Edit: Chiryu Vũ

Mộ Dung Tâm Nguyệt cùng Lạc Nhi mặc một thân nam trang đi vào chợ, nhìn những những món đồ chơi mới lạ, Mộ Dung Tâm nguyệt giống một con chim nhỏ sinh động chạy nhảy khắp nơi, đông xem tây xem, chơi vô cùng vui vẻ!

Lạc Nhi ở sau người có chút cố hết sức đuổi theo: "Tiểu thư, ngươi đi từ từ ta!", thở hổn hển, không rõ tại sao tiểu thư nhà mình hưng phấn như vậy, cũng không phải là chưa bao giờ đi chợ, phản ứng như thế này cũng quá lớn đi! Hơn nữa tiểu thư chưa từng có không màng hình tượng chạy tới chạy  lui trên đường cái như vậy. Nhưng mà so sánh với trước kia, nàng vẫn là thích tiểu thư hiện tại hơn, tràn ngập sức sống làm cho người ta có cảm giác thân thiết kỳ lạ.

Cùng Lạc Nhi đi dạo, chợt thấy đám người tụ tập nơi thật là phồn hoa, ầm ĩ, vì thế hai người liếc mắt nhìn nhau tò mò đi tới. Chỉ thấy một nam tử quỳ trên mặt đất, phía trước bày một mảnh vải bố trắng: Bán mình chôn cha! Bản nhân Lục Phong, năm hai mươi, nay cha qua đời, nhân gia cảnh bần hàn, không có tiền nhập táng, hy vọng người hảo tâm cứu tế, cả đời kẻ hèn phó mặc cho ân nhân để báp đáp!

Mộ Dung Tâm Nguyệt tò mò chen vào đám người, mắt to tập trung nhìn vào, tức khắc trong lòng cả kinh: Đây không phải A Dũng sao? Chẳng lẽ hắn cũng xuyên tới, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Chính người này còn rất trẻ. Lúc này Lục Phong cũng ngẩng đầu vừa vặn đối diện với nàng, kinh ngạc trong mắt chợt lóe rồi rất nhanh biến mất, ngay sau đó lại cúi đầu, dường như đang suy tư cái gì đó...

Mộ Dung Tâm Nguyệt không bỏ qua kinh ngạc trong mắt hắn, trong lòng nổi lên nghi ngờ: Chẳng lẽ hắn thật là A Dũng? Nhưng mà gương mặt hiện tại của nàng không giống mặt cũ, theo lý thì hắn không nên nhận ra mới đúng?

"Lạc Nhi, thay ta mua hắn!" Vì thế không hề nghĩ nhiều nói với Lạc Nhi bên cạnh.

Lạc Nhi ngoan ngoãn đáp lời, cũng móc từ trong lòng ra một thỏi vàng đưa cho hắn: "Đây là công tử nhà ta cho ngươi!"

Lục Phong ngơ ngác đứng dậy nhưng cũng không nhận vàng, chỉ là bình tĩnh nhìn chăm chú vào Mộ Dung Tâm Nguyệt, có lẽ là đang cẩn thận đánh giá nàng. Mộ Dung Tâm Nguyệt đi đến bên người hắn, đem  vàng trong tay Lạc Nhi lấy lại bỏ vào tay Lục Phong: "Cầm đi, từ hôm nay trở đi ngươi chính là người hầu bên người ta!", nở nụ cười ôn hoà với hắn, tựa như gió xuân tháng ba phá tan phòng tuyến băng giá. Một lúc lâu sau, Lục Phong mới cảm kích nhìn nàng một cái: "Cảm ơn tiểu thư, Lục Phong về sau chắc chắn bảo hộ tiểu thư thật tốt!"

Lục Phong nói vừa xong, hai người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía hắn nhịn, không được hỏi: "Ngươi... làm thế nào biết chúng ta là nữ?"

Lục Phong đạm mạc cười không nói. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận nữ nhi của nàng.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên Mộ Dung Tâm Nguyệt đã cảm thấy cái này Lục Phong không phải người đơn giản. Mặc kệ hắn có phải A Dũng hay không, nếu có thể gặp lại ở chỗ này thì đó chính là duyên phận.

Vì thế, những ngày sau đó, Mộ Dung Tâm Nguyệt đối Lục Phong cũng tốt hơn một chút, như đối với ca ca. Trong lòng nàng không quản hắn có phải A Dũng hay không, nhưng mà tại dị thế cũng chỉ có hắn có thể cho nàng cảm giác quen thuộc kỳ diệu. Nếu nàng biết Lục Phong cao thủ võ nghệ thâm tàng bất lộ, nàng  nhất  định sẽ cảm thấy nàng kiếm được món lời rồi!

Một ngày ánh nắng tươi sáng, sau giờ ngọ, Mộ Dung Tâm Nguyệt lại chuồn ra khỏi tướng phủ, bất quá lần này là ba người. Mà Mộ Dung Tâm Nguyệt cùng Lạc Nhi trò chuyện một đường, mà Lục Phong trước sau vẫn giữ một khuôn mặt lạnh nhạt đi sau các nàng, không nói câu nào, cũng không biết trong lòng hắn lúc này đang suy nghĩ cái gì?

"Công tử, ba ngày nữa là tới đại hôn, sau này chỉ sợ không dễ dàng ra ngoài chơi như bây giờ!" Lạc Nhi có chút không tình nguyện, cảm thán đúng sự thật.

"Đúng vậy, thực ra đại viện cao tường cũng không phải là điều mà ta mong muốn!" Mộ Dung Tâm Nguyệt vô cảm trả lời, càng gần hôn kỳ, nội tâm càng bất an... Có lẽ là đối với con đường phía trước, nàng mang một loại cảm giác thấp thỏm!

"Chỉ cần công tử muốn ra, Lục Phong tùy thời đều có thể mang công tử ra." Tiếng Lục Phong phía sau vang lên.

Hai người đều kinh ngạc xoay người lại, rồi sau đó nhìn nhau cười, vỗ bả vai Lục Phong: "Đúng rồi, sao ta lại quên bên cạnh ta có  một cao thủ nhỉ?" Mộ Dung Tâm Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ nói.

Lục Phong nhẹ nhàng liếc mắt một cái, tay ngọc đáp trên vai hắn. Hắn chưa từng tiếp xúc với nữ tử gần gũi như vậy, lập tức trên mặt hiện lên chút đỏ ửng, chỉ là dường như Mộ Dung Tâm Nguyệt đã có thói quen như vậy, cũng không để ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play