Cơm nước xong xuôi, Chu Độ uống đến có hơi ngà ngà say. Hắn thấy thời gian cũng chẳng còn sớm nữa, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên muốn về nhà.

Vương Hạo vội vàng ôm lấy thắt lưng hắn đỡ hắn đến sofa nằm xuống.

“Tao nói mày đó, say rồi thì còn về cái gì nữa, tối nay ở đây ngủ một đêm đi, nhà Trương Dương có phòng dành cho khách.”

Chu Độ nghe xong lắc đầu từ chối ý tốt của cậu ta.

“Con chó ngốc nhà tao vẫn đang ở nhà đợi tao về.”

Vương Hạo tức giận nói: “Chu Độ tao nói mày nghe mày đủ rồi đó, có cần thiết không? Cậu ấy đã đá mày rồi, mày còn ở đó giả bộ si tình cho ai coi hả?”

Chu Độ nghe Vương Hạo nói vậy, ánh mắt mơ màng nhìn cậu ta một cái. Trương Dương ở bên cạnh kéo Vương Hạo một cái, kéo cậu ta đến bên cạnh, rồi đưa cho Chu Độ một ly nước.

Chu Độ cầm lấy sau đó nói một tiếng cảm ơn, cúi đầu im lặng uống một ngụm.

Vương Hạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tiếp tục nói chuyện với Chu Độ: “Tao vẫn chẳng hiểu Hạ Nghiêu có chỗ nào đáng để mày thành ra như vậy? Nói không chừng người ta sớm đã có người yêu mới rồi, chỉ có mày vẫn giống như một thằng ngu…”

Cậu ta còn chưa nói hết, Chu Độ đột nhiên mở miệng nói: “Cậu ấy trở về rồi.”

“Cái gì?” Vương Hạo sửng sốt.

Chu Độ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Vương Hạo, gằn từng chữ một: “Hạ Nghiêu trở về rồi.”

Ba con người trong phòng nhất thời đều trầm mặc.

Vương Hạo ngồi xuống bên cạnh Chu Độ, đắn đo mở miệng hỏi: “Ý gì vậy, hai bay làm hòa rồi?”

Chu Độ lắc đầu.

“Vậy rốt cuộc mày muốn làm gì, nếu đã trở về rồi, mày không buông được cậu ấy thì nói cho cậu ấy biết đi.”

Chu Độ vò vò đầu, đặt ly nước lên bàn, chỉ nói một câu: “Ở thành phố B chơi vui vẻ.” Sau đó liền rời đi.

Vương Hạo muốn kéo hắn lại, Trương Dương níu cánh tay cậu ta lại lắc đầu, sau đó đi theo sau Chu Độ chuẩn bị ra khỏi cửa: “Mày uống nhiều rồi, tao giúp mày gọi tài xế lái thay.”

May mắn Chu Độ không say lắm, ngày hôm sau là chủ nhật, dưới ảnh hưởng của đồng hồ sinh học đúng 7 giờ hắn liền tỉnh dậy.

Rửa mặt xong xuôi, hắn dắt con chó ngốc nhà mình xuống lầu, thuận đường mua luôn bữa sáng quay về.

Sau khi về đến nhà, hắn mở điện thoại định tìm đọc tin tức, thế nhưng nhìn chằm chằm số điện thoại của Hạ Nghiêu một hồi lâu.

Hắn bấm vô tên của Chu Đồng, gửi đi một mẫu tin [Hồ sơ lý lịch cá nhân của Hạ Nghiêu xong chưa?]

Chu Đồng không dễ dàng gì mới có thể được ngủ nướng vào chủ nhật, đợi đến lúc mười giờ hơn cô tỉnh dậy hát hiện tin nhắn của ông chủ nhà mình, sợ đến phải cấp tốc trả lời lại một tin, còn kèm thêm file điện tử lý lịch cá nhân của Hạ Nghiêu.

Chu Độ đang xử lý công việc trên máy tính, nhìn thấy dưới góc trái hiện lên một cái thông báo có email được gửi đến từ Chu Đồng, hắn khựng lại một chút, sau đó mới di chuyển con trỏ chuột đến, nhẹ nhàng bấm một cái.

Chu Đồng gửi đến là một file pdf, Chu Độ đợi một lúc lâu, mới nhìn thấy cái file mình tải xuống chầm chậm hiện ra.

Gương mặt mi mục thanh tú của Hạ Nghiêu dần dần hiện lên trước mắt Chu Độ.

Chu Độ ngây người nhìn tấm ảnh chân dung của Hạ Nghiêu một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi kéo xuống.

Đợi đến khi nhìn thấy cái dòng tình trạng hôn nhân, Chu Độ khẩn trương đến nín cả thở ———

Tình trạng hôn nhân: Chưa kết hôn

Chu Độ thở phào nhẹ nhào, trong lòng đột nhiên giống như được thứ gì đó lấp đầy. Hắn chẳng biết tại sao bỗng dưng bản thân lại trở nên vui vẻ như vậy, vội vàng kéo con trỏ chuột xuống dưới đọc tiếp, thế nhưng lại nhìn thấy cái dòng thành viên trong gia đình có viết ——–

Họ tên: Hạ Dương Dương                   Quan hệ: Cha con

Cả người Chu Độ đều trở nên hoảng hốt, Hạ Nghiêu vậy mà đã có con trai rồi.

Hắn siết chặt con chuột, gắt gao trừng mắt với tấm ảnh Hạ Nghiêu trên mặt không có biểu tình nào trên màn hình.

Qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi thở dài.

Tốt lắm, Hạ Nghiêu, coi như em lợi hại.

Vương Hạo từ sau khi biết được tin tức Hạ Nghiêu đã trở về, nghĩ tới thằng bạn mình cả ngày đều trưng ra cái bộ dạng nhân sinh không có ai yêu thương, vì vậy nghĩ ra một chủ ý.

Hắn trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng có được phương thức liên lạc của Hạ Nghiêu, sau đó ỷ vào cái lý do mình về nước mời một vài người bạn học đang làm việc tại hình phố B, nói là tổ chức một buổi họp mặt lớp.

Mấy lời này cậu ta gửi ở trong group chat của lớp, mối quan hệ của Vương Hạo ở trong lớp vốn không tệ, cộng thêm điệu kiện nhà hắn, vì vậy lần họp lớp này không những chỉ có những bạn học ở thành phố B nói muốn với, mà đến ngay cả những người đang làm việc ở những tỉnh thành lân cận cũng nói nếu Vương Hạo tổ chức vào ngày chủ nhật, bọn họ cũng sẽ tới để tụ họp.

Vương Hạo lúc gọi điện thoại cho Hạ Nghiêu có chút thấm thỏm, cậu ta rất sợ Hạ Nghiệu sẽ cự tuyệt, thế nhưng chẳng ngờ tới Hạ Nghiêu vậy mà đồng ý đến.

Hạ Nghiêu biết Chu Độ có lẽ cũng sẽ đến, thế nhưng cậu lại luyến tiếc bỏ qua cơ hội này. Hạ Nghiêu cảm thấy bản thân thật sự rất vô sỉ, rõ ràng nói muốn cách người kia thật xa, thế nhưng khi biết được có cơ hội gặp lại lần nữa, Hạ Nghiêu lại chùn bước.

Cậu rất nhớ Chu Độ, từ sau cái hôm đó, đêm nào cậu cũng mơ thấy người kia. Cho nên lần họp mặt này chỉ cần ở đằng xa nhìn cậu ấy một cái, Hạ Nghiêu đã cảm thấy đủ rồi.

Thế nhưng điều làm Hạ Nghiêu thất vọng chính là, đến ngày họp mặt, Chu Độ vậy mà không đến.

Lúc này bọn họ khoảng gần mấy mười người bạn học cũ đều đang quây quần trong một gian phòng karaoke, nói là như vậy mới có cảm giác giống lúc tụ họp của thời học sinh.

Hạ Nghiêu ngồi một mình ở một góc, cậu ở trong lớp vốn cũng khá lặng lẽ, mọi người sau khi khách khí lên tiếng chào hỏi với cậu, cũng lần lượt tìm những người mà bọn họ có thể nói chuyện được.

Mấy cô gái thì lại tụ lại một chỗ bàn luận về mấy ông chủ cực phẩm ở công ty, nói về chồng, về mẹ chồng rồi chuyện nhà chuyện cửa. Các chàng trai thì lại tụ ở một chỗ nói về công việc của bản thân, rồi nói đến thời sự, chính trị vân vân.

Mà Hạ Nghiêu lại chẳng có hứng thú với tất cả những thứ này, cậu nhìn chằm chằm cửa phòng karaoke, trông chờ.

Cậu biết Vương Hạo chắc chắn sẽ thông báo cho Chu Độ, nếu như hắn không đến, vậy thì lý do lớn nhất chính là ——–

Chu Độ không muốn nhìn thấy mình.

Nghĩ đến đây Hạ Nghiêu có cảm giác giống như trái tim mình bị ai đó hung hăng bóp một cái, cậu hơi cúi đầu xuống, rũ mi mắt xuống, khóe môi có chút tái nhợt.

Lúc này trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng hoan hô, Hạ Nghiêu vội vàng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Chu Độ đang đẩy cửa bước vào.

Hạ Nghiêu siết chặt bàn tay thành quyền, đứng lên, thế nhưng lại nhìn thấy một chị gái xinh đẹp tóc xoăn dài đi theo phía sau Chu Độ.

“Chu tổng cậu đến trễ nha, đến đây đến đây tự phạt ba ly đi.” Có người nhanh chóng đùa giỡn.

Chu Độ không muốn giải thích với bọn họ bởi vì tối nay mình có bữa cơm mà đến trễ, vì vậy chắp tay nói với bọn họ: “Tha cho tao đi, mấy đứa bay còn không biết tửu lượng của tao hả, hơn nữa tối nay tao còn lái xe nữa.”

Trong đám người có một người đứng ra vỗ bả vai Chu Độ nói: “Chu Độ mày như vậy là không đủ thành ý nha, biết đến tiệc họp mặt, dẫn theo vợ xinh đẹp cũng thôi đi, nhưng mà rượu nếu không uống một ly thì mày không thoát đâu.”

Chu Đồng bị người trước mắt xem là bạn gái của Chu Độ, đang chuẩn bị giải thích, Chu Độ lại dùng ánh mắt ngăn cô lại.

Phần lớn những bạn học ở đây đều là thành phần tri thức phổ thông, nếu như biết Chu Độ đến họp mặt mà còn dẫn theo thư ký, không biết trong lòng sẽ thầm nghĩ như thế nào.

Mà Chu Độ chỉ là bởi vì ở bữa cơm lúc nãy có uống chút rượu, không tiện lái xe, mới để cho Chu Đồng đưa hắn qua đây.

Vương Hạo trước đó cũng chẳng nói với Chu Độ hắn có mời Hạ Nghiêu, Chu Độ vốn nghĩ tới đây lộ cái mặt thôi, sau đó tìm cơ hội chuồn đi, cho nên mới dẫn theo Chu Đồng đến đây.

Thế nhưng hắn lại xuyên qua đoàn người nhận ra Hạ Nghiêu đang đứng sau mọi người lặng lẽ nhìn hắn.

Chu Đồng tham gia rất nhiều loại họp mặt này, theo bản năng thay ông chủ chặn rượu. Chu Độ lại nhận lấy ly rượu mà bạn học cũ đưa qua, nhẹ giọng nói với Chu Đồng một câu: “Mấy người bọn họ sẽ không buông cho tôi đâu, hai chúng ta ai cũng uống rượu, lát nữa ai lái xe.”

“Woa ~” Trong đám người vang lên vài tiếng, có người hắng giọng nói: “Chu tổng, ngài vậy là không đủ thành ý nha, ở trước mặt bọn cẩu độc thân chúng tôi mà show ân ái nha, còn có để cho người ta sống không hả?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Có người nhanh chóng phụ họa.

Chu Độ nghe xong cười cười, cũng không giải thích, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Ở bữa cơm lúc nãy hắn uống không ít, lúc này lại thêm một ly xuống bụng, dạ dày lập tức cồn cào, hắn nhịn một lúc, mới đè lại được cái cảm giác buồn nôn trào lên đến cổ họng.

Sắc mặt Hạ Ngồi trắng bệch té ngồi xuống sofa, trong đầu cứ kêu ong ong.

Thì ra anh ấy… đã có bạn gái rồi.

Hạ Nghiêu gắt gao bấu lấy cái gối ôm ở bên cạnh, Vương Hạo lúc này mới từ bên trong bước tới, nện vài cái vào sau lưng Chu Độ, hắn nện xong mới nhận ra Chu Đồng ở bên cạnh Chu Độ, vô cùng kinh ngạc trợn to hai mắt.

Cả người Chu Độ vô cùng uể oải, thế nhưng hắn chẳng muốn rời đi chút nào, trong gian phòng mờ tối, ánh mắt giống như bị đóng đinh trên gương mặt của Hạ Nghiêu, mà người kia từ đầu đến cuối đều cúi đầu, giống như ngày hôm ấy, đến cả nhìn hắn một cái cũng không muốn.

Vương Hạo cố ý móc cánh tay lên cổ Chu Độ, kéo hắn ra ngoài phòng, đến gần bên tai hắn oán giận: “Mày đó có bạn gái rồi sao không nói.”

Chu Độ mơ màng nhìn cậu ta một cái: “Bạn gái gì chứ, mày nói Chu Đồng chứ gì, cô ấy là thư ký của tao.”

“Mày đến họp mặt còn mang theo thư ký làm cái gì?”

Chu Độ hất cánh tay Vương Hạo ra: “Lúc nào đó sẽ nói rõ với mày, đúng rồi, Hạ Nghiêu muốn đến sao mày không nói trước với tao.”

“Nói cái gì mà nói, mày tự đi mà nói với cậu ấy.” Vương Hạo ném xong câu này liền bước vào trong.

Chu Độ cũng theo sau cậu ta bước vào, hắn hàn huyên với đám người trong phòng vài câu, rồi chậm rãi lắc lư đến bên cạnh Hạ Nghiêu, sau đó dựa vào bên cạnh cậu ngồi xuống.

Chu Độ đột nhiên dựa lại gần làm cho cả người Hạ Nghiêu hoảng hốt, cậu theo bản năng muốn đứng lên. Cậu cảm thấy bản thân thật là nhục nhã, Chu Độ đã sớm nói rõ ràng với mình, cậu ấy đã hướng về phía trước rồi, hơn nữa còn có bạn gái.

Mà Hạ Nghiêu lại cứ ôm khăng khăng cái bí mật không muốn người khác biết kia, ở một góc có những suy nghĩ không phải phép với Chu Độ. Hạ Nghiêu từ trước đến giờ chưa bao giờ lại chán ghét bản thân mình như bây giờ, cậu cảm thấy bản thân căn bản chẳng có cái quyền được đi thích Chu Độ.

Chu Độ ngồi bên cạnh Hạ Nghiêu, hắn đang vặn hết óc suy nghĩ làm sao để có thể mở miệng nói chuyện với Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu lại vội vàng đứng lên, xuyên qua đám người, đẩy cửa phòng ra.

Cậu vội vàng chạy đến nhà vệ sinh, nhìn vào gương trong nhà vệ sinh, hung hắn bấu chặt lấy lòng bàn tay mình.

Mình không nên đến đây, cậu nghĩ thầm, mình nên lập tức rời đi thôi.

Thế nhưng cậu còn chưa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cửa phòng lại bị Chu Độ ở bên ngoài đẩy ra. Bước chân Hạ Nghiêu dừng lại, lùi về sau một bước.

Chu Độ cứ như vậy mà nhìn chằm chằm gương mặt của Hạ Nghiêu, chặn ở ngay cửa.

Hạ Nghiêu vội vàng cúi đầu muốn bước ra ngoài, thế nhưng mà Chu Độ chặn cửa như vậy, lại chẳng thèm tránh ra, cũng không có ý muốn bước vào.

Hạ Nghiêu khẩn trương siết chặt lòng bàn tay, giọng nói hơi run rẩy nói với Chu Độ: “Làm phiền nhường đường.”

Chu Độ đột nhiên cong khóe môi cười khẩy một tiếng, lại ép sát về phía trước một bước.

“Làm phiền nhường đường?” Hắn nhướng đuôi lông mày, “Sao vậy, mấy năm không gặp, ngay cả tên của tôi cậu cũng không nhớ nữa hả?”

Đôi môi Hạ Nghiêu run rẩy kịch liệt, cậu không biết rốt cuộc Chu Độ muốn làm gì, thế nhưng bây giờ cậu chỉ muốn rời đi. Cậu cảm thấy bản thân mình hôm nay giống như một thằng hề, tự cho rằng mình có thể ôm lấy một chút tâm tư đen tối kia, thế nhưng Chu Độ lại trực tiếp mang bạn gái tới, hung hăng cấu xé những cái ý nghĩ dơ bẩn kia của cậu.

Chu Độ thấy Hạ Nghiêu không nói, vì vậy lại ép sát về phía trước một bước nữa. Hạ Nghiêu theo bản năng lùi về phía sau một bước.

“Cậu nên nói là, Chu Độ, phiền cậu nhường đường một chút.” Chu Độ nhìn chằm chằm gương mặt của Hạ Nghiêu, gằn từng chữ một: “Hay là bây giờ đến việc gọi tên tôi cậu cũng không muốn luôn? Hửm? Không cần phải vậy đâu, Hạ Nghiêu, chúng ta chỉ chia tay thôi mà, cũng đâu có thù hận sâu đậm gì chứ, cậu nói coi?”

Hạ Nghiêu vẫn cứ lùi về phía sau, cho đến khi thắt lưng đụng vào bồn rửa tay cậu mới đứng lại, Chu Độ đang đứng trước mặt cậu chẳng cách mấy bước, đôi môi cậu tái nhợt khó khăn mở miệng: “Chu, Chu Độ, phiền cậu nhường đường một chút.”

Chu Độ nghe thấy Hạ Nghiêu nói như vậy, nhìn chằm chằm gương mặt cậu hồi lâu, lúc này mới chậm rãi nghiêng người.

Hạ Nghiêu thở phào nhẹ nhào, vội vàng nghiêng người muốn bước ra ngoài, thế lúc đi ngang qua bên cạnh Chu Độ, cánh tay lại bị người nọ nắm lại.

Chu Độ tiến gần đến bên cạnh Hạ Nghiêu, chậm rãi mở miệng nói: “Nghe nói cậu vẫn còn độc thân, sao vậy, định đợi tôi quay đầu lại tìm cậu sao?” Hắn nói xong câu này liền gắt gao nhìn chằm chằm biểu cảm trên gương mặt của Hạ Nghiêu.

Chỉ đáng tiếc sắc mặt Hạ Nghiêu trắng bệch, đôi môi cậu run rẩy muốn lên tiếng phủ nhận, thế nhưng một chữ cũng không nói ra được, may mắn lúc này điện thoại đặt trong túi quần vang lên cứu cậu.

Giây phút Hạ Nghiêu nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, hốt hoảng móc ra từ trong túi quần.

“Alo.”

“Ba ba.” Thanh âm nũng nịu của bạn nhỏ ở đầu bên kia kêu lên.

Cả gương mặt Hạ Nghiêu đều trở nên ôn nhu.

“Sao vậy Dương Dương, sao còn chưa ngủ nữa?”

“Muốn nghe kể chuyện, không muốn bà kể, muốn ba ba kể.”

Hạ Nghiêu dịu dàng “Ừm” một tiếng nói: “Vậy con uống sữa trước đi, bố lập tức trở về.”

Lúc này Chu Độ đã sớm buông cánh tay của Hạ Nghiêu ra, hắn nhìn bộ dạng ôn nhu của Hạ Nghiêu, trong không biết là tức giận hay là ghen tị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play