Cô không có cầm micro nhưng giọng lại không nhỏ, lạnh nhạt nhìn cô gái đó: "Ha ha~ "
Tiếng ha ha đặc biệt không lên xuống phập phồng, nghe như đang chế giễu.
Sau đó thì Lăng Vu Đề xuống sân khấu.
"Có ý gì hả? Cô ta tỏ vẻ tôi không xứng để hỏi cô ta sao?" Cô gái kia lườm nguýt một cái, bất mãn lẩm bẩm.
Bên cạnh có người khích cô ta: "Khẳng định là vậy rồi! Mới nãy ánh mắt cô ta nhìn cô không phải rất khinh miệt sao!"
Phép khích tướng của người ngoài rất thành công, vì trong lòng của cô gái cũng có cách nghĩ giống như vậy.
Cắn răng, cô ta quyết định lát nữa sẽ cho Lăng Vu Đề biết mặt!
Cô gái hoàn toàn không ý thức rằng, lát nữa không phải là cô ta muốn làm cho Lăng Vu Đề biết mặt, mà là tìm đường chết!
Sau khi Lăng Vu Đề xuống dưới thì quay trở lại bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc cười: "Không ngờ cô lại là con gái của nhà sáng lập game! Không biết lăn lộn trong game với cô có thể được ăn no uống say hay không?" Anh trêu trọc.
Lăng Vu Đề nghiêm túc gật đầu: "Có thể."
Khụ... Anh giỡn thôi có được không~~
Nhưng mà: "Hình như ở trong game cô không có tham gia bang hội nào?"
"Ừ."Lăng Vu Đề gật đầu.
"Vậy chờ sau khi vào game, cô gia nhập vào hội của tôi đi."
"Được." Lại gật đầu.
Gia nhập vào hội của Thẩm Thanh Ngọc chính là gần anh thêm một bước rồi.
Xem ra bây giờ Thẩm Thanh Ngọc xem cô thành bạn bè, rất tốt!
"Tôi tôi... tôi có thể tham gia vào bang hội của công tử không?" Lãnh Ức Tư ở một bên không chịu cô đơn chen miệng vào.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy, ánh mắt có chút ghét bỏ: "Hội yêu cầu, thấp nhất là cấp 58."
"Hả? Tôi còn kém một cấp~ Không sao hết, đợi tôi quay về lại luyện tiếp là được rồi! Đến lúc đó có thể vào bang hội của công tử không?"
"Ừ, có thể!" Thẩm Thanh Ngọc đại phát từ bi gật đầu đồng ý--
Sau khi giới thiệu mười người đứng đầu trong bảng tổng hợp, đến phần biểu diễn của ngôi sao.
Thật sự là ngôi sao, hơn nữa là ngôi sao đa năng diễn xuất tốt ca hát hay khá nổi tiếng.
"Woa~ không ngờ là anh ấy! Thật là đẹp trai! Lát nữa có thể xin chữ ký với chụp hình chung không ta?" Lãnh Ức Tư ở một bên cùng mấy cô gái khác điên cuồng mê trai.
Lăng Vu Đề gật đầu tán thành, không thể phủ nhận, thực sự rất đẹp trai!
Cho nên mới nói, ngoại trừ nam chính và nam phụ, cũng có người qua đường có giá trị nhan sắc cao!
"Anh ta rất đẹp trai hả? Có đẹp trai bằng tôi không?" Thẩm Thanh Ngọc ngồi một bên cực kì không vui trừng Lăng Vu Đề mới vừa gật đầu xong.
Vốn là anh cũng muốn ngồi cùng với Hướng Phỉ Phỉ, nhưng Hướng Phỉ Phỉ chạy đi ngồi chung với Cố Mặc rồi!
Nghĩ thế nào thì Lăng Vu Đề cũng tính là bạn của anh, cho nên anh bất đắc dĩ ngồi cùng Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc với ánh mắt đặc biệt nghiêm túc.
Nghiêm túc đến độ, Thẩm Thanh Ngọc có chút khẩn trương!
"Cô... Cô nhìn tôi như vậy để làm gì?"
"Anh đẹp hơn." Nói xong ba chữ này, Lăng Vu Đề tiếp tục quay đầu nhìn nam ngôi sao ca hát.
Thẩm Thanh Ngọc chớp chớp đôi mắt, một lát lâu mới có phản ứng, là Lăng Vu Đề đang trả lời câu hỏi lúc nãy của anh!
Cho nên cô ấy nghiêm túc nhìn mình như vậy, là muốn so sánh xem anh với tên ngôi sao kia ai đẹp trai hơn!
Nhếch môi cười, đôi mắt anh thuộc loại khi cười sẽ cong như trăng non, Lăng Vu Đề rất là thích đôi mắt kiểu này.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Thanh Ngọc lại ghé sát Lăng Vu Đề một chút: "Vậy cô nói đi, là tôi đẹp trai hơn, hay là Cố Mặc đẹp trai hơn?"
Lăng Vu Đề hơi mở miệng, câu hỏi này... Hơi khó trả lời.
Cố Mặc rất đẹp trai! Hơn nữa là loại cực kì đẹp trai! Khí chất cũng tốt, mặc dù hơi trầm lặng nhưng cực kì nam tính và lịch sự.
Không biết vì sao, Thẩm Thanh Ngọc có thể hiểu được mấy lời nói ngắn gọn đó của Lăng Vu Đề, thậm chí có thể thấy được trong mắt cô lóe lên mấy chữ "khó mà trả lời".
Với tính cách có hơi nóng nảy, Thẩm Thanh Ngọc nổi quạu ngay, anh hơi tức giận nhìn Lăng Vu Đề: "Có khó trả lời vậy không?"
Lăng Vu Đề ừ một tiếng, rất khó trả lời.
"Vậy cô trả lời đi! Có phải con gái mấy cô đều thích loại hình như Cố Mặc sao? Loại hình như tôi thì sao chứ?"
Nào có chuyện tất cả đều thích loại hình như Cố Mặc, chẳng phải vẫn có người thích loại hình như Thẩm Thanh Ngọc sao~
"Không giống nhau." Suy nghĩ nửa ngày, Lăng Vu Đề nhằn được ba chữ.
Cô muốn nói: Anh và Cố Mặc không cùng loại hình, mỗi người đều có chỗ tốt riêng, căn bản không so sánh được!
[ Chọc ngón tay khó xử ] Câu này là quá dài với tính tình của nguyên thân rồi... không thể nói hết ra được!
Thẩm Thanh Ngọc ngưng một lát, thế mà sau đó anh lại như thấy kì tích lần nữa, nghe hiểu được ý của Lăng Vu Đề.
"Thôi đi, không miễn cưỡng cô trả lời nữa." Bĩu môi, vô cùng không tình nguyện trừng mắt nhìn Cố Mặc ngồi cách anh năm ghế.
"Tôi thích loại hình như anh*."
Giọng của Lăng Vu Đề rất nhỏ, Thẩm Thanh Ngọc chỉ nghe thấy "Tôi thích anh..."
Đậu xanh~ Đây là tỏ tình với anh phải không?
Có phải quá đột ngột không?
Anh đâu có thích cô ấy!
Phải từ chối sao đây từ chối sao đây?
"À thì... Thực ra tôi cũng không có ưu tú như thế đâu. Tôi không tốt như cô nghĩ đâu, Cố Mặc rất tốt, cô thích anh ta đi!"
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc động não nghĩ ra được một cách tuyệt diệu. Anh nháy nháy mắt: "Đúng, cô thích Cố Mặc đi! Tôi có thể giúp cô theo đuổi anh ta!"
Lăng Vu Đề:...
Cản không nổi Thẩm Thanh Ngọc nhiệt tình muốn giúp cô theo đuổi Cố Mặc, Lăng Vu Đề dứt khoát điều khiển xe lăn bỏ đi.
Trên dưới sân khấu đều ồn ào, đầu cô sắp nứt luôn rồi!
Đến khi ra khỏi hội trường, cuối cùng Lăng Vu Đề cũng thấy yên tĩnh rồi.
"Này, Lăng Gia Vu Đề!" Giọng của một cô gái vang lên ở phía sau.
Lăng Vu Đề quay đầu lại, trông thấy là cô gái đặt câu hỏi khi nãy, cô chỉ ha ha hai chữ đáp lại cô ta.
Cô gái đi đến gần Lăng Vu Đề, từ trên cao nhìn xuống cô: "Câu lúc nãy tôi hỏi cô, cô trả lời ha ha là có ý gì? Xem thường tôi sao? Có tiền thì ghê gớm lắm à? Biết ba tôi là ai không?"
Lăng Vu Đề bình tĩnh nhìn cô ta, không nói gì. Trong lòng không ngừng phỉ nhổ: Có tiền thật sự rất ghê gớm, suy cho cùng tiền có thể sai ma khiến quỷ~ Mà cha cô là ai thì liên quan gì đến tôi, tôi không nhận cha nuôi!
Thấy Lăng Vu Đề không nói lời nào, cô gái còn cho rằng Lăng Vu Đề bị hù sợ rồi.
Cô ta đắc ý nhoẻn miệng cười: "Ba tôi là thư kí của thị trưởng thành phố này. Thế nào hả, sợ chưa?"
Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, lạnh lùng trả lời một câu: "Anh tôi là thị trưởng." Xem ra cô cần phải nhờ anh họ lớn của cô đi kiểm tra xem tên thư kí kia có lén lút nhận hối lộ đáng nghi không!
Câu trả lời của Lăng Vu Đề khiến cô gái há hốc mồm, đầu óc xoay chuyển, phát hiện bản thân cô ta đột nhiên không nhớ ra tên của thị trưởng đương nhiệm là gì rồi!
Aya:
"Tôi thích loại hình như anh*."
Giọng của Lăng Vu Đề rất nhỏ, Thẩm Thanh Ngọc chỉ nghe thấy "Tôi thích anh..."
Vì thành phần thứ tự câu của tiếng Trung ngược lại với tiếng Việt. Ở câu trên nếu theo convert sẽ là "Tôi thích anh cái dạng này" (我喜欢你这个样子), tức là anh nhà sẽ chỉ nghe được vài chữ đầu thôi (我喜欢你). Mấy cái này khó edit sao cho mượt lắm:(((
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT