Mộc Giai Dao cuộn tròn trên giường, đột nhiên ý thức được một việc... Lập tức nhảy xuống giường tới ngồi vào trước bàn trang điểm. Nhìn dung nhan của mình trong gương, một gương mặt trái xoan thoạt nhìn thanh lệ, lông mi con cong cất dấu một đôi mặt to đen nhánh sáng ngời.
Đúng là không phải gương mặt thuộc về nàng, quả nhiên linh hồn nàng xuyên tới đây! Nhìn khuông mặt nhỏ thanh tú trong gương, tuy rằng không được tính là tuyệt sắc nhưng cũng là một cái viên ngọc tinh xảo, Mộc Giai Dao vỗ nhẹ khuôn mặt của mình: Từ hôm nay trở đi nàng phải sống dưới thân phận Mộ Dung Tâm Nguyệt!
Sáng sớm hôm sau Mộ Dung Tâm Nguyệt tới thăm hỏi Ân Tố Tuyết, cũng là mẫu thân hiện tại của nàng. Hơn nữa trịnh trọng nói cho bà ấy biết, nàng phải gả cho Thái tử.
Ân Tố Tuyết thấy nàng đột nhiên thay đổi chú ý, tuy có chút khó hiểu, nhưng chỉ cần nàng nghĩ thông suốt không đòi sống đòi chết, làm việc ngốc, đồng thời lại giải cứu tướng phủ khỏi nguy hiểm, như vậy thì đúng là không còn gì tốt hơn!
Có lẽ gả ra khỏi tướng phủ cũng là một cách bảo hộ đối với Mộ Dung Tâm Nguyệt đi!
Mộ Dung Tâm nguyệt thấy nàng lộ ra nụ cười vui mừng, tâm tình tức khắc cũng tốt lên. Bởi vì đối với nàng, gả cho ai cũng đều giống nhau, nếu có thể làm mẫu thân cao hứng, không vì chuyện của nàng mà lo lắng, vậy thì tốt rồi! Đây cũng có lẽ là chuyện duy nhất nàng có thể làm thay cho chủ nhân thân thể này.
Tới cổ đại mấy ngày, Mộ Dung Tâm Nguyệt hầu như đều ở trong tướng phủ. Mà từ khi nàng đáp ứng gả cho Thái tử, hình như lương tâm Mộ Dung Thành đột nhiên trỗi dậy, phát hiện cảm thấy mình thua thiệt cho nữ nhi, vì thế liền bỏ lệnh cấm túc cho nàng.
Hôn kỳ của nàng và vị Thái tử chưa từng gặp mặt được định vào nửa tháng sau. Nhìn người trong phủ vì đại hôn của nàng mà vội vội vàng vàng, Mộ Dung Tâm Nguyệt thì vấn giống như cũ, nhàn tản không có việc gì, dường như hết thảy mọi chuyện đều không liên quan tới mình.
Mặc kệ nói như thế nào nàng cũng chỉ là một người khách qua đường, có lẽ có một ngày đó nàng cũng có thể ngoài ý muốn mà xuyên trở về? Mộ Dung Tâm Nguyệt nghĩ như vậy, đồng thời cũng tìm kiếm phương pháp để có thể trở về.
Đương nhiên, trước khi trở về, nàng còn muốn sống những ngày tháng ở cổ đại này. Bất quá, chuyện này đối với một nữ nhi xuyên qua như nàng không có vấn đề gì, hơn nữa trong lòng nàng cũng đã có tính toán. Cổ đại là thời đại chủ nghĩa phong kiến tương đối sâu, cho nên nếu muốn sống thật tốt ở cổ đại, cần quan tâm tới: Quyền lợi, Tiền tài và Nhân mạch - ba thứ này là không thể thiếu. Mà quyền lợi và tiền tài, mặc kệ là ở hiện tại hay là về sau nàng đều có thể có, nhưng nhân mạch sao? Mộc Giai Dao mới đến khẳng định là không có!
Nói vậy ban đầu Mộ Dung Tâm Nguyệt cũng là một tiểu thư tướng phủ quy củ, tự nhiên là đại môn không ra nhị môn không tới (hiểu là không bước ra khỏi cửa), hiển nhiên cũng không có. Vì thế sau một lúc lâu tự hỏi, cảm thấy việc này không được. Dù sao nàng xuyên tới cổ đại đã sự thật không thể chối bỏ, cũng không biết khi nào mới có thể trở về? Hơn nữa nàng cũng chỉ còn nửa tháng thời gian là một người tự do, nếu không làm cái gì, chờ tới khi gả vào trong cung chỉ sợ cũng không cơ hội. Cho nên nàng đương nhiên muốn nhân cơ hội đi một vòng chợ cổ đại!
Sáng sớm hôm sau, bởi vì trong lòng nhớ việc mình cần ra ngoài, Mộ Dung Tâm Nguyệt dậy rất sớm, thay đổi một thân trang phục nam tử. Nhìn mình trong gương, nàng vừa lòng gật gật đầu. Tuy rằng dáng người thoạt nhìn thấp bé, chính là cũng không ảnh hưởng đến sự tuấn tú, tiêu sái của thiếu niên!
"Tiểu thư, người muốn làm cái gì?" Lạc Nhi bưng một chậu nước tiến vào, thấy tiểu thư nhà mình trang điểm kỳ lại, vì thế tò mò hỏi.
"Lạc Nhi ngươi đã đến rồi vừa lúc. Nhanh đổi bộ quần áo, cùng ta ra cửa!" Mộ Dung Tâm Nguyệt một bên nói một bên sửa sang lại dáng vẻ của mình. Nhìn vào trong gương vài lần, mới vừa lòng xoay người, nhìn vẻ mặt kinh ngạc Lạc Nhi.
"Tiểu thư, tại sao chúng ta lại phải trang điểm thành như vậy mà ra cửa a? Lão gia sẽ đồng ý cho chúng ta đi ra ngoài sao?" Lạc Nhi có chút khiếp đảm hỏi, nếu tướng gia trách tội xuống, người chịu tội lại là nàng.
Mộ Dung Tâm Nguyệt cười khẽ đi đến bên cạnh, vỗ vai nàng: "Lạc Nhi tốt của ta, nữ hài tử gia ra cửa có nhiều bất tiện nên mới cần đổi sang như thế này! Yên tâm đi, cha đã giải ta cấm túc lệnh, hơn nữa nửa tháng sau ta phải gả cho Thái tử, đến lúc đó chúng ta có khả năng ra ngoài dễ dàng như bây giờ không?" Mộ Dung Tâm Nguyệt một bên nói một bên dùng biểu tình ủy khuất nhìn Lạc Nhi.
Lạc Nhi do dự, sau một lúc lâu mới gật đầu, vì thế vội vàng đổi một bộ quần áo khác, ra khỏi tướng phủ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT