghiêu, con vẫn còn trách mẹ sao?”

Trái tim Hạ Nghiêu quặn lên từng cơn đau, cậu không phải chưa từng oán trách mẹ mình, thế nhưng vậy thì làm được gì chứ, đây là mẹ ruột của cậu.

Hạ Nghiêu nhảy lên phía trước một bước, ngồi xổm trước mặt mẹ mình, nắm tay bà nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, con, con không muốn hại con gái nhà người ta, cái này của con chữa không khỏi đâu, đây là trời sinh rồi, con cũng không còn cách nào khác hết mẹ.” Hạ Nghiêu nói mãi nói mãi, đến giọng nói của bản thân cũng trở nên nghẹn ngào, “Mẹ cứ xem như là sinh ra một cái quái thái đi, là do con không tốt, con xin lỗi mẹ.”

Mẹ Hạ từng giọt nước mắt nóng hổi “tí tách” rơi xuống trên lưng bàn tay Hạ Nghiêu.

“Nhiều năm như vậy rồi, đã nhiều năm như vậy, Nghiêu Nghiêu, con nói cho mẹ biết đi, có phải con vẫn chưa buông được nó đúng chứ?”

Vành mắt Hạ Nghiêu đỏ bừng, mím môi không nói lời nào.

Mẹ Hạ thở dài một hơi, rút tay ra khỏi bàn tay của Hạ Nghiêu, chậm rãi bước về phía phòng mình.

Hạ Nghiêu vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một chân trên đất, cúi đầu xuống, để cho nước mắt rơi xuống trên sàn.

Mẹ Hạ từ sau khi dọn đến thành phố B, bình thường không có việc gì làm, vì vậy bị mấy dì trong khu kéo đi nhảy quảng trường.

Hai năm trước, khi Hạ Nghiêu bế Hạ Dương Dương chỉ mới được ba tháng về, cuộc sống của bà cuối cùng cũng có chút ý nghĩa.

Hạ Dương Dương là một bé trai con lai, mẹ Hạ lúc đầu vô cùng vui mừng, cho rằng Hạ Nghiêu cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi. Cho dù cưới một người phụ nữ phương Tây, bà cũng cảm thấy rất vui mừng. Thế nhưng lúc Hạ Nghiêu lấy ra bức ảnh mẹ ruột của Hạ Dương Dương, mẹ Hạ lúc này mới nhận ra có chút không đúng.

Bởi vì mẹ ruột của Dương Dương cũng là người Trung Quốc, cho dù mẹ Hạ có ít kiến thức, cũng biết hai người Trung Quốc không thể nào sinh ra được một đứa bé lai.

Hạ Nghiêu không có nói cho mẹ mình biết hoàn cảnh cụ thể của Dương Dương, mẹ Hạ sau khi biết được Dương Dương không phải cháu ruột của bà, cũng không thể tiếp nhận ngay, thế nhưng tuổi bà cũng đã khá lớn, vừa vặn đến lúc hưởng thụ thời gian dưỡng lão trông cháu, dần dần cũng xem Dương Dương như là cháu ruột của mình,

Mấy dì cùng đi nhảy quảng trường không có chuyện gì nói sẽ đá sang Hạ Nghiêu, đều cho rằng lúc ở nước ngoài cậu đã bị cô gái ngoại quốc đá, vì vậy mới mang con trai trở về.

Thế nhưng Hạ Nghiêu khá ưa nhìn, công việc lại là giảng viên đại học, Hạ Nghiêu trở về chưa đầy một năm, mẹ Hạ đã trăm phương ngàn kế muốn tìm đối tượng xem mắt cho cậu.

Thế nhưng Hạ Nghiêu lần nào cũng kiên quyết từ chối, ngay cả đi gặp mặt một lần cậu cũng không muốn.

Mẹ Hạ lúc đầu còn giận dỗi với cậu, thế nhưng Hạ Nghiêu đối với việc này vô cùng cố chấp. Cậu nói với mẹ mình, bản thân trời sinh đã thích con trai, đây là chuyện không có cách nào thay đổi được, cậu cũng không muốn đi hại con gái nhà người ta.

Sự cố chấp này của cậu, mẹ Hạ cũng không còn cách nào khác, may mắn Dương Dương vẫn luôn ở bên cạnh bà, sự chú ý bà đặt lên người Hạ Nghiêu cũng từ từ giảm bớt.

Tối nay bà lại nhắc tới chuyện này, là vì nghe nói Hạ Nghiêu muốn tham gia họp mặt bạn học thời cấp ba.

Mẹ Hạ biết, Hạ Nghiêu rất nhiều năm rồi không có liên lạc với bạn học cũ, lần này đột nhiệt muốn tham gia họp mặt, khẳng định có liên quan đến Chu Độ.

Mẹ Hạ nằm trên giường, nặng nề thở dài.

Khoảng thời gian này Hạ Nghiêu vừa vặn đang nghỉ hè, cho nên chưa đến một tuần, cậu đã gửi lại tài liệu đã dịch xong đến công ty Chu Độ.

Cậu gửi cho Chu Đồng một cái email, thông báo cho cô ấy cậu đã hoàn thành công việc.

Không lâu lắm, Chu Đồng gửi lại cho cậu một email hỏi có thể phiền cậu đến công ty một chuyến không, mang tài liệu đến công ty luôn.

Hạ Nghiêu do dự một hồi, vẫn là đồng ý, dù sao đây cũng là công việc của cậu.

Đợi đến cổng công ty của Chu Độ, Hạ Nghiêu đứng dưới lầu gọi điện thoại cho Chu Đồng.

Chu Đồng để cậu đợi ở phía dưới, cô ấy sẽ đi xuống tiếp cậu.

Đợi đến khi Hạ Nghiêu nhìn thấy Chu Đồng, ánh mắt giống như bị đun sôi, cô gái này, là người hôm đó đi cùng với Chu Độ đến bữa tiệc họp mặt. Cô ấy chính là bạn gái của Chu Độ.

Hạ Nghiêu siết chặt lấy bìa sơ mi đựng tài liệu ở trong tay, Chu Đồng hơi lộ ra một nụ cười nghề nghiệp, nói với Hạ Nghiêu: “Thầy Hạ, thật sự là cực khổ thầy rồi.”

Hạ Nghiêu “Ừm” một tiếng, chuẩn bị mở bìa sơ mi lấy tài liệu ra đưa cho Chu Đồng, Chu Đồng lại khoát khoát tay nói: “Thầy Hạ, cái này thầy không thể đưa cho tôi, phải đưa cho cấp trên của tôi.”

Hạ Nghiêu không biết vị cấp trên trong lời nói của cô là ai, vì vậy cũng theo cô lên lầu.

Chu Đồng dẫn Hạ Nghiêu đến bàn làm việc của mình, cầm lấy điện thoại bàn gọi cho Chu Độ, sau khi có được sự đồng ý của hắn liền dẫn Hạ Nghiêu đến cửa phòng làm việc của Chu Độ nói: “Ông chủ đang ở phía trong đợi thầy, thầy tự tay đưa tài liệu này cho ông chủ là được rồi. Nếu ông chủ thông qua, tôi sẽ dẫn thầy qua bên tài vụ.”

Lúc Hạ Nghiêu nghe thấy Chu Đồng ở trong điện thoại gọi Chu tổng, cậu liền biết ông chủ hiện đang ngồi trong phòng làm việc này chính là Chu Độ, cậu nặng nề thở ra một hơi, sau đó đẩy cửa bước vào.

Chu Độ đang ngồi ngay ngắn nghiêm túc, giả bộ đang xem máy tính chăm chỉ làm việc, thế nhưng toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt ở trên cửa ra vào.

Khi tay nắm nửa bị người nhẹ nhàng mở ra, hô hấp của hắn ngưng trệ.

Hạ Nghiêu vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Chu Độ mặt không biểu cảm đang xem máy tính trước mặt.

Cậu có chút lúng tung đứng ở cửa, Chu Độ lúc này mới nhíu mày nhìn cậu một cái, nâng cái cằm lên, máy móc nói với cậu: “Ngồi.”

Hạ Nghiêu liền bước đến sofa dành cho khách ngồi xuống.

Chu Độ giả bộ điềm tĩnh đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, vội vàng lấy tài liệu ra, đặt lên bàn nói: “Đã dịch xong rồi.”

Chu Độ thế nhưng chẳng lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu, ánh mắt gắt gao dính chặt lên người Hạ Nghiêu.

Trái tim Hạ Nghiêu đột nhiên tăng tốc, cậu rất muốn hỏi thăm Chu Độ hôm đó sao rồi, thế nhưng lý trí lại cảnh cáo cậu, cậu không có cái tư cách này.

Bởi vì, bạn gái hàng thật giá thật của Chu Độ đang ngồi ở bên ngoài phòng làm việc của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play