Bốn người Tiểu Phàm bước tới trước cửa một căn đại viện, bên ngoài thiết kế cũng khá đơn giản, không có gì quá nổi bật, vẫn là tường viện bằng gạch xám, vẫn là mái ngói đã bạc màu. Tựu chung đại viện này thiết kế theo phong cách phổ biến, không quá nổi bật.

Tiểu Phàm theo ba người đi vào, bên ngoài cổng cũng không có ai canh gác, dù sao họ tuy là bang hội nhưng phong cách hoạt động lại thống nhất gần giống như một câu lạc bộ vậy. Vì thế họ không yêu cầu bang chúng tới gác cổng.

Khu đại viện này chia ra bốn tiểu viện nhỏ, lấy chính lộ hình chữ thập được lát gạch làm danh giới. Bốn tiệu viện vừa vặn ở bốn góc của đại viện, thiết kế gần như giống hệt nhau. Bước qua một cái cổng vòm, Tiểu Phàm thấy chính giữa đại viện, tại điểm giao lộ là một cái đình nhỏ có một bộ bàn ghế đá phổ thông. Ngoài ra, điểm xuyết trong đại viện còn có mấy hòn non bộ hình thù trừu tượng, vài ba khóm trúc xanh, và những cụm hoa Xuân Tuyết màu trắng, màu hồng. Vừa đi, bốn người vừa nói chuyện, Tiểu Phàm đã nhanh chóng tiến tới tiểu viện của mình. Chỗ của của hắn nằm ở góc trong bên trái của đại viện, đối diện là chỗ của Minh Tâm, bên ngoài của Lạc Nhạn, còn lại là Hỏa Phượng…

Ba người cũng không làm phiền Tiểu Phàm nữa, chỉ hẹn tối bốn người cùng đi Ảo Nguyệt Lâu, coi như ăn mừng chiến thắng của hắn ngày hôm nay. Căn nhà này so với căn nhà ở tiểu viện 406 thì lớn hơn một chút. Tiểu Phàm chưa bước vào trong, mà sang xem nhà bếp ở bên cạnh. Bốn tiểu viện ở đây đều là kiểu tiểu viện khép kín, có đủ tiện nghi cho một người có thể ở, từ nhà bếp, nhà ở, tới… nhà xí. Nhà bếp ở đây so với kí túc học viện thì cũng không có quá nhiều khác biệt, chỉ là được thiết kế rộng hơn và có thêm vài dụng cụ làm bếp khác mà thôi. Nhưng Tiểu Phàm cũng chả cần hơn, như vậy với hắn là đủ rồi.

Hắn trở lại sân, tiến vào nhà ở. Phòng này đúng là rộng hơn so với phòng cũ, ngoài ra nội thật dường như cũng “xịn” hơn. Chỉ là Tiểu Phàm cũng không quá quan tâm vấn đề này. Hắn cởi đồ, chèo vào bồn tắm, khởi động hệ thống trận pháp để lấy nước…

- À à à… thật thoải mái.

Hắn dựa đầu vào thành bồn, nhìn lên trần nhà buột miệng cảm thán.

Đột nhiên hắn đứng dậy, cứ khỏa thân chạy tới chỗ tay nải. Lục lọi một lúc hắn lấy ra một miếng ngọc. Nói đây là một miếng ngọc thì nó cũng không đúng lắm, bởi lẽ nó mỏng như một tờ giấy vậy, gần như có thể nhìn xuyên qua được. Dù vậy, chất liệu cùng màu sắc thì rõ ràng là giống hệt ngọc lục bảo. Hơn nữa, mảnh ngọc này dường như là tàn ngọc, xung quanh không được gọt rũa cẩn thận, mà bị mẻ rất rõ ràng. Phía trên mặt ngọc cũng không có hoa văn gì, hoàn toàn trống trơn. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ chả để mảnh tàn bích này vào mắt, dẫu sau nó cũng chả có giá trị gì. Nhưng tất nhiên Tiểu Phàm chả bao giờ làm chuyện không đâu. Mảnh ngọc này chính là phần thưởng được giấu trong chiếc hộp gỗ đựng thiết lam thảo mà ngày trước Lão Quái cố tình “bán” cho hắn. Sau khi hắn được Lão Quái chính thức nhận làm đệ tử, lão đã mở cho hắn cái hộp đó, và tặng hắn cái vật này. Khoảnh khắc lão mở hộp cũng thật ấn tượng. Lão quái lấy trong người ra một cây thái đao nhỏ rồi tung cái hộp lên. Như một tia chớp lão vung tay, đao quang như mị ảnh. Cuối cùng không còn chiếc hộp nào rơi xuống nữa, rơi xuống tay lão chỉ còn mảnh tàn bích này. Còn chiếc hộp? Nó bị bóc vỏ! Đúng nghĩa đen! Không rõ lão làm thế nào nhưng toàn bộ thớ gỗ của chiếc hộp đều rời nhau ra, nhưng lại không hề đứt đoạn, thớ gỗ đã tự bung ra theo đường vân gỗ. Cảm tượng đó giống như là việc gọt hoa quả vậy. Tiểu Phàm lúc đó kinh ngạc tới thất thần, mồm lẩm bẩm từng chữ: “Đinh… gia… đao… pháp…”.

Giờ quay lại với mảnh tàn bích, Tiểu Phàm vui vẻ nắm mảnh ngọc trong tay, rồi trở lại bồn tắm. Hắn ngụp xuống làn nước ấm, mở mắt nhìn vào lòng bàn tay, chờ đợi. Một tia sáng nhàn nhạt bắt đầu xuất hiện. Miếng ngọc trong lòng bàn tay hắn bắt đầu hấp thụ nhiệt độ xung quanh khiến nước trong bồn dần chuyển lạnh. Nhưng đồng thời các chùm tia sáng bắt đầu chụm lại, một hình ảnh lập thể lục sắc hiện ra. Tuy nhiên hình ảnh này cũng giống như chính miếng ngọc – không được hoàn chỉnh. Tiểu Phàm đã nghiên cứu miếng ngọc này hơn chục ngày nhưng nhìn thế nào cũng không ra đây là hình gì. Cái này nửa giống các tinh đồ (bản đồ các vì sao) mà cũng không phải vì có một số “ngôi sao” có hình thù khá kì lạ, giống như là một cái đỉnh núi vậy. Tiểu Phàm nghĩ mãi cũng không hiểu nó là cái gì, lão quái lúc trước khi đưa cho hắn cái này cũng đã nói rồi. Ông đã nghiên cứu nhiều năm nhưng không làm rõ được thứ này. Ông có phỏng đoán đây là một tinh đồ, nhưng tinh đồ đó chỉ cái gì? Thời gian? Địa điểm? Là tinh đồ của những ngôi sao nào? Ông đã hỏi nhiều bằng hữu, tiền bối nhưng vẫn không có câu trả lời. Cuối cùng chỉ có thể nhận định là do thiếu phần còn lại của tàn bích cho nên không thể đoán được, may ra khi nào tìm được những mảnh khác thì có thể biết được hình ảnh này ám chỉ cái gì.

Tiểu Phàm ngoi lên lấy hơi, nhưng hắn vẫn để tàn ngọc như cũ ở dưới. Nước càng ngày càng lạnh dù rằng trận pháp giữ ẫm của bồn tắm vẫn hoạt động.

Nhưng vài phút sau, nhiệt độ trong nước lại thay đổi. Hàn nhiệt thế nào lại dần bị thu lại vào trong tàn bích. Tiểu Phàm mỉm cười, tiếp tục ngụp xuống mặt nước, mở mắt quan sát. Hình ảnh lập thể nhanh chóng biến đổi, những kí tự dần hiển hiện. Đây mới chính là cái Tiểu Phàm nhắm đến. Lão Quái nói cái này là một người bằng hữu thân thiết và ông cùng tìm được vào khoảng hai mươi năm trước. Hai người họ cùng nhau tìm hiểu và phát hiện ra bí mật cách mở hình ảnh giấu bên trong của món đồ này. Phần hình ảnh đầu tiên, hai người họ gọi là nhiệt ảnh vì nó hấp thụ nhiệt từ trong nước mà hiện ra, phần thứ hai này thì họ gọi là hàn ảnh, nguyên lí tương tự nhiệt ảnh, chỉ là thay nhiệt bằng hàn mà thôi. Nhiệt ảnh thì thôi, hiện tại cả hai bọn họ đều không biết nó có tác dụng gì. Tuy nhiên, hàn ảnh thì khác, nó là một bộ chiến kĩ. Nhưng lại là chiến kĩ của luyện thể giả! Lão quái là luyện khí giả, tất nhiên không luyện được. Có điều bằng hữu của lão thì lại theo luyện thể trường phái. Cho nên hai người thống nhất để cho bằng hữu của lão quái giữ thứ này. Chỉ là đến khi gặp Tiểu Phàm và tìm hiểu về hắn, Lão Quái mới dự trù món đồ này, và đến gặp bằng hữu của ông, vậy là món đồ này tới tay. Sau đó thì mọi chuyện đều không có gì mới, Tiểu Phàm “mua” lại mộc hạp và cuối cùng được trao cho thứ này. Nhưng có một điểm vô cùng đặc biệt bộ chiến kĩ này không phải là kĩ thuật sử dụng cơ thể hay những bộ chiến kĩ mang tính võ thuật, mà là một bộ đồ văn! Đây mới là điều đáng kinh hỉ của miếng tàn ngọc. Dù vậy, nó cũng giống như nhiệt ảnh, hay chính bản thân tàn ngọc, bộ chiến kĩ này không hoàn chỉnh, chính xác hơn nó chỉ có một tầng đầu tiên của đồ văn. Một tầng đồ văn, nhưng vẫn là một tầng đồ văn tuyệt vời. Lão quái nói số phận rất kì lạ. Khi ông khám phá ra chiến kĩ này thì đã vô cùng tiếc hận vì bản thân không luyện được, khi mà chiến kĩ này dường như sinh ra để kết hợp với Đinh gia đao pháp. Nhưng bây giờ, gặp Tiểu Phàm, ông lại nghĩ dường như khi đó ông tìm được thứ này, không phải tìm cho bản thân mà là tìm cho hắn. Cũng vì lẽ đó, ông mới trực tiếp đưa tàn bích cho Tiểu Phàm, hi vọng hắn tìm ra bí mật của nhiệt ảnh… Lại nói sao ông không khí - thể song tu. Bởi vì luyện thể hay luyện khí căn bản đều có một yêu cầu chung, đó là tu luyện đều phải bắt đầu từ khi còn nhỏ. Đến khi ông tìm được công pháp này, ông đã quá tuổi tu luyện từ mấy chục năm trước rồi. Càng nghĩ, ông càng cảm thấy Tiểu Phàm và chiến kĩ này đến với nhau bởi chữ duyên…

Công pháp này không có tên, nhưng Lão Quái và bằng hữu của ông đã tự đặt một cái danh tự cho nó, đơn giản gọi là Ngọc Tiềm Kì Văn (Đồ văn kì văn ẩn trong ngọc). Như đã biết, đồ văn mỗi loại đều có cách tu luyện riêng, lại chủ yếu dựa vào ngoại vật (ở đây ý nói không phụ thuộc nhiều vào linh khí), Ngọc Tiềm Kì Văn cũng như vậy. Trong phần kí tự hiện lên của tàn bích này, nội dung chia làm 2 phần. Phần đầu tiên là ghi lại những thứ cần thiết để khắc thành đồ văn trên cơ thể tu luyện giả, có thể nói là những nguyên liệu thiết yếu. Phần thứ hai là cách khắc đồ văn. Cách chia này khá phổ khá quen thuộc với hầu hết các loại bí kíp đồ văn khác. Tiểu Phàm cũng đã biết điều này khi học ở Học viện thời gian ba tháng qua cho nên hắn cũng không quá ngạc nhiên. Chỉ là có một điều khiến hắn khá khổ não: danh sách nguyên liệu của Ngọc Tiềm Kì Văn hầu hết hắn đều không thể tìm được một chút thông tin nào. Thậm chí hắn cũng đã bỏ sức tìm trong tàng thư các (thư viện) về dược vật của Học viện rồi, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy một hai cái tên trong danh sách mà thôi. Cuối cùng hắn đi hỏi lão quái thì lão quái nói: “Ta cho rằng công pháp này đã quá cổ xưa, cho nên hiện tại một số dược vật trong danh sách này đã vô cùng hiếm gặp, hoặc một số đã đổi tên gọi khác. Việc khó tìm kiếm thông tin cũng là điều hiển nhiên mà thôi.” Lúc nghe câu này, tuy rằng Tiểu Phàm quả thực rất phiền não, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy vui mừng. Bởi vì thường thì cái gì càng “cổ” thì lại càng mạnh! Hơn nữa bằng hữu của lão quái không phải vẫn tu luyện đồ văn này hay sao? Như vậy chẳng phải là nói ông ấy đã tìm được hết những nguyên liệu trong danh sách rồi đó hay sao… Mặc dù vậy, những nguyên liệu quá hiếm có cũng không phải là điều tốt. Hàng càng hiếm thì càng đắt a!

-----

Những ngày Tiểu Phàm ở tại đại viện trôi qua nhanh chóng. Hắn vẫn như cũ không làm gì nhiều, ngoài tu luyện và nấu ăn. Lạc Nhạn cũng khá giống Tiểu Phàm, nàng không ra ngoài nhiều, chủ yếu đều giành thời gian để tu luyện, có thể nói đây là một lần bế quan ngắn hạn cũng không sai. Riêng Minh Tâm và Hỏa Phượng thì không được nhàn nhã như vậy. Bọn họ đều đang tất bật chuẩn bị cho kế hoạch kinh doanh lúc trước Tiểu Phàm đề ra. Minh Tâm tất nhiên chủ quản việc kinh doanh, nhưng dù sao mình y cũng quản lí không hết được, vẫn cần có Hỏa Phượng giúp sức…

-----

Ngày 17 tháng 1 năm 1016, Thương Lan lịch – ngày mai Vô Cực Học viện tổ chức thi tuyển thường niên.

Bốn người Tiểu Phàm hiện đang cùng với tám người khác tập trung tại phòng làm việc của một người quen – Lưu Vu lão sư.

Lưu Vu hôm nay vẫn giống như của một năm trước, hiền hòa và luôn hiện hữu nụ cười.

Minh Tâm tiến lên, hỏi:

- Sư phụ à. Người triệu tập bọn con đến có việc gì vậy? Con còn đang bận tối mắt đây này.

Lưu Vu đưa tay rồi nghe cái bốp, Minh Tâm lập tức ôm đầu kêu “úi da…”. Lưu Vu nạt:

- Im lặng nào. Cái tên đệ tử ngươi lúc nào cũng láu táu. Như vậy sao có được thành tựu tu luyện trận pháp được.

Minh Tâm trề môi, lẩm bẩm:

- Mắng thì mắng được rồi, cần gì phải đánh con chứ.

Lưu Vu trừng mắt:

- Còn muốn lẩm bẩm gì hả?

Minh Tâm bật lui một cái, cười hì hì, đáp vội:

- Không không. Đệ tử nói là sư phụ dạy chí phải, chí phải…

Lưu Vu nheo mắt lườm Minh Tâm một cái, rồi nói:

- Ta sẽ xử ngươi sau. Giờ nói việc chính trước đã.

Hiện tại Minh Tâm đã trở thành đệ tử nhập thất của Lưu Vu, cho nên quan hệ giữa hai người họ mới thân thiết như vậy. Mọi việc bắt đầu từ hơn nửa năm trước. Một lần Minh Tâm đi liệp sát ma thú trong Đông Lâm thì gặp một trận cờ lớn. Quân cờ làm từ đá tảng, bàn cờ thì trực tiếp kẻ trên đất. Vốn Minh Tâm không phải quá hứng thú với việc đánh cờ, nhưng mà hắn lại là kẻ rất có thiên phú về mảng này. Nhìn thấy thế cờ đã bày ra, quân đen đang vây hãm quân trắng, gần như đã là tàn cuộc. Lần đó Minh Tâm đi cùng mấy huynh đệ khác của Liệp Lang Bang, cho nên đột nhiên nổi lên tính sĩ diện. Vốn sau vụ hắn thành công vượt mặt Hồ Giảo, chiếm được cảm tình của Tuyết Liên tiểu thư tại Ảo Nguyệt Lâu, tiếng tăm của hắn đã nổi lên như cồn. Hầu như đâu đâu cũng đồn thổi việc này, dần dà Minh Tâm được cho là Vô Cực đệ nhất tài tử của năm nhất, tinh thông cả cầm, kì, thi, họa. Bây giờ gặp phải thế cờ như thế này, lại trước mặt các huynh đệ, với tính cách của Minh Tâm, tất nhiên muốn phá giải để thể hiện một phen. Hắn nhanh chóng phá giải thế cờ này chỉ trong năm phút! Sau đó thì ha hả cười vang, rời đi trong lời khen ngợi và ánh mắt thán phục của mấy người Liệp Lang Bang. Nhưng hắn lại không biết rằng thế cờ đó chính là của Lưu Vu bày ra, vốn là y tự đánh với mình, cuối cùng tự đến thế bí mà bỏ cuộc, để đó, một phần là để thách đố kẻ hữu duyên cho vui, một phần là mong muốn tìm được cao thủ có thể phá kì cuộc. Khoảng mấy ngày sau, Lưu Vu quay lại, thấy thế cờ đã bị phá thì rất kinh hỉ, lập tức muốn tìm được kì thủ kia. Y là người thông minh, chẳng bao lâu đã nghĩ ra một phương pháp. Y đơn giản chính là nạc danh đưa ra một cái nhiệm vụ liệp sát ma thú tại khu vực chung quanh kì cuộc, sau đó ngày ngày ngồi chờ ở nơi đó. Quả nhiên chỉ hay ngày, Minh Tâm lại xuất hiện. Hắn thấy kì cuộc đã đổi, liền biết có người muốn đấu với mình, chẳng do dự gì nhiều, lại xuất thủ. Vẫn chỉ năm phút, kì cuộc lần nữa bị hắn phá, thậm chí lần này quân trắng còn quay ngược lại, vây hãm được một phần quân đen khiến quân đen rơi vào hiểm thế. Lưu Vu thấy một màn này, vừa ngạc nhiên vì trình độ chơi cờ của Minh Tâm, lại vừa cảm thấy nóng mắt. Thế cờ mà y vất vả nghĩ ra lại bị một tên tiểu tử tùy tiện phá giải trong năm phút. Quả là mất mặt! Sau đó, Lưu Vu tìm hiểu thông tin về người thiếu niên mà trong vô thức y đã coi là đối thủ xứng tầm của mình. Sau khi tìm hiểu, Lưu Vu cũng cảm thấy con người Minh Tâm không tệ. Nhưng trong lòng y vẫn còn day dứt vụ đánh cờ lúc trước, đồng thời cũng muốn một lần chính diện giao phong với tên tiểu tử kia. Nhưng không lẽ cứ tới đòi đánh cờ với người ta, như vậy thật không ổn, hơn nữa giải thích sao cho được. Không lẽ lại nói toẹt ra là kì cuộc kia là do y bày, giờ bị phá nên khó chịu trong lòng?... Cuối cùng Lưu Vu nảy ra một ý định, chính là nhận Minh Tâm làm đệ tử. Ban đầu y chỉ định nhận Minh Tâm làm đệ tử kí danh, mục đích chủ yếu là để kiếm người đánh cờ cùng mà thôi. Nhưng sau một thời gian, Lưu Vu không thể không ngạc nhiên về thiên phú trận pháp của Minh Tâm. Hắn học một hiểu mười, lại rất ham thú về mặt này. Tuy rằng với đánh cờ hắn không ham nhưng không rõ vì sao với trận pháp hắn lại thích thú tới như vậy. Niềm đam mê trận pháp này khiến Lưu Vu nhiều lần nhớ tới bản thân y ngày trước. Cuối cùng, Lưu Vu quyết định nhận Minh Tâm làm đệ tử nhập thất, toàn tâm toàn ý truyền dạy tất cả những gì y biết về trận pháp bát học tinh thâm cho người đệ tử nhập thất duy nhất này của mình. Nhưng tất nhiên, đánh cờ vẫn là thú vui không thể bỏ qua của Lưu Vu. Cứ khi nào Minh Tâm muốn học một cái gì mới Lưu Vu lại ép hắn phải đánh cờ với mình, cứ thế quan hệ giữa hai người họ dần trở nên đặc biệt. Họ vừa là quan hệ sư – đồ, vừa lại là quan hệ kì hữu tri kỉ.

Giờ quay lại thời điểm hiện tại…

Lưu Vu bảo mười hai người ngồi xuống ghế, rồi nói:

- Mười hai người các ngươi hôm nay ở đây chính là mười hai người sẽ đảm nhận vị trí trong Truy Phong Hội Giám Sát Đội năm nay. Không như năm ngoái, mười hai người của Giám Sát Đội đều là Thập Nhị Tướng. Hiện tại ở đây chỉ có mười người thuộc Thập Nhị Tướng của năm hai, còn hai người thì không phải. Việc này chính là xét đến vấn đề đạo đức của các ngươi. Nhưng mà, ta mong các ngươi đều hợp tác với nhau, không có sự kì thị, phân biệt gì ở đây, rõ chứ?

Mười hai ngươi đồng loạt đáp lời đồng thuận. Thực chất việc nhắc nhở này chỉ mang tính hình thức mà thôi, mười hai người ở đây, đâu kẻ nào là ngu độn. Họ sao không hiểu rõ những tiêu chí lựa chọn của học viện. Đã xuất hiện trong phòng này, không kẻ nào là không có bản lĩnh cả. Hơn nữa dường như đều là người đáng có thể kết giao được cả.

Lưu Vu tiếp:

- Năm nay Học viện có một vài thay đổi trong việc tổ chức hoạt động của Giám sát đội các ngươi. Ta được lệnh triệu tập các ngươi là để thông báo về vấn đề này. Giám sát hoạt động lần này sẽ không đơn giản chỉ là hoạt động bảo vệ như mọi năm nữa, mà năm nay sẽ tổ chức thành một cuộc thi!

Mười hai người tròn mắt nhìn nhau… “Một cuộc thi”?

- Đề thi đặt ra là: Hãy lựa chọn tiểu hắc mã của các ngươi.

Mọi người nhíu mày, lại thêm phần mơ hồ.

- Mười hai người các ngươi ngoài nhiệm vụ bảo vệ, còn một nhiệm vụ nữa. Đó là lựa chọn ra cho mình một người đại diện từ trong những thí sinh tham gia Tuy Phong Hội năm nay. Nếu người đại diện cho các ngươi có biểu hiện xuất sắc thì các ngươi sẽ có thứ hạng tương ứng, từ đó lấy làm tiêu chí để xếp hạng chính các ngươi trong bài thi lần này. Thứ hạng càng cao, phần thưởng càng lớn. Tuy nhiên để cho mọi chuyện diễn ra công bằng. Các ngươi, một không được phép trực tiếp tới chỉ dẫn cho người đại diện của mình. Hai, không được phép trực tiếp liệp sát ma thú để giúp người đại diện, cũng như không được đi cướp ma tinh hạch của thí sinh khác mang về cho người đại diện của mình. Ba, không được trực tiếp làm phương hại tới những người đại diện của mười một người còn lại ngồi đây. Đó là ba quy định được đặt ra. Ngày mai các ngươi hãy bắt đầu đi quan sát và đưa ra lựa chọn của mình. Thế thôi. Giờ các ngươi có thể ra về. Chuẩn bị kĩ đi các giám sát viên…

- Hết Chương 69 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play