- Tiểu Phàm, màn biểu diễn của ngươi cũng mãnh liệt quá đấy. Quả nhiên là bang chủ a…
Hỏa Phượng cũng nói:
- Bọn muội cũng đoán là huynh mạnh lên nhiều sau một năm, chỉ là không ngờ tới thế này… Thực sự là áp đảo.
Tiểu Phàm cũng cười, nhưng dường như hắn không được vui lắm. Đột nhiên hắn quay sang hỏi Minh Tâm:
- Nè Minh Tâm, ta nghe Lạc Nhạn nói khi trước ngươi giành lấy vị trí trong Thập Nhị Tướng, ngươi mới là Dẫn Khí Trung Kì, đối phương lại là Dẫn Khí Đỉnh Phong. Khi đó ngươi dùng trận pháp mới dành được chiến thắng phải không?
Thấy Minh Tâm gật đầu xác nhận, Tiểu Phàm lại hỏi:
- Thế với tu vi hiện tại, cùng với trận pháp thì ngươi so với Hoắc Cái Y thế nào?
Minh Tâm hơi suy nghĩ, sau nói:
- Ta có thể hạ hắn trong năm phút! Nhưng tất nhiên điều kiện tiên quyết là phải bày được trận pháp.
Quả nhiên. Ài… xem ra cái tên Hoắc Cái Y này trong Thập Nhị Tướng cũng chẳng phải mạnh mẽ gì. Tiểu Phàm khẽ thở dài trong lòng.
Lạc Nhạn nhìn ra tâm sự của hắn, hỏi:
- Ngươi thất vọng vì Hoắc Cái Y?
Tiểu Phàm gật đầu, đáp:
- Lần này ta quyết định xuất đầu lộ diện, một mặt là để chuẩn bị cho việc nhậm chức bang chủ Liệp Lang Bang, mặt khác chính là muốn xem xem thành quả một năm huấn luyện của mình thế nào. Ta thực muốn biết ta so với các ngươi, sau cùng một năm huấn luyện, ta ở mức nào. Chỉ là… Ta đã mong chờ một trận đấu khốc liệt hơn. Xem ra, lần này, ta không thể biết được mình ở đâu rồi.
Lạc Nhạn hơi cười cười nói:
- Nè. Nói ta nghe. Có phải ngươi hơn tên Hoắc Cái Y đó chỉ là ở tốc độ phản ứng và tốc độ ra đòn thôi phải không?
Tiểu Phàm hơi nhíu mày, rồi đáp ừm…
Lạc Nhạn tiếp:
- Nói ngươi biết. Ngươi đừng có coi thường Hoắc Cái Y. Có thể tốc độ ra đòn, và tốc độ phản ứng của hắn không thể bằng ngươi, nhưng ta dám cá, tốc độ di chuyển của hắn, ngươi không thể so!
Tiểu Phàm nghi hoặc:
- Ý ngươi là?
Lạc Nhạn đáp:
- Ý ta là ngươi thắng hắn chẳng qua là hắn quá chủ quan. Một chiêu Huyết Miêu Trảo cuối cùng đó, nếu không phải hắn coi thường ngươi thì ngươi không thắng nhẹ nhàng vậy được đâu. Còn nhớ lần đầu tranh đoạt Thập Nhị Tướng danh hiệu, hắn đả bại toàn trường cũng là dùng chiêu này. Lần đó, cách hắn đánh không phải như bây giờ. Hắn đã động thân, toàn năm nhất không ai theo kịp tốc độ. Hắn cứ di chuyển liên tục quanh đối phương, khiến cho đối phương của hắn biến thành một cái bao cát bất động, chỉ biết chịu đòn mà không làm gì được, cuối cùng vì kiệt quệ mà thảm bại… Thử nghĩ xem, nếu lần này, hắn cũng đánh ngươi theo cách đó, ngươi có thể một kích đả bại hắn hay không?
Tiểu Phàm nghe Lạc Nhạn phân tích, tất nhiên thấy có lí. Nhưng sau hắn lại hỏi:
- Nhưng không phải Minh Tâm nói hắn có thể hạ Hoắc Cái Y trong năm phút sao? Như vậy...
Minh Tâm đột nhiên cười lớn, vỗ vai Tiểu Phàm nói:
- Chẳng phải ta đã nói điều kiện là ta phải bố trí được trận pháp đã. Nếu hắn cứ dùng tốc độ để quấn lấy ta, chỉ sợ ta sẽ phải khổ chiến với hắn dài dài…
Lạc Nhạn lại phân tích tiếp:
- Hơn nữa, ngươi thắng hắn có thể nói là do sự tương hợp về đặc điểm chiến đấu. Trước đây, phong cách của ngươi chưa rõ ràng, nhưng theo ta đoán thì sau một năm, phong cách chiến đấu của ngươi cũng trở thành giống với Hoắc Cái Y, thiên về tốc độ, phải không?
Tiểu Phàm gật đầu, nói:
- Ta hiểu rồi. Ý ngươi là do ta và hắn cùng dùng tốc độ làm điểm mạnh, xét về mặt nào đó thì ta nhanh hơn hắn, cho nên chính là đã phá đi cái lợi hại của hắn. Cuối cùng mới dễ dàng chiến thắng như vậy?
Lạc Nhạn đáp:
- Không sai. Hoắc Cái Y, con người này, nếu xét trong Thập Nhị Tướng nếu nói hắn cực mạnh thì không phải, nhưng nếu nói hắn yếu thì cũng không được. Có thể nói, nếu ngươi khắc chế được tốc độ của hắn, ngươi thắng. Còn nếu không, ngươi sẽ bại trong vài hiệp, thậm chí vài chiêu mà thôi… Cho nên, lần này ngươi đánh, thực ra cũng không phải hoàn toàn vô dụng đâu.
Hỏa Phượng xen vào, hỏi:
- À phải rồi. Tiểu Phàm, làm sao chàng có thể luyện được tốc độ như vậy? Cái Vô Định Chi Địa kia lợi hại đến thế sao?
Tiểu Phàm đáp:
- Việc này… Ta nghĩ có lẽ là do Hoàng giáo quan mà ta đã kể với mọi người đó. Nếu so sánh với ông ấy, tốc độ ra đòn của Hoắc Cái Y thật chả là cái gì cả. Có lẽ ta đã quá quen với tốc độ ông ấy dùng để đánh bọn ta, cho nên tự nhiên tốc độ phản ứng trong một năm qua đã được cải thiện lớn.
Tiểu Phàm nói ra điều này không sai, chỉ là có một điều mà hắn không kể và cũng không nghĩ tới. Đó chính là sự chăm chỉ cần mẫn tập luyện quyền thuật của bản thân hắn. Thái Tổ Trường Quyền một năm qua hắn đã luyện không được 1000 lần thì cũng tới 900. Mỗi ngày một lần, đánh mộc nhân, luyện tập cũng dùng tới, luyện tới nhuần nhuyễn từng chiêu thức, chả cần nghĩ cùng xuất ra được. Một chiêu lúc trước hắn dùng để đánh Hoắc Cái Y, nhìn thì đơn giản, nhưng thực ra đó chính là thành quả tập luyện chăm chỉ mới có được. Hắn đánh quyền đó nhanh như vậy, một phần vì có tốc độ phản xạ nhanh, nhưng phần nhiều là do không cần nghĩ ngợi, có thể nói cơ thể hắn đã tự động xuất chiêu đó. Hơn nữa lực đạo tạo ra lớn như vậy, nếu không có sự tập luyện sao có thể xuất ra nổi. Mọi người nói chuyện thêm một lúc nữa, thì Tiểu Phàm lấy trong áo ra một bản vẽ kì lạ. Hắn đặt lên bàn cho mọi người cùng xem. Ban đầu thì không sao, nhưng sau khi nghe hắn giải thích thì ngọc diện của Lạc Nhạn và Hỏa Phượng đều đỏ bừng cả lên. Minh Tâm thì cười ha ha như bắt được của. Hắn thấy Lạc Nhạn ngượng nghịu, thì tiến tới vỗ vai bôm bốp, nói là nam nhân sao phải ngại, còn nói cái này chính là nam nhân chúng ta được lợi… Lạc Nhạn chỉ biết hất tay Minh Tâm ra, kêu hắn vô sỉ, đồi bại, vậy mà bày đặt suốt ngày hai chữ quân tử. Minh Tâm được thể lại càng cười lớn hơn. Tiểu Phàm giải thích xong xuôi, càng nói càng hào hứng. Sau dần hai người nữ tử, tuy còn có phần ngượng ngập nhưng cũng phải gật đầu đồng ý.
Minh Tâm nói:
- Tiểu Phàm à Tiểu Phàm. Thật không ngờ ngươi còn có cái tài này nữa. Thiên tài. Thiên tài a…
Tiểu Phàm cười vui vẻ, nói:
- Chỉ mong việc này thành công. À mà này, ngươi có chắc thợ của chúng ta làm được cái này không đó?
Minh Tâm gật đầu:
- Yên tâm đi. Họ có tay nghề cũng khá lắm mà. Với lại cùng lắm thì thuê người, thêm cái chế ước bảo vệ bí mật sản phẩm là được thôi. Chà, nếu mà thành công, lại nói đây là ý tưởng của bang chủ. Hắc hắc. Việc ngươi lộ diện sẽ càng thêm hoành tráng…
Trong không khí hứng khởi, bỗng nhiên tiếng gõ cửa làm mọi người ngạc nhiên, cốc cốc…
Người bên ngoài lên tiếng:
- Thưa tam vị đường chủ và Lâm công tử, Học viện vừa gửi tới thông báo cho bốn vị…
Minh Tâm mở cửa cho người báo tin, nói lời cám ơn rồi nhận lấy tờ thông báo. Y đọc lên cho mọi người cùng nghe. Hóa ra, đó là một thông báo huy động lực lượng: bốn người bọn họ được huy động tham gia giám sát đội của Truy Phong Hội năm nay!
Bốn người nhìn nhau rồi cùng cười lên sung sướng. Bọn họ sao không nhớ, một năm trước khi họ còn là thí sinh tham gia thi tuyển vào Vô Cực Học Viện, Lưu Vu lão sư đã từng đề cập tới giám sát đội này. Giám sát đội này tên như ý nghĩa, một phần chính là để kiểm tra quá trình thí sinh chấp hành luật lệ khi tham gia Truy Phong Hội. Nhưng mặt khác, Truy Phong Hội Giám Sát Đội còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn, đó là bảo vệ những thí sinh tham gia Truy Phong Hội. Năm ngoái, đám Tiểu Phàm khi đối mặt với Lang Vương, rồi được cứu vào phút cuối chính là nhờ có Giám Sát Đội. Hà Anh chính là thành viên của Giám Sát đội năm đó.
Vì sao đám Tiểu Phàm trở nên vui mừng tới như vậy? Đó là bởi cảm giác được công nhận. Họ đã chuyển từ kẻ được bảo vệ, trở thành người bảo vệ. Điều đó nói lên điều gì? Chính là Học viện đã bước đầu công nhận bốn người họ. Hơn nữa, phải biết rằng không phải ai cũng được giao phó nhiệm vụ này, kể cả có là Thập Nhị Tướng đi chăng nữa. Bởi lẽ Học viện không chỉ dựa vào chiến lực của cá nhận học viên mà lựa chọn, họ còn phải dựa vào đặc điểm tính cách nữa. Thử nghĩ thế này, nếu cho một học viên từ trước tới nay chỉ biết tới bản thân, chỉ tự tư tự lợi tham gia Giám sát đội, thì tới khi có thí sinh nguy cấp, hoàn cảnh khó khăn, liệu Giám sát viên đó có ra tay cứu người không, khi mà nếu hắn hành động có thể tính mạng của hắn cũng sẽ bị đe dọa? Cho nên đã tham gia Giám sát đội, ngươi không chỉ được công nhận về khả năng chiến đấu, mà ngươi còn được mọi người kính trọng! Ngoài ra, khi hoàn thành nhiệm vụ này, khỏi cần nói cũng biết họ sẽ nhận được phần thưởng nữa. Chưa rõ phần thưởng thế nào, nhưng có lẽ sẽ không kém, vì nhiệm vụ này cũng khá đặc thù. Nói là nguy hiểm cũng chưa hẳn, nếu nói không nguy hiểm thì cũng sai. Độ khó của nhiệm vụ này rất khó đoán trước. Nó còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, ví như là thực lực của thí sinh, ma thú, rồi cả hành động của chính Giám sát viên nữa…
Vậy nên đám Tiểu Phàm hào hứng là hiển nhiên thôi.
Cuối giờ chiều, Tiểu Phàm đứng dậy, đang định rời khỏi thì đám Minh Tâm đưa ra một đề nghị. Họ đề nghị hắn rời khỏi tiểu viện 406, và đến ở tại khu vực riêng của Liệp Lang Bang. Khu vực này là một tòa đại viện khá lớn, và yên tĩnh tại viền phía tây của khu vực trung tâm Học viện, cũng khá gần với đại bản doanh này. Chỗ này cũng khá tốn tiền, có điều số tiền thuê đó chả là gì với tiềm lực tài chính của bang hội bọn họ. Nơi này vừa vặn gồm bốn tiểu viện, tất nhiên là nơi ở của ba người Lạc Nhạn, và của “bang chủ”. Bây giờ Tiểu Phàm chuẩn bị nhậm chức, cho nên về đó cũng tiện. Tiểu Phàm về đó ở vừa tiện cho việc quản lí bang hội lại tiện cho việc liên lạc giữa bốn người họ. Dù sao thì mỗi lần muốn tìm Tiểu Phàm cứ phải đi đi lại lại từ khu vực này tới khu vực phía Bắc quả thực là rất bất tiện. Ban đầu Tiểu Phàm có ý định từ chối, vì dù sao hắn cũng thích yên tĩnh một mình, vả lại hắn cũng có vài vấn đề riêng cần che dấu. Nhưng nghĩ tới một việc, hắn thay đổi quyết định. Hắn hỏi Minh Tâm về khu vực tu luyện phía Tây ngay gần sát đây thì được biết vì là một thế lực trong năm nhất cho nên bọn họ cũng có một khu vực tốt riêng biệt để tu luyện trong sân. Tiểu Phàm lại hỏi đánh giá của ba người về hiệu quả tu luyện tại tu luyện khu thế nào và tại đại viện mật độ linh khí có tốt hơn chỗ khác không? Ba người đều cho rằng rất tốt so với tu luyện ở các khu vực khác, lý do là ở phía Tây Vô Cực Sơn có rất nhiều trận pháp kích cỡ lớn nhằm tập trung linh khí và đặc biệt là còn có một linh mạch chạy phía dưới (đó là họ nghe kể như vậy).
Nhắc tới linh mạch thì phải giải thích thêm một chút. Linh khí vốn tồn tại trong thiên địa từ rất lâu rồi, nguồn gốc của nó rất đa dạng. Một trong số đó là linh mạch. Linh mạch chẳng rõ hình thành thế nào, chỉ biết nó giống như mạch nước ngầm vậy, chỉ là thay nước bằng linh khí (kết tinh ở dạng chất lỏng) mà thôi. Linh mạch này không chỉ liên tục tự động hấp thu linh khí trong khu vực xung quanh, đồng thời cũng vì thế mà quy tụ linh khí về khu vực của nó, biến khu vực đó thành một khu vực trù phú linh khí. Lại cần biết thêm điều này, linh khí là sợi dây gắn kết của tự nhiên, là nguồn sinh lực thiên địa, cho nên nơi nào có nhiều linh khí tất cỏ cây, hoa lá sẽ tươi tốt kì lạ. Vì thế xưa nay các tu chân giả thường tới những nơi non nước hữu tình, thâm sơn cùng cốc để tu luyện là vì thế. Tuy rằng không phải nơi nào hoa cỏ tốt tươi cũng là sẽ có linh mạch, nhưng ít nhất có thể nói những nơi đó mật độ linh khí thường sẽ cao hơn bình thường, nhờ đó mà tốc độ tu luyện của tu luyện giả sẽ được cải thiện đáng kể.
Giờ quay lại vấn đề của bốn người Tiểu Phàm. Ba người Minh Tâm thấy Tiểu Phàm hỏi về việc này thì lấy làm lạ. Họ biết hắn là luyện thể giả, mà luyện thể giả không sử dụng linh khí thiên địa để tu luyện và cũng không quan tâm lắm tới vấn đề phúc địa cho lắm.
Thông thường luyện thể giả sẽ tu luyện bằng cách cường hóa thân thể bằng vận động, và trui rèn. Sau đó khi lên cấp cao hơn họ sẽ sử dụng tới một thứ gọi là Đồ Văn để tiếp tục tu luyện. Mỗi đồ văn lại có cách tu tập riêng, vả lại cũng khá khó để sở hữu đồ văn, cho nên một khi đã xác định theo con đường luyện thể, thường luyện thể giả đã phải “thủ” sẵn một loại đồ văn cho bản thân rồi. Một là họ được truyền thừa từ gia tộc, môn phái, hoặc sư phụ. Hai là may mắn kiếm được từ di tích, động phủ của tiền bối nào đó. Đây cũng là một lí do quan trọng khiến rất ít người theo luyện thể trường phái. Tuy nhiên các loại đồ văn này phương pháp tu luyện lại không quá phụ thuộc vào linh khí thiên địa mà thường sẽ phải dựa vào một hoặc một vài loại ngoại vật nào đó để tu luyện lên. Kiến thức về vấn đề này, bốn người đều đã được học trong nội dung kiến thức của năm nhất.
Hỏa Phượng hỏi tới thì Tiểu Phàm chỉ nói là hắn có vấn đề riêng, không tiện nói rõ. Ba người còn lại không hề phật ý, họ tự nhiên hiểu rõ bản thân ai cũng có bí mật của riêng mình. Nếu người ta đã không muốn nói, hỏi tới cũng vô dụng.
Tiểu Phàm hỏi thêm một vấn đề nữa, chính là đại viện đó có nhà bếp hay không? Ba người nhìn nhau, tuy lại không hiểu những cũng gật đầu…
Cuối cùng Tiểu Phàm quyết định sẽ dọn tới đó ở hẳn.
Sau đó, Minh Tâm bảo Tiểu Phàm đưa lệnh bài thân phận của hắn cho y để y thực hiện chuyển tiền. Tiểu Phàm nghi hoặc hỏi tiền gì. Minh Tâm cười nói: “Ha ha ha… Tất nhiên là tiền của bang chủ Liệp Lang Bang rồi. Không lẽ bang chủ bang ta mà phải nghèo túng hay sao?”. Tiểu Phàm hơi ngớ ra, nhưng lập tức hay tay dâng lệnh bài thân phận cho Minh Tâm. Minh Tâm gọi người đi làm việc chuyển tiền cho Tiểu Phàm, hứa là tối nay lệnh bài sẽ lại về tay chủ nhân.
------
Tiểu Phàm rời khỏi đại bản doanh của Liệp Lang Bang, nhanh chóng trở về tiểu viện kí túc 406 để thu xếp đồ đạc rời khỏi. Hắn không mang theo gì nhiều, chỉ vài bộ quần áo, và độc cây thái đao ưa thích của mình.
Trước khi rời khỏi, hắn nhìn lại căn tiểu viện một lần, tự nói nhỏ:
- Tạm biệt ngươi.
Hắn chạy tới khu vực trung tâm để báo việc này với su phụ của hắn - Si Thực Lão Quái.
Với việc này Lão Quái cũng chả mấy quan tâm, chỉ ậm ừ, rồi bảo hắn nhớ chăm chỉ tu luyện. Ngoài ra, ông tạm thời chưa giúp gì thêm cho hắn, mấy tháng nữa thì ông sẽ giúp hắn sau: “Một hai tháng nữa ta sẽ giúp ngươi với món quà trong cái hộp gỗ đựng Thiếu Lam Thảo sau…”. Tiểu Phàm cáo từ sư phụ rồi tung tăng chạy tới ngôi nhà mới.
- Hết Chương 68 -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT