Edward cảm thấy rất kỳ quái, đúng vậy, hết sức kỳ quái.

Tuy mấy ngày nay bởi vì vị này nhạc phụ Robert vô lương này thường xuyên nhóm Alan cùng Alice lại với nhau, làm hắn và Jasper cùng chung cảnh ngộ không ít thầm hận đến nội thương, miệng đầy vị chua như muốn ngưng tụ thành dấm thật.

Duy nhất làm Edward cảm thấy may mắn là, Alan đối với mình cũng không tệ lắm, mỗi khi hắn biểu đạt bất mãn phù thủy mắt đen tuy sẽ nọc độc phun loạn hoặc là đũa phép huy vũ cho một chút trừng phạt, nhưng cuối cùng… Ha ha, ai trừng phạt ai còn không biết chừng.

So sánh với Jasper bỗng bị Alice phạt quỳ cái bàn xát mấy ngày, Edward đã cảm thấy mình tốt lắm rồi.

Dù sao, chờ Robert yên tâm đi rồi, dựa theo lời Alan, Robert chính là lão già đặt mông ngồi không yên một chỗ nổi, tỷ lệ y dừng lại một nơi hơn một tháng gần như bằng không.

Đang lúc Edward bấm ngón tay tính thời gian Robert rời đi, chuyện làm người ta cảm thấy kỳ quái đã xảy ra.

Alan cậu ấy… Nói thế nào đây, trở nên hết sức hết sức hết sức không thích hợp.

Tình huống cụ thể Edward cũng không nói ra được, chỉ là sau sự kiện ở bãi biển, ma cà rồng mẫn cảm phát hiện, cảm thấy bạn lữ phù thủy của hắn hình như xảy ra chuyện, mới khiến cho tính tình của cậu đại biến!

Đương nhiên, tính tình của Alan vốn cũng không được tốt gì, chỉ là cho tới giờ chưa từng vô duyên vô cớ cố tình gây sự như bây giờ.

Tính tình Alan không hiểu sao trở nên rất rất không tốt, táo bạo mà lại cay nghiệt.

Từ ngày trên đường từ bãi biển trở về, hắn phát hiện Alan trở nên chua ngoa rất nhiều, không chỉ gương mặt vốn đã nghiêm nghị co quắp trở nên rất âm u, mặc dù không tỏ vẻ rõ ràng gì, nhưng bực dọc vẫn rơi xuống đầu Edward đáng thương, mà cả Carlisle và Esme luôn được cậu lễ phép đối đãi cũng bị châm chọc một trận.

Mắt thấy Alan như thế, gia đình ma cà rồng không thể tránh được nghi ngờ, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm hoài nghi chẳng lẽ bị Alice kích thích hay là vì ứng phó Robert mà tâm thần mệt mỏi biến thành như thế.

Còn nữa, Edward không biết sao lại chọc phải Alan, bị phù thủy mắt đen đạp xuống giường, mỗi tối đuổi ma cà rồng ra khỏi cửa, một mình cô độc thê lương tán loạn trong rừng cho hết thời gian.

Trừ lần đó ra, trong mấy ngày kế tiếp, thân thể phù thủy mắt đen hình như cũng không khỏe lắm, thường xuyên nôn khan, sắc mặt cũng trở nên càng ngày càng kém, còn hơi sưng lên.

Carlisle thân là bác sĩ vốn định khám cho cậu, lại bị cậu lạnh lùng cự tuyệt, chỉ bảo các ma cà rồng nhất định đừng cho Robert biết, để y khỏi lo, bảo Edward đi chỗ khác chơi.

Trong đêm khuya, thừa dịp Robert đã ngủ, phù thủy đi vào tầng hầm chế ma dược, giờ phút này cậu tinh thần có chút không ổn, mềm nhũn nằm trên ghế mềm dưỡng thần. Trên mặt bàn bên cạnh, đặt hai bình thuốc lớn đã chế xong.

“Chủ nhân, đây là ma dược ta chế xong, đối với thân thể hiện tại của ngài… Phi thường hữu hiệu.” Một sinh vật khổng lồ chừng hai thước giống báo, ngồi chồm hổm trên ghế, hai chân trước đang cầm lấy một cái quẩy thủy tinh không ngừng quấy trong bình miệng lớn.

Chất lỏng màu xanh thẫm Tản ra vị thuốc đậm đặc khi Higuma quấy bắt đầu tỏa ra mùi thơm ngát, màu sắc cũng trở thành màu da cam ấm áp.

Bởi vì Higuma chỉ có thể hóa thành hình người vào ban ngày, vì sợ bị phát hiện, trước ngày Robert tới đã bị tạm thời trục xuất ra ngoài, nhưng hiện tại thân thể Alan… Khụ khụ, có chút không khỏe, lại không thể nói ra, chỉ đành mượn cớ là bà con xa của Esme, gọi nó trở về.

Tuy ngủ say ngàn năm, nhưng Higuma dù sao từng đi theo phù thủy, không chỉ có kinh nghiệm phong phú, bản thân lại là sinh vật ma pháp phi thường thành thạo đối với ma pháp trận phù thủy cùng ma dược, tại thời khắc này, có thể nói là trợ lực đắc lực của Alan.

Khụ khụ, tìm Higuma trở về, giây đầu tiên nhìn thấy Alan, lấy tinh thông ma pháp tinh thần và nhãn lực đi theo nguyên chủ nhân nhiều năm của nó, gần như lập tức phát hiện ‘Nguyên nhân bệnh trạng’ của Alan.

Ngoài khiếp sợ còn có kinh hỉ, có gì càng làm Higuma vui mừng hơn so với chứng kiến huyết mạch phù thủy có thể kéo dài? Chỉ là Higuma không rõ, vì sao chủ nhân của nó nhất định phải giấu chuyện này, còn buộc nó đáp ứng tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện này ra ngoài!

Nếu không, ai, hủ sốt cà chua nhờn nhờn trong ngăn khóa trong tủ lạnh sẽ có đất dụng võ.

“A, người hầu xuất sắc của ta, mi làm rất tốt.”  đôi môi màu hồng nhạt nhẹ nhàng giơ lên một đường cong, Alan có chút hòa hoãn nhìn nô bộc thay mình chế ma dược.

Bởi vì nguyên nhân thân thể, ma lực vốn sớm đã vững vàng lại bắt đầu có dấu hiệu không ổn, đây là một chuyện phi thường phiền phức, tối thiểu tại thời điểm chế ma dược cậu có chút lực bất tòng tâm.

Ma dược sở dĩ được gọi là ma dược, khác biệt lớn nhất là vào lúc điều chế cần rót ma lực vào, đối với điểm này, chỉ có phù thủy cùng sinh vật ma pháp có ma lực mới có thể làm được, đây cũng là nguyên nhân vì sao những sinh vật khác dù có được nguyên liệu giống thế cũng không cách nào chế ra ma dược.

“Chủ nhân, ngài biết rõ, tình huống như ngài bây giờ, ưm, chỉ dựa vào một mình ngài thì không cách nào cam đoan thân thể… Tuy hai phần thuốc này tuyệt đối thượng thừa, giúp đỡ ngài rất lớn. Nhưng mà, ngài vẫn cần… Vị kia trợ giúp mới được.” Higuma chú ý châm chước ngữ khí của mình, e sợ không may chọc giận phù thủy gần đây đã trở nên càng lúc càng hỉ nộ vô thường.

“Đây không phải chuyện ngươi cần xen vào, Higuma!” phù thủy mắt đen khẽ nhíu mày, nhưng cũng không có dấu hiệu tức giận gì, dù sao Higuma làm như vậy quả thực cũng vì thân thể của mình mà suy nghĩ, đối với phù thủy gặp tình huống này, xác thực như Higuma lời nói là phải… Hơn nữa cậu bây giờ còn cần dựa vào ma dược Higuma điều chế, cậu không muốn mình phải chịu tội.

“Vâng, chủ nhân.” con ngươi đen ánh vàng nhìn bụng phù thủy, tên gương mặt mèo của Higuma nhân tính hóa xuất hiện biểu lộ may mắn.

Hô… May mà chủ nhân không lập tức bùng nổ, nếu không, nó thật sự có lẽ sẽ vì lời vừa rồi mà bị phù thủy mắt đen cho chết đuối trong sốt cà chua. Nhưng mà, chủ nhân thế này cũng không được a, không biết chủ nhân vĩ đại của nó đến tột cùng lại chơi trò không được tự nhiên gì, chuyện giữa ngài và ma cà rồng kia cũng không phải không có người biết, tình huống của ngài hiện tại tuy rất ít thấy, nhưng bất kể là ngài hay ma cà rồng kia đều là phi nhân loại, hẳn sẽ dễ dàng tiếp nhận chuyện này a, cũng không biết chủ nhân đến tột cùng đang không được tự nhiên cái gì a!

Nói coi… Mi muốn ta nói thế nào, chuyện này nếu phát sinh ở thế giới phù thủy kiếp trước coi như xong, nhưng lại phát sinh trong thế giới phù thủy đã xuống dốc này.

Phù thủy mắt đen quấn quýt nhìn ma dược mình và Higuma điều chế trên bàn, nếu thật sự phải nói, cũng phải đợi cho Robert rời đi rồi nói. Có Robert ở, cậu cũng đã đủ lao tâm lao lực, hiện tại lại xảy ra chuyện này, dù sao cũng phải giải quyết từng cái từng cái, chờ Robert đi rồi lại nói với Edward ‘Vấn đề thân thể’ này thì tốt hơn.

Hừ, nếu không phải thân thể hiện tại không thích hợp thi triển ma pháp tính sát thương lớn, cậu… cậu nhất định phải giáo huấn con quỷ hút máu tạo thành cục diện phức tạp khó xử như bây giờ một trận! Alan nặng nề hừ một tiếng, bất giác hung hăng nắm một bình thủy tinh chứa ma dược, phảng phất như coi cái chai trong suốt sáng long lanh kia thành đầu sỏ gây nên tạo ra hết thảy nào đó.”Edward – Cullen! Dùng danh nghĩa Merlin thề, chờ sau khi Robert rời khỏi! Chờ tôi thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, tôi nhất định sẽ cho anh một giáo huấn cả đời khó quên!!!!!!!!!!”

Hung hăng nguyền rủa một trận trong lòng, phù thủy hơi ngửa đầu, đôi môi trơn bóng toả sáng như trân châu mấp máy chất lỏng xanh thẳm.

Chất lỏng mát lạnh lướt qua cổ họng, chậm rãi chảy vào bụng, tiếp đó dâng lên một dòng nước ấm áp, chậm rãi từ bụng phát tán đến tứ chi bách hài, ma lực vì ‘Nguyên nhân thân thể’ nào đó có chút không ổn bắt đầu dần dần bình phục, về lại bụng, như cảm giác lờ mờ tạo thành một vòng tuần hoàn chậm rãi lưu chuyển ở bụng.

Alan thích ý nheo mắt lại, cẩn thận cảm nhận cảm giác ma dược trong người chậm rãi phát huy tác dụng. Còn có đại bộ phận ma lực giờ phút này đều tụ ở bụng, như đang bao lấy cái gì, chậm rãi lưu chuyển tuần hoàn.

Giờ cơm trưa.

Phù thủy mắt đen gần đây một mực có vẻ thần tung khó lường xuất hiện trong nhà ăn, bởi vì dùng ma dược, sắc mặt của cậu dễ nhìn không ít, nhưng vẫn có vẻ tiều tụy khác thường.

Nhàn nhạt trả lời quan tâm của Robert, phù thủy mạnh mẽ vang dội kéo cái ghế ra ngồi ngay ngắn bên cạnh Edward. Không có cách nào, nếu cậu không nhanh chân, Robert nhất định muốn xếp vị trí của cậu đến bên cạnh Alice, thể xác và tinh thần cậu bây giời đều mệt, không có sức đi ứng phó, thật sự không muốn chơi nữa.

Cơm trưa hôm nay là cà rốt sườn lợn rán, nhìn thức ăn đầy mỡ trước mắt, Alan nhịn không được khoang miệng chua chua, muốn nôn khan.

“A, trời đất ơi! Chủ… á, anh Alan sao anh có thể ăn mấy thứ này!” Higuma hiện tại mang bộ dạng quá khoa trương nhìn đống thức ăn trước mắt, phảng phất như mấy thứ này đều là thuốc độc.

“Anh Alan chờ một chút, em đi chuẩn bị một ít thức ăn ngon miệng khác.” Sôi nổi nhảy xuống ghế, Higuma vẻ mặt không chịu nổi chạy vào bếp.

“Alan, thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị của cậu sao?” Esme kỳ quái nếm sườn lợn, hương thơm bốn phía, vị đậm thịt dày, ăn ngon mà.

“Chẳng lẽ thân thể con không thoải mái.” Đây là người cha tốt quan tâm con trai.

“Trán không nóng a, có cần để Carlisle khám không.” Dùng trán ép vào thử nhiệt độ cơ thể Alan một chút, hồn nhiên không phát hiện động tác này làm Robert hơi nhíu mày, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia dị sắc, nhưng rất nhanh bị y ẩn xuống.

Cảm tạ Merlin, mấy ngày nay Robert cũng không giống ban đầu bát kể khi nào đều gắn cậu và  Alice thành một khối, điều này làm Alan cảm thấy vui mừng, Edward và Jasper cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi không sao.” Đối mặt sự quan tâm của mọi người, Alan chỉ lạnh lùng trả lời một câu.

Cơm trưa tiến hành trong trạng thái quỷ dị này, khi Higuma bưng thức ăn ‘Ngon miệng’ chuẩn bị cho phù thủy, ma cà rồng cùng Robert đang hưởng dụng mỹ vị cũng không khỏi khóe miệng co giật.

Alan cậu… Sao có thể ăn mấy thứ này. Nhìn đương sự lông mày quả nhiên nhíu lại, mọi người đều đang trông chờ nhìn Higuma bị mắng một trận, nhưng chuyện làm người ta mở rộng tầm mắt đã xảy ra.

Alan bưng ly sữa tỏa ra mùi thơm ngọt ngào kia lên, nghe hương vị rõ ràng đã bỏ thêm đường, chậm rãi uống.

Các ma cà rồng coi như bỏ qua, mà cả Robert cũng vẻ mặt kỳ quái, con của y, Alan cực kỳ ghét chất lỏng ngọt ngào tản ra mùi sữa này, sau khi cai sữa lúc nhỏ, chưa bao giờ thấy nó uống nữa, sao bây giờ…

Còn có, nhìn thức ăn Higuma chuẩn bị a.

Súp ruốc cá nấm Tuyết, bánh quả hạch, cà chua thịt bò ( may mà Higuma dám làm!), trứng cá lá chanh… Mỗi món đều một ít, đặt đầy một bàn lớn, thật sự không thể tưởng được Higuma làm sao nấu hết trong nháy mắt như thế.

Các ma cà rồng không ngừng cố gắng khuyên bản thân, hết thảy trước mắt không phải là sự thật.

Phù thủy mắt đen chậm rãi nuốt xuống nước trái cây vitamin C mang theo vị ngọt ngọt chua chua…

Phù thủy mắt đen chậm rãi ăn bánh mì lúa mạch phết bơ dày từng tầng…

Phù thủy mắt đen chậm rãi nuốt hết một chén súp tầm ruốc cá nhung nấu sữa…

Phù thủy mắt đen chậm rãi nhai lấy miếng gà nướng giòn phết một tầng tương xoài…

Chẳng lẽ sở thích của một người có thể trong thời gian ngắn phát sinh biến hóa long trời lở đất sao? Hay là bị cái gì kích thích?

Đúng! Nhất định là bị kích thích, cho nên phù thủy mới hóa đau thương thành ăn uống đây mà!

Nhìn thấy các ma cà rồng đều dùng ánh mắt khiển trách bắn phá mình, Alice có chút xấu hổ cúi đầu.

Phù thủy thích ý hưởng dụng cơm trưa, cũng không chú ý tới một đám ánh mắt quỷ dị và biểu lộ quấn quýt giống như gặm phải con sên nhìn cậu. Nếu không, cậu sớm đã khôi phục trạng thái nọc độc loạn phun, đến lúc đó các ma cà rồng và Robert sẽ bừng tỉnh đại ngộ —— hóa ra vẫn một chút cũng không thay đổi a!

“Mọi người… Đều ăn đi.” Nhìn phù thủy chất đống pho mát trong miếng pizza rồi cắn ăn, Carlisle nhắc nhở những kẻ đang tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài kia, để tránh làm cho phù thủy đang phục hồi tinh thần nhìn thấy.

Dừng bữa cơm trưa, phù thủy mắt đen thể hiện sức ăn trước nay chưa từng có của cậu, quét hầu hết thức ăn vào dạ dày, thoả mãn lau sạch khóe miệng.

“Khó trách nhìn con gần đây mập lên không ít, Alan, sức ăn của con tăng nhiều a!” Không cần đoán cũng biết, có can đảm nói ra lời này tuyệt đối không phải là các ma cà rồng đã biết thân phận phù thủy của Alan, mà là người cha vô lương kia, tức chú Robert.

Tuy sợ sức mạnh phù thủy không dám lên tiếng phụ họa, nhưng các ma cà rồng đều hoặc nhiều hoặc ít lộ ra vẻ đồng ý trong mắt.

Mặt Alan cứng đờ, hung dữ trừng mọi người. Rốt cục, phù thủy thiếu chút nữa bị chọc giận đến lưng xì khói phẫn hận bước nhanh mà đi!

Mập lên! Thậm chí có người dám nói cậu mập lên! Nếu người này không phải Robert, cậu nhất định phải Avada hắn!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play