Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh đó của Lăng Vu Đề, cô ta cảm thấy chắc chắn Lăng Vu Đề đang dọa cô ta!
Vì thế cô ta hất cằm: "Hừ, tôi sợ chết đi được~ Ba tôi làm thư kí liên tục cho hai nhiệm kì thị thưởng. Cô có tin tôi nói với ba một câu, dù anh trai của cô có là thị trưởng thì cũng bị rớt đài hay không!"
Ôi trời~ Chỉ là một thư kí thôi mà, vậy mà có năng lực lớn đến vậy?
Lăng Vu Đề thực sự không muốn chém gió với nít ranh, cô lạnh nhạt ờ một tiếng, điều khiển xe lăn đi thẳng về hội trường.
Sau khi trở lại bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, Lăng Vu Đề lấy di động ra soạn một tin nhắn gửi cho anh họ mình.
"Anh cả, thư kí của anh có phải đã làm thư kí cho hai kì rồi không? Em đã gặp con gái của ông ta rồi, con gái ông ta nói, chỉ cần ba cô ta đồng ý, một câu nói thôi anh sẽ rớt đài. Thư kí của anh năng lực lớn như vậy sao?"
Được rồi, Lăng Vu Đề thừa nhận cô có ý đồ xấu.
Anh họ của cô là quan tốt, để anh ấy đi điều tra, nói không chừng thư kí kia thật sự có giở trò mèo thì sao?
Nếu không thì dù nhãi ranh kia có kiêu ngạo, cô ta cũng sẽ không dám lấy chuyện này ra nói lung tung vậy phải không?
Nói không chừng chính là lúc người lớn trong nhà nói chuyện kiểu này, bị cô ta nghe thấy!
Cho nên, cô thực sự cần phải đi tố cáo!
- -
Vừa mới kết thúc cuộc họp thì điện thoại cá nhân của Lăng Dật Hàng vang lên, anh đưa tay ra hiệu cho thư ký đang nói chuyện với mình ngừng lại.
Lấy di động ra xem, vậy mà lại là tin nhắn của cô em họ Lăng Vu Đề chưa từng chủ động liên lạc với anh bao giờ!
Đọc mấy dòng trên màn hình, điều này Lăng Dật Hàn mỗi lần đi thăm Lăng Vu Đề chỉ nghe cô nói được mấy chữ cảm thấy bất ngờ.
Sau khi anh ấy đọc xong nội dung tin nhắn, đáy mắt của Lăng Dật Hàng hiện ra một tia thâm trầm. Tiện tay trả lời Lăng Vu Đề "Anh biết rồi, hôm nào qua thăm em [ Mặt cười ]."
Lúc ngước mắt lên, anh đã khôi phục lại bộ dạng anh tuấn nho nhã.
Lăng Dật Hàng đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ, mỉm cười giương mắt nhìn thư kí đang đứng trước bàn làm việc, phất tay: "Thư kí Tưởng, ông tiếp tục đi."
Thư kí Tưởng thoạt nhìn khoảng chừng bốn mươi, vóc người tầm trung hơi gầy, dưới mắt kính màu bạc thường lóe lên tia dã tâm và tham lam.
Nghe thấy giọng của Lăng Dật Hàng, thư kí Tưởng đẩy gọng kính lên mũi, tiếp tục nói: "Vâng, vậy tôi sẽ nói tiếp về lịch trình ngày mai của ngài thị trưởng..."
"À đúng rồi, thư kí Tưởng có một đứa con gái phải không?" Lăng Dật Hàng ngắt lời thư kí Tưởng lần nữa.
Thư kí Tưởng đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha bằng da thật, người này chưa đến bốn mươi tuổi, chỉ dựa vào năng lực của bản thân mà ngồi vào vị trí thị trưởng của thành phố cấp một.
Là một con tiếu diện hổ giống người cha thương nhân của anh ta!
"Đúng vậy, sao thị trưởng lại đột nhiên hỏi tôi việc này? Thư kí Tưởng cười rất tự nhiên nhưng đáy mắt xẹt qua tia nghi ngờ.
Đang yên đang lành, hỏi con gái ông ta làm cái gì?
"À, không có gì, chỉ là rất ngưỡng mộ ông có con gái thôi. Nhà tôi chỉ có hai thằng quỷ quậy phá. Tiếp tục đi."
"Vâng, lịch trình của ngày mai..."
- -
Buổi họp mặt người chơi tổ chức rất nhiều tiết mục, hát hò, nhảy nhót, biểu diễn, bốc thăm trúng thưởng... Còn chuyên môn cosplay NPC của Quân Lăng Đại Lục.
Để ngăn cản Thẩm Thanh Ngọc đi tìm Hướng Phỉ Phỉ bồi dưỡng tình cảm, mặc dù Lăng Vu Đề cảm thấy hoàn chỗ này quá ồn ào, cũng ráng nhịn cho đến khi kết thúc.
Mười một giờ tối, buổi họp mặt mới chính thức kết thúc, ngày mai từ sáng đến chiều người chơi thích chơi cái gì khác thì cứ thoải mái!
Mà xe đến đưa rước được sắp xếp vào bốn giờ chiều, cho nên ngày mai mấy người chơi đó có rất nhiều thời gian, có thể đi ngâm suối nước nóng nướng BBQ gì đấy.
Dù sao chi phí trong hai ngày ở đây đều hoàn toàn miễn phí!
Do không quen ở cùng phòng với người khác, cho nên Thẩm Thanh Ngọc tự mình đặt một phòng tổng thống khác. Trùng hợp làm sao, chính là ở đối diện phòng Lăng Vu Đề.
Sau khi chúc Lăng Vu Đề ngủ ngon, Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp trở về phòng.
Lăng Vu Đề cũng trở về phòng mình, sau đó tự mình đi về phòng ngủ.
Phía sau có tiếng của Lãnh Ức Tư: "Lăng đại thần, có cần tôi giúp cô tắm rửa thay đồ không?"
Trả lời Lãnh Ức Tư là tiếng đóng cửa cái "rầm" của Lăng Vu Đề.
Lãnh Ức Tư sờ cái mũi, cô cảm thấy phần kiêm chức này sao mà giống như đang trực tiếp tặng tiền cho cô vậy nhỉ?
Sau khi tắm rửa xong, Lăng Vu Đề quay về giường nằm.
Thành quả cả ngày hôm nay vẫn có không ít, mặc dù không có hiệu quả nhiều đến việc ngăn cản Thẩm Thanh Ngọc thích Hướng Phỉ Phỉ.
Cả một buổi tối, Thẩm Thanh Ngọc cứ kéo cô lại gần bên cạnh Cố Mặc, chính là hạ quyết tâm muốn tác hợp cho cả hai thành đôi vậy!
Lúc này, Lăng Vu Đề còn có thể biểu hiện thế nào được nữa!
Nhưng mà độ hảo cảm tăng lên đến bốn mươi điểm, Lăng Vu Đề vẫn rất vui sướng.
Nhưng cô lo Thẩm Thanh Ngọc chỉ xem cô là bạn mà thôi, đến lúc đó độ hảo cảm nhiều lắm cũng chỉ đến tám mươi điểm!
Hi vọng sẽ không như cái miệng quạ của cô...
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Vu Đề bị Lãnh Ức Tư kéo dậy, nói là muốn đi tắm suối nước nóng.
Lăng Vu Đề vốn dĩ không có định đi nên trực tiếp từ chối.
Thấy Lãnh Ức Tư vẫn còn muốn khuyên nhủ, Lăng Vu Đề trực tiếp làm mặt lạnh.
Được rồi, vào hôm qua, dù sắc mặt nhàn nhạt của Lăng Vu Đề có cảm giác đẩy người xa ngàn dặm, nhưng không có khí thế khiến người ta sợ hãi cho lắm.
Nhưng mà lúc cô làm mặt lạnh, cái khí thế bị kìm chế kia trong phút chốc được giải phóng, bức ép người ta có chút thở không nổi.
Đến lúc này Lãnh Ức Tư mới ý thức được, sao đại thần có thể dễ nói chuyện được~
Nhút nhát rụt cổ lại, một mình đi ngăm suối nước nóng vậy.
Lăng Vu Đề ngồi trong phòng sách đọc sách, tiếng chuông tin nhắn của di động lại vang lên.
Chiều và tối qua cũng vậy, cách một tiếng, cha mẹ Lăng sẽ gửi đến một tin nhắn dò hỏi quan tâm.
Mỗi tin Lăng Vu Đề đều trả lời lại, tuy rằng chỉ có một hai chữ...
Tám giờ sáng hôm nay, âm thanh báo tin nhắn lại bắt đầu vang lên.
Mở ra xem, là cha Lăng hỏi chừng mấy giờ đến đón cô được.
Nhớ là hình như hôm qua Thẩm Thanh Ngọc có nói với cô, hai giờ chiều nay anh ra sân bay.
Bằng không, cô kêu Thẩm Thanh Ngọc đưa cô đi?
Dù sao cô cũng không tắm suối nước nóng, kéo Thẩm Thanh Ngọc theo, còn có thể khiến anh lỡ mất cơ hội ở cùng Hướng Phỉ Phỉ!
Xem đồng hồ, mười giờ, Thẩm Thanh Ngọc nói anh muốn ngủ đến mười giờ, lúc này chắc vẫn còn ở trong phòng chăng?
Cô trả lời tin nhắn của cha Lăng trước: Có lẽ bạn bè tiện đường.
Điều khiển xe lăn đến cửa phòng Thẩm Thanh Ngọc, dừng một chút, vừa muốn ấn chuông cửa thì cửa phòng tự động mở ra.
À không~ là mở từ bên trong ra.
Hôm nay Thẩm Thanh Ngọc không mặc màu hồng mà quất một màu chói mắt hơn! Đỏ rực!
Lăng Vu Đề chớp mắt một cái, cứ như vậy ngây người trong nháy mắt. Cô không hiểu cho lắm, một người đàn ông trưởng thành rồi, sao cứ thích màu sắc non tơ như vậy?
Nhìn thấy Lăng Vu Đề đang ở cửa phòng mình, Thẩm Thanh Ngọc có hơi ngạc nhiên: "Tiểu Vu cô ở đây làm gì vậy? Tìm tôi sao?"
Có phí lời không! Tôi ở cửa phòng anh, không tìm anh thì tìm ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT