Việc Vương Thanh mang theo Phùng Kiến Vũ vào đoàn phim đối với Tô Hữu Bằng mà nói là chuyện đã nằm trong dự liệu.

Đối với lần quay chụp bí mật này, ngay cả truyền thông cũng không được phép biết tình hình, cho nên Tô Hữu Bằng cũng không quá mức lo lắng tình cảm của Đại Vũ và Vương Thanh bị tiết lộ.

Bất quá là chỉ cần phải chịu đựng Vương Thanh trong một tháng mà thôi. Nhưng vì phim điện ảnh lần này sẽ được đề cử, Tô Hữu Bằng cảm thấy nhịn một chút cũng rất xứng đáng.

Bộ phim kỳ này tên là 《 Quay về 》.

Nội dung chính là một người con trai yêu quý nhất của một nhà quân phiệt dân quốc bị bắt vào trường huấn luyện quân sự đặc biệt tại nội thành đông doanh Nhật Bản. Trong lúc nghiên cứu, anh yêu phải một người con gái Nhật Bản tên là Kishida Kanako. Nhưng vào lúc bấy giờ, bộ máy chính trị nhà nước lại bị lung lay bất an, anh sao lại có thể vì tình cảm với một cô gái mà quên đi chức trách của mình. Cha của cô gái lại là tình báo thuộc về phe đối địch quân lính Nhật. Kết cục cuối cùng chỉ có thể là chàng trai phải chịu chung số phận giống những người lính khác, rời xa người yêu, thất lạc tin tức, không có ngày trở về.

Khi Vương Thanh mặc vào bộ quân giáo chế phục, Đại Vũ chính là bị hắn làm cho ngây đơ á khẩu.

Nói thật trên người Vương Thanh luôn có một loại khí chất vừa phóng túng, lại vừa nghiêm túc, nên đối với loại đồng phục thời chế phục này vô cùng thích hợp. Cho dù là mặc âu phục hiện đại Vương Thanh cũng có thể toát ra một loại khí chất vừa tao nhã, lại vừa lưu manh.

Đương nhiên, những lời như thế này chỉ có thể yên lặng đặt trong suy nghĩ thôi, nếu nói ra miệng thì cái đuôi lớn của Vương Thanh sẽ quất thẳng đụng đến tận trời luôn rồi.

“Như thế nào?” Vương Thanh giang hai tay đắc ý hướng Đại Vũ catwalk “Xem xem người đàn ông của em quá là đẹp trai đi.”

“…” Đại Vũ vô cùng khinh bỉ liếc mắt “Lại đây, em giúp anh sửa lại cổ áo.”

Vương Thanh cười tiến lên, Đại Vũ đứng dậy, đưa tay ra tỉ mỉ giúp hắn sửa sang lại cổ áo.

Nhưng tiếc là có một số người không được thành thật a, bàn tay đặt ngang hông dùng một chút lực liền đem Đại Vũ ôm vào trong ngực.

“…” Quách Đào đẩy cửa tiến vào nhìn thấy một màn này hận không thể tự mình đâm mù hết hai mắt cho rồi.

Khó trách khi anh nói mình đến tìm Vương Thanh thì ánh mắt của Bằng đạo lại ý vị không rõ như vậy.

Quách Đào lúc này cảm giác chính mình phát sáng vô cùng a!

Đại Vũ nghe được động tĩnh ngay lập tức hung hăng đẩy Vương Thanh ra, sau đó nhanh chóng vuốt vuốt sửa sang lại áo sơ mi của mình rồi mới quay đầu lại chào hỏi.

“Đào ca, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Quách Đào mỉm cười, sau đó tiến lên một bước chuẩn bị bắt tay.

“Nói thì cứ nói đi, đừng có động thủ chứ.” Vương Thanh một phát đem Đại Vũ kéo ra, nhíu mi nhìn Quách Đào.

Quách Đào lần này muốn cười cũng cười không nổi.

“Vương Thanh cậu cái tên không bằng cầm thú này! Cậu có biết cái điện thoại đó của tôi chỉ mới vừa mua được nửa tháng thôi không! ” Quách Đào hai tay nắm thành đấm, mắng to lên “Tôi một mình ở đây chạy tới chạy lui tạo dựng quan hệ cho cậu, còn cậu thì tốt quá cơ, mang theo Đại Vũ du ngoạn thiên nhai! Có bản lãnh thì đừng có kiếm tôi giúp cậu một tay a! Cậu nói một chút cậu …”

Đại Vũ mặt đơ ra.

Vương Thanh nhịn không được ngoáy ngoáy lỗ tai.

Sau đó một phát đem Quách Đào đưa đến ngoài cửa, dứt khoát đóng cửa lại.

“…”

Quách Đào bị giam ở ngoài cửa ngay lập tức yên lặng.

“Vương Thanh cậu có còn biết hai chữ lương tâm viết như thế nào không!!! ”

Vẫn nhịn không được tức miệng mắng to.

Mà Đại Vũ ở bên trong lại vô cùng mờ mịt.

“Thanh nhi, anh để Đào ca giúp anh làm việc gì vậy?” Đại Vũ rất là khó hiểu a “Anh xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Vương Thanh bất mãn nhưng vẫn tỏ ra cười cười “Tính tình Quách Đào vẫn cứ chứng nào tật đó, cứ lăng xăng lăng xăng như vậy.”

“…” Bỏ đi, có hỏi cũng vô ích.

//

Vai diễn Kishida Kanako được giao cho nữ diễn viên nổi tiếng Nhật Bản, Fujii Miho, bởi vì cô thường xuyên góp mặt vào những bộ phim thần tượng ở Nhật Bản mà danh tiếng vang xa vô cùng.

Bối cảnh được chọn quay là ở Tokyo và Osaka.

Thời điểm khởi quay là vào tháng tư tháng năm, vừa đúng lúc Nhật Bản vào mùa hoa đào nở.

Bởi vì hôm nay kết thúc quay chụp khá là sớm, Vương Thanh liền dẫn Đại Vũ đi đến đường hoa anh đào nổi tiếng ở Nhật.

Nối dài hai bên đường phố tất cả đều là cây hoa anh đào. Một cơn gió thổi tới, lẫn vào không khí thoang thoảng hương hoa như có như không, một trận lại một trận hoa anh đào bay xuống.

Cánh hoa mềm mại bay xuống lưu lại trên tóc Đại Vũ, Vương Thanh nhanh chóng đưa tay phủi xuống.

Đại Vũ ngẩng đầu, ánh mắt đen to tròn long lanh, phảng phất tựa như lại đắm chìm vào khung cảnh buổi đêm ở Tây Tạng ngày đó.

Trời bắt đầu chập chững tối, ánh nắng chiều tà phủ rợp cả con đường.

Vương Thanh đưa tay ôm Đại Vũ vào ngực.

Bóng hai người dưới hoàng hôn kéo dài kéo dài. Hai chiếc bóng cùng hòa hợp chung một chỗ tựa như gắn bó đến tận xương, không có cách nào chia lìa.

Thế giới không ngừng biến hóa, biển người qua lại không dứt, anh chỉ muốn mỗi khi mặt trời mọc rồi lặn, bên cạnh đều có em bầu bạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play