Hắc Long Giang.

Vương Thanh lúc đặt vé khứ hồi đã đặt trước bay về thẳng đến Hắc Long Giang.

Đó là quê nhà của Phùng Kiến Vũ, là ngôi nhà trước kia của cậu.

Không sai, chỉ là trước kia, không phải là sau này.

Nhà của Phùng Kiến Vũ sau này nhất định phải là nhà có Vương Thanh hắn.

Ba mẹ Phùng Kiến Vũ nghe thanh âm ồn ào liền vội vàng chạy ra mở cửa.

“Ba, mẹ.”

Phùng Kiến Vũ một mực kiên định cho rằng, khi ba mẹ cậu nhìn thấy cậu nhất định sẽ nhào lên đối với con trai ngày nhớ đêm mong mà hung hăng hôn một cái mạnh mẽ.

Nhưng thực tế lại là …

“Ai ôi Thanh nhi, lâu lắm rồi con không có đến đây a, từ lúc qua Tết thì không thấy con đến đây lần nào nữa!” Mẹ Phùng vừa mở cửa liền thao thao bất tuyệt, lôi kéo cánh tay của Vương Thanh hướng vào trong nhà, còn không ngừng kêu lớn “Lão già, Thanh nhi trở về nè!”

“Thanh nhi tới, mau mau mau, chú mới vừa rửa xong táo đây này.” Ba Phùng mặt mày cười tươi roi rói, cầm lấy trái táo từ mâm trái cây đưa đến cho Vương Thanh.

“Dì chú không cần quá khách khí đâu a.” Vương Thanh rất có lễ phép mỉm cười chào hỏi, nhận lấy trái táo cực kỳ tự nhiên gặm một cái.

“…”

Cậu có phải hay không gõ nhầm cửa rồi a?

Phùng Kiến Vũ lui lại mấy bước nhìn cửa nhà một chút.

Không có sai a.

Sau đó lại nhìn vào bên trong một màn gia đình ba người vui vẻ ấm cúng.

Đây hẳn phải là ba mẹ của Vương Thanh đi.

Đại Vũ vẻ mặt mờ mịt.

“Đại Vũ, đến đây, sao em lại không đi vào a?” Vương Thanh bước đến dắt tay Đại Vũ nhưng lại bị Đại Vũ kéo ra.

“Đây là ba mẹ anh hay là ba mẹ em?” Đại Vũ sâu kín hỏi. Vương Thanh cảm thấy vô cùng buồn cười, dĩ nhiên phải là Phùng gia chứ.

“Con trai thối!” Mẹ Phùng thẳng tay cho ngay một cái tát vào chiếc cằm tuấn tú của Đại Vũ, lưu lại một vết đỏ khiến cho Vương Thanh không khỏi cau mày “Có bản lãnh thì đừng có trở về đây nữa! Con đủ lông đủ cánh rồi a! Thật lợi hại a, một mạch chạy đến Mỹ thì liền đi luôn đến nhiều năm như vậy!

“Mẹ …” Đại Vũ mù quáng.

“Đừng có gọi mẹ, mẹ không có đứa con trai này!” Mẹ Phùng tâm tình kích động cắt đứt lời nói của Đại Vũ.

“Mẹ, con rất là nhớ mẹ a …” Đại Vũ cúi đầu rơi lệ, những lời này hoàn toàn đánh động đến mẹ Phùng, mẹ Phùng cũng bắt đầu lệ rơi đầy mặt.

“Con là đứa con trai thối a … con làm sao mà có thể đi lâu như vậy hả? Một năm trở về còn không được mấy ngày lại tức tốc chạy đi Mỹ, con cũng không biết mẹ nhớ con nhiều thế nào…”

Vừa khóc vừa mắng, lại còn giả vờ như đánh Đại Vũ.

Ba Phùng mắt cũng ngấn lệ, lại làm như vui mừng, một mực lẩm bẩm,

“Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi.”

Vương Thanh nhìn hai người đang tâm tình kích động cũng không dám bước đến ngăn trở, nhưng nhìn thấy mẹ Phùng một mực nắm chặc lấy cánh tay Đại Vũ vẫn cảm thấy có chút đau lòng, không khỏi khuyên giải tính toán kéo hai người ra.

Chẳng những không kéo ra được, mà còn bị Đại Vũ ghét bỏ. Ánh mắt to tròn hồng hồng giống như thỏ nhỏ, thực tế Đại Vũ hung tợn liếc Vương Thanh, nhưng trong mắt hắn đều chỉ là một bộ dạng Đại Vũ vô cùng khả ái.

Cái loại yêu nhau yêu cả đường đi này khiến cho Vương Thanh cũng cảm thấy bội phục chính mình.

Rốt cuộc người một nhà cũng đã hồi phục lại tâm tình, bắt đầu trò chuyện ăn cơm.

“Đại Vũ con chắc không biết, mấy năm này Thanh nhi thỉnh thoảng chạy về đây thăm chúng ta. Lần nào cũng cùng ba mẹ đón Tết, còn đem theo một đống lớn lễ vật. Có mấy lần hàng xóm đều hỏi mẹ Đại Vũ khi nào lại trở nên cao như vậy, thay đổi đẹp trai tới như vậy rồi a...”

“…”

“Mẹ nói mẹ nào có cái phúc khí đó. Đó là bạn học của Đại Vũ nhà chúng tôi. Dáng người thật cao, lớn lên lại đẹp trai như vậy, so với Đại Vũ nhà chúng tôi còn mạnh mẽ hơn nhiều...”

“…”

“Thanh nhi a, con đừng cứ mãi ăn rau như vậy, món thịt kho này là dì đặc biệt làm cho con a.”

“…” Đại Vũ luôn là im lặng không lên tiếng nhưng Vương Thanh lại cười tiếp lời “Được a, cám ơn dì.”

Sau đó chìa đũa gắp cho Đại Vũ một miếng thịt.

Đại Vũ đơn giản là nuốt không trôi, liếc mắt nhìn Vương Thanh, dưới chân hung hăng đạp Vương Thanh một cước.

Cảm giác được động tác nhỏ đó của Đại Vũ, Vương Thanh không khỏi nhiu mi.

“Ân?”

“Từ khi nào mà anh cùng ba mẹ em có quan hệ tốt đến như vậy!” Đại Vũ hạ thấp giọng len lén hỏi, vẻ mặt đầy ghen tức “Ba mẹ em cũng mau đem anh làm con trai luôn rồi!”

“Len lén nói cái gì đó?” Mẹ Phùng cao giọng hô lên.

“Nói con có phải hay không là do hai người nhặt được, còn Vương Thanh mới là con ruột của hai người.” Đại Vũ bỉu môi, đặt đũa xuống vẻ mặt thành thật.

“Ai ôi, mẹ nào có cái phúc khí tốt như vậy chứ ~” Mẹ Phùng vui mừng ra mặt mở miệng.

“…” Xem như con chưa từng nói gì hết.

//

Đại Vũ vẫn là giống y như trước kia, rất thích chen người. Tỷ như bây giờ, sau bữa cơm chiều hai người liền ra ngoài tản bộ, Đại Vũ đi đi một hồi lại chen đến phía trước Vương Thanh.

Vương Thanh mặt ngoài không có biểu hiện ra gì nhiều, nhưng ý cười xuất hiện càng nhiều, nhịn không được khóe môi cũng cong lên!

“Vương Thanh!” Đại Vũ đột nhiên mở miệng.

“Ân?” Vương Thanh cùng cậu mười ngón tay đan chặc dừng bước lại, nghiêng đầu chăm chú nhìn Đại Vũ “Làm sao vậy?”

“Tại sao nhiều năm như vậy anh vẫn luôn đến thăm ba mẹ em?” Nhịn một hồi lâu vẫn phải hỏi ra, Đại Vũ vốn là người Đông Bắc tính tình ngay thẳng, nội tâm thật sự là không giấu được nghi ngờ.

“Muốn nghe thật hay giả?” Vương Thanh mờ ám cười. Làm sao bây giờ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Đại Vũ thật là muốn đùa giỡn em ấy một chút. “Bọn họ là ba mẹ vợ của anh, đương nhiên anh phải lấy lòng bọn họ rồi, vấn đề này rất khó hiểu sao?”

“Em cho anh ăn tát,” Đại Vũ liếc mắt, đưa tay tát nhẹ Vương Thanh một cái “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đây.”

“Được được được.” Vương Thanh dù cho bị tát một cái vẫn không nhịn được cười, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ làm xù lông sóc nhỏ kia “Lúc ban đầu là bởi vì anh luôn nghĩ, với tính cách của em cho dù là đến Mỹ thì không thể nào không trở về nhà thăm một chút. Cho nên anh mới thường xuyên đến thăm ba mẹ em, suy nghĩ có thể nào gặp phải em không, nhưng một lần cũng không có gặp được.”

Đại Vũ sửng sốt, vừa định nói gì đó thì lại nghe Vương Thanh tiếp tục mở miệng.

“Sau đó là bởi vì muốn cho em vô ưu vô lo, an tâm ở bên ngoài làm chuyện mà em muốn làm. Việc chiếu cố cho ba mẹ vẫn là có anh đến đây. Em hiếu thuận như vậy, có thể chiếu cố tốt cho ba mẹ em, em chẳng phải cũng có thể bớt đi dằn vặt, yên tâm một chút sao?” Thanh âm của Vương Thanh rất thong thả, giống như là trở về tâm trạng thời quá khứ.

Đại Vũ đột nhiên cảm thấy rất cảm động.

Nhẹ nhàng ôm lấy Vương Thanh, nhón chân lên, nhẹ nhàng ở bên tai Vương Thanh nói một câu cám ơn.

“Có phải là anh nên được khen thưởng thứ gì đó nhiều hơn là ôm đi?” Vương Thanh hài hước ôm lại Đại Vũ, tà ý nổi lên lại bắt đầu trêu chọc.

Quả nhiên là Thanh ba tuổi không đứng đắn được quá ba giây!

Đại Vũ đẩy ra Vương Thanh, một mực dậm chân đi về phía trước.

Nhìn theo bóng lưng của Đại Vũ, Vương Thanh mặt mang theo ý cười chậm rãi đi theo sau lưng.

Em của anh, thì vẫn nên là không có bất cứ điều gì vướng bận, luôn luôn được tự do.

Em của anh, thì vẫn nên là luôn luôn vui vẻ làm những việc mà em muốn làm, không cần lo lắng bất cứ điều gì.

Dù sao hết thảy đã có anh.

Em chỉ cần vui vẻ là được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play