*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Alan vừa mở to mắt, ánh ban mai xuyên qua cửa sổ thủy tinh, phóng đến, đập vào mi mắt là một mảnh sáng chói lóa.

Hơi trợn mắt nhìn, hình như có chút mơ hồ, thẳng đến bên tai truyền đến một tiếng cười trầm thấp vui vẻ.

“Rầm” một tiếng mở tung bức màn trắng ngần có thêu hoa văn tường vi màu tối, từng mảng từng mảng dương quang chiếu vào, ma cà rồng đứng bên tường thủy tinh làm một động tác lấy ánh mặt trời, nắng sớm bị sương mù trong rừng quấy nhiễu, toả ra một hơi ấm mông lung. Ma cà rồng tuấn mỹ tuyệt luân chỉ dùng một mảnh thảm mỏng bằng bông bao lấy phần eo và nửa người dưới, nửa người trên tinh tráng lộ ra ngoài cùng làn da gò má lúc này lại lóng lánh lung linh tỏa sáng, sặc sỡ khó lường, giống như chấm nhỏ vây quanh, cực kỳ chói mắt.

Cả người hắn bao phủ trong vầng sáng mông lung ấm áp, đồng tử màu vàng kim, toả ra ánh sáng huyền bí. Trong ánh hào quang nhàn nhạt, giống như mị ma trong vực sâu điên đảo chúng sinh hàng lâm.

“Đồ con công xòe đuôi…” Alan giấu đi ánh kinh diễm trong mắt, nhẹ giọng lầm bầm.

Edward – Cullen mỉm cười, chậm rãi đi tới, giống như mỗi bước đều đạp lên con đường phủ kín kim cương, đi đến trước mặt phù thủy mắt đen.

Mặc dù đã có rất nhiều hành vi thân mật cùng ma cà rồng, nhưng bị đồng tử vàng kim ẩn chứa ôn nhu vui vẻ của hắn chuyên chú nhìn vào, phù thủy mắt đen vẫn cảm thấy không được tự nhiên, siết chặt chiếc chăn mỏng trên người.

Edward – Cullen mỉm cười, trong đôi mắt sâu càng tối chút ít, hắn nhẹ nhàng dùng sức, giật chiếc chăn phù thủy khóa chặt trên người ra.

Da thịt trắng nõn lộ ra trong không khí, trên đó phủ đầy một ít dấu ấn nhàn nhạt màu đỏ như đóa hồng.

Phảng phất là bị mị hoặc, phù thủy mắt đen cũng không phản kháng hoặc giận dỗi.

Ma cà rồng chuyên tâm nhìn chăm chú vào bạn lữ của mình, đồng tử kim sắc thâm thúy xuống. Hắn chậm rãi tới gần, dùng một tư thế bao quát dán lên trán phù thủy.

Hiệu lực ma dược cũng sớm qua, nhưng da thịt lạnh buốt bóng loáng như đá cẩm thạch của ma cà rồng trong buổi sáng se lạnh này, cũng không làm phù thủy mắt đen cảm thấy rét lạnh, ngược lại thoải mái như dán ngọc.

Ngô… Dù sao thời gian còn sớm, đại vương ngủ nướng như Robert, còn chưa dậy sớm thế đâu a.

Nhiều lắm là… Cũng chỉ là một cái hôn thôi mà, cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian.

Nghĩ tới đây, phù thủy mắt đen đã tìm được lý do ‘Không biết tiết chế’ cho mình yên tâm thoải mái nhắm mắt lại.

Không có gì thẹn thùng, cũng không phải không thể. Phù thủy mắt đen đang chuẩn bị nghênh đón đôi môi mềm mại lạnh buốt của ma cà rồng, lại bị một tiếng cười nhỏ xíu gần như không thể nghe thấy cắt đứt.

Ma cà rồng mắt vàng nhanh chóng kéo chăn bao lấy phù thủy, sau đó nhe răng làm ra tư thế phòng ngự nhìn nơi phát ra tiếng cười.

Chỉ thấy trên một gốc cây vân sam cao lớn ngoài cửa sổ, một người cao to hình thể cường tráng đứng trên đó, cười hì hì như ăn trộm, đang mở to hai mắt quan sát nụ hôn nồng nhiệt sáng sớm của phù thủy và ma cà rồng.

Là Emmett, người anh em của Edward – Cullen, ma cà rồng dở hơi của gia tộc  Cullen.

Trông thấy phù thủy mắt đen mặt âm trầm giơ đũa phép lên khoa tay múa chân về phía mình, Emmett đã sớm đã bị giáo huấn sợ run cả người, hắn không chạy trốn, bởi vì như thế sẽ làm phù thủy trả thù ác hơn nữa.

Giơ tay lên làm một tư thế đầu hàng, Emmett tung người lên một nhánh cây càng gần cửa sổ: “Chào, Alan, buổi sáng tốt lành! Xin lỗi, tớ hình như đã quấy rầy hai người ha.”

“Ha ha, như vậy quý ngài Cullen đã quấy rầy chúng tôi. Anh có thể giải thích một chút, nguyên nhân sớm như vậy mà đã ‘Quấy – quấy!’ rồi không?” Alan quơ đũa phép, múa đủ kiểu, làm tim gan của Emmett run lên một hồi.

Cầu cứu nhìn về phía anh em của mình, ma cà rồng có được năng lực đọc tâm nhìn Emmett, đột nhiên sắc mặt trở nên hết sức cổ quái, đã ngạc nhiên, lại không thể tin!

‘Phụt’ bật cười, Edward cười với Alan nói: “Alan, tha cho Emmett đi, ảnh… Jasper, ha ha ha.”

Phù thủy nhíu mày buông đũa phép, xem xét, Emmett đã nhân cơ hội bỏ trốn mất dạng.

“Edward – Cullen.” Phù thủy liếc mắt nói: “Nếu tiện thì xin hãy giải thích cho con người đáng thương là tôi một cái, đừng có cười không phẩm chất nhìn ngu như thế được không.”

“Jas… Jasper. Ha ha…” Edward cười thở không ra hơi, nếu như không phải thể chất ma cà rồng khác với người thường, chỉ sợ sớm đã cười ra nước mắt.

“Em phải đi xem, Alan.” Edward chuẩn xác nói nghiêm túc: “Nếu không nhất định sẽ hối hận.” Sau đó lại nhịn không được bật ra tiếng cười kì dị.

“Hừ…” một tia hiếu kỳ hiếm hoi bị khơi dậy, phù thủy mặc quần áo vào, đang chuẩn bị đi rửa mặt đột nhiên cảm thấy dạ dày cuồn cuộn một hồi, một hương vị chua mặn từ cổ dâng lên, nhịn không được che miệng lại nôn ra một trận.

“Ngô… Nôn.” Bước nhanh chạy vào phòng rửa mặt, Alan rốt cục khống chế không nổi bắt đầu nôn mửa.

“Alan! Alan!”  ma cà rồng khẩn trương theo tới, hắn đã gần một thế kỷ chưa bị bệnh bao giờ, cũng không biết nên làm cái gì, mà Alan luôn rất khỏe mạnh, bởi vậy luống cuống tay chân không biết giúp sao.

“Không có gì… Ngô…” Tiếp nhận nước ấm ma cà rồng đưa đến để súc miệng, Alan nghĩ nghĩ, trên mặt dâng lên một hồi ửng hồng, hừ lạnh nói: “Hừ… Có thể là, bị cảm lạnh rồi.”

Cảm lạnh!? Nghĩ đến kích tình tối hôm qua trong phòng tắm, ma cà rồng ngượng ngùng cười cười, thẹn thùng gãi gãi đầu.

——————————————————————

“Đây là cái gì?” Alan chỉ vào ‘Tấm ván gỗ’ dưới gối Jasper nghi ngờ hỏi.

Đây là một vật tạo hình kỳ quái, làm bằng gỗ, mặt trên còn có từng mãng từng mãng lõm hình răng cưa.

Lúc này Jasper đang quỳ gối trên ván gỗ kỳ quái này trong hoa viên sau biệt thự, biểu lộ trên mặt trừ tái nhợt ra còn mang theo một tia đỏ ửng hiếm hoi.

Nghe xong nghi vấn của Alan, sắc mặt Jasper đã biến xanh.

“Khụ khụ… Vật này…” Carlisle tỏ vẻ suy tư sờ cằm, nói với Alan: “Chắc là một dụng cụ mát xa a.”

Jasper có vẻ cực kỳ xấu hổ, chôn hết cả mặt vào ngực.

“Dụng cụ mát xa?” Alan nhìn Ma cà rồng đã xúm lại thành một vòng, trên mặt đều mang theo nụ cười quỷ dị, nhíu mày nói: “A, cái này thật là vật tốt, Edward, tôi nghĩ anh cũng nên có một cái mới được.”

“A không!” Edward biến sắc, nụ cười trong nháy mắc trở nên miễn cưỡng, cười mỉa nói: “Đừng nói giỡn, Alan! Vật này là…”

“Đây không phải cái bàn xát[1] à.” Tiếng của Robert truyền đến, xem xét, bên cạnh có Alice cũng mang một cái bọc.

“Cái bàn xát? Cái bàn xát là gì?” Alan cau mày hỏi: “Còn có, Robert, cha cùng Alice muốn đi xa sao?”

“Con thằng tiểu tử này, cái gì mà đi xa?” Robert oán trách nhìn con trai: “Hôm qua Alice nói bãi biển kế bên được lắm, hôm nay mọi người cùng nhau đi chơi a.”

Cái này đúng là cơ hội tốt, bọn nhỏ còn trẻ nha, sẽ tăng thêm tình cảm trong khi vui đùa.

“Con không đi!” Alan quả quyết gạt bỏ, nhìn sắc mặt ma cà rồng nháy mắt trở nên âm trầm, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, tay cũng bất giác nâng đỡ phần eo còn đang đau nhức: cùng Alice đi bãi biển chơi, nghĩ đến sự trừng phạt ‘Dũng mãnh’ trong phòng tắm của ma cà rồng đang ghen vào tối qua, cậu còn muốn sống a!

“Con tiểu tử thúi này, không đi thì làm gì, ở nhà cho mốc meo sao?!” Robert có chút tức giận, đứa nhỏ này thật không nói không được, đây chính là cơ hội tốt để tiến triển tình cảm với bạn gái a.

“Đi đi mà, Alan ——!” Alice lạc lạc thanh lạc lạc khí vịn bả vai Alan, không đếm xỉa sắc mặt tái nhợt của phù thủy và Edward, Jasper gần như muốn nhảy dựng lên, lay nhẹ phù thủy mắt đen nói: “Đi đi! Đi đi! Người ta sớm đã muốn đi bãi cát tắm nắng mà.”

“Đúng đó, đi chơi cùng Alice đi.” Robert hát đệm, tiếp đó lại là bộ dạng tinh thần chán nản: “Alan, chỉ cần con có thể… Cho dù sau này cha có lên thiên đường, cũng có thể không chút tiếc nuối đi gặp Annie a.”

Người cha tuấn mỹ bắt đầu thổn thức, bộ dáng đáng thương mình thực có lỗi với vợ mà.

“… Con đi.” Mài mài răng, Alan cố rặn ra hai chữ từ miệng.

“Đã vậy, thôi thì mọi người cùng nhau đi luôn.” Carlisle tuy thích thú xem vui, nhưng nhìn sắc mặt phù thủy và hai đứa con trai nhà mình đều vô cùng khó coi, vẫn cảm thấy cứ xoa dịu núi lửa sắp phun trào một chút ổn hơn, để tránh cố gắng hôm qua toàn bộ uổng phí.

“Tốt, chúng ta cùng đi chứ, coi như nghỉ phép.” Robert lại cảm thấy không có gì, rất sảng khoái đáp ứng, chỉ là nhìn cái bàn xát dưới gối Jasper, kỳ quái nói: “Chú nhớ vật này ở Phương Đông là một dụng cụ dùng để giặt quần áo, sao… cháu quỳ trên đó làm gì vậy?”

“Cháu…” Jasper líu lưỡi, không biết nên giải thích như thế nào.

“Phốc – phốc – phốc…” cả nhà ma cà rồng rốt cuộc nhịn không nổi, một đám bật cười ha hả, đặc biệt Emmett cười khoa trương nhất, mà cả Rosalie trước sau như một mặt lạnh như bặng cũng mỉm cười.

“Ha ha… Đây là một cách mát xa phần gối rất hữu hiệu.” Alice vẻ mặt khẳng định nói: “Có thể phòng bệnh viêm khớp.”

Đáng đời! Qùy trên cái chà xát cả đêm! Cái tên được đằng chân lên đằng đầu, tối qua còn dám giận lẫy với tôi à, tôi thật vất vả mới có cơ hội chơi vui như thế, sao có thể dễ dàng bỏ lỡ chứ.

Alice vỗ vỗ mái tóc vàng mềm mại của Jasper, dịu dàng hỏi: “Anh nói có đúng không, Jasper.”

“… Đúng.”

Khu bảo vệ sơn dương cách Forks cũng không xa, ven rừng cây rậm rạp là một mảnh vùng biển xanh biếc cùng bãi biển được ánh mặt trời soi tỏa.

“Hey, Alan, tớ lần đầu tiên phát hiện hóa ra trong mắt thế nhân chúng tớ cũng không phải chói mắt nhất.” Emmett ghen ghét nhìn Robert tuấn mỹ tuyệt luân, con Phượng hoàng đen này hấp dẫn tất cả ánh mắt ngẫu nhiên xẹt qua.

Bởi vì ma dược của Alan hiệu quả quá tốt, các ma cà rồng vận dụng thuốc mỡ chống dương quang cũng đã có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời mà không bị người phát hiện bí mật của họ.

Du khách bờ biển quả nhiên không nhiều lắm, chỉ là tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ.

“Anh cứ như con Khổng Tước, không giây phút nào không khoe khoang lông đuôi của mình?” Alan lạnh lùng nói: “Mà ổng thật sự làm người ta chú ý.”

Phù thủy mắt đen sắc mặt cực kỳ khó coi, bên kia Edward và Jasper sắc mặt cũng không tốt hơn chút nào.

Bãi biển đầy nắng, hạt cát trắng mịn, một thiếu nữ tóc đen cực kỳ xinh đẹp ghé vào bờ cát ngoắc ngoắc tay với phù thủy mắt đen nói: “Alan, bôi thuốc chống nắng cho em nà.”

Cái gì!!!!!

Phù thủy và hai ma cà rồng thiếu chút nữa nhảy dựng lên!

“Còn không mau đi!” Robert tranh thủ đẩy con trai một cái, hiếm khi con gai mở miệng trước, đứa nhỏ này… sao không biết sáng suốt nắm chặt cơ hội!

“… Hừ.” Giằng co đi qua, Alan chậm rãi đi đến bên người Alice, trừng cô nửa ngày. Rốt cục vẫn phải tiếp nhận thuốc chống nắng từ tay của cô, bôi lung tung trên lưng cô, mà Rosalie và Esme bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức cũng muốn Emmett và Carlisle làm giống thế, khác với Alan cứng ngắc, hai ma cà rồng lập tức vui vẻ phục vụ bầu bạn của mình.

Rốt cục bôi xong sau lưng, Alice lật người, chỉ vào phía trước: “Phía trước cũng muốn.”

“Hô ——!” Edward nhịn không được nữa, tranh thủ nhìn thấy Robert đang chơi lướt sóng không nhìn về phía bên này, lập tức tiến lên, hắn lôi kéo Alan trên bờ cát, hung hăng trừng Alice, muốn mang bạn lữ của mình rời đi.

“Ngô… Nôn.” bị  ma cà rồng kéo mạnh, Alan cảm thấy đại não choáng váng, trong dạ dày lại dâng lên cảm giác không thoải mái như hồi sáng, che miệng nôn ra một trận.

“Alan, em làm sao vậy.” Có lẽ nhìn thấy Edward giận thật rồi, Alice cũng không dám chơi tiếp, lo lắng nhìn Alan.

“Ngô… Không có gì. Tôi…” Alan cũng cảm thấy mình không thoải mái có chút kỳ quái, cậu xem xét chung quanh không ai chú ý mình, lấy ra đũa phép thi triển một ma pháp dò xét với mình.

Ánh sáng trắng lóa tràn ra từ đũa phép, quanh quẩn trên người phù thủy, cuối cùng tụ lại ở bụng cậu, biến thành một đoàn ánh sáng màu đỏ.

Sững người lại, phảng phất như nhìn thấy chuyện gì không thể tin nổi, đũa phép trong tay Alan bởi vì quá khiếp sợ mà rớt trên bờ cát.

Chẳng… Chẳng lẽ ta! Alan không thể tin xoa bụng của mình, sắc mặt nháy mắt trở nên vô cùng khó coi!

______________________________________

[1] Cái bàn xát là cái này này

tải xuống

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play