Tên đã lắp vào cung, Thần Diệp lại đẩy Thẩm Dư Chu một cái, nói: “Em muốn đi tắm rửa.”

Thẩm Dư Chu từ cần cổ cậu ngẩng đầu, khí tức của cậu xông vào lỗ mũi của anh làm anh cũng nóng lên.

Quần áo trên người Thần Diệp bị anh lôi kéo đến không còn cách nào che đậy thân thể, anh hôn nhẹ cằm Thần Diệp, thuận tay lần mò xuống phía dưới chân, vật kia của Thần Diệp lại vô cùng lạnh lẽo.

Thẩm Dư Chu cố lưu giữ mấy phần lý trí, đem vật lạnh lẽo kia nắm giữ ở lòng bàn tay, thở hồng hộc nói: “Chờ, anh đi mở nước trước đã.”

Anh đi vào buồng tắm, dưới ánh đèn tối tăm yếu ớt chỉ còn lại Thần Diệp.. một người.

Trong phòng tiếng nước không rõ ràng cứ tí ta tí tách chảy ra, khiến cho người hoảng hốt, không biết đêm này là đêm nào.

Thân thể Thần Diệp như dính ở trên giường, ánh mắt mờ mịt nhìn trần nhà, rất lâu, bỗng phát ra một tiếng cười.

Ngón tay cậu chậm rãi gõ đệm giường, nói thầm: ” Mẹ nó… vậy mà lại không thể có chút ý tứ.”

Nhiều năm không gặp tình nhân cũ lần thứ hai gần gũi cũng chỉ là cố gắng gượng ép để không xấu hổ, bởi vậy muốn tắm cũng chỉ là mượn cớ qua loa xong. Thần Diệp đặc biệt rất trầm mặc, đầu óc dường như bị khống chế không biết nói gì. Coi như Thẩm Dư Chu có ý nhưng cậu trong phòng tắm gần mười phút cũng không có tinh thần muốn tắm uyên ương.

Đến khi trở lại trên giường, lúc Thẩm Dư Chu đi vào Thần Diệp bị khí lực của anh đè ép miễn cưỡng bị bức phải chảy ra nước mắt.

Lúc từ buồng tắm đi vào sắc mặt và cả người cậu căng thẳng, rốt cục bắt đầu xin khoan dung, ngón tay Thần Diệp sâu sắc bấm vào lưng của Thẩm Dư Chu, nức nở nói: “Sư huynh…”

Lại bị Thẩm Dư Chu đỉnh đến hít vào một hơi, cậu nói: “Nhẹ chút… em nửa năm chưa từng làm…”

Thẩm Dư Chu nghe những lời này như bị đâm vào trong lòng cảm thấy một trận đau đớn, đôi môi ngăn chặn miệng Thần Diệp, động tác nơi eo thả chậm một chút, lại kiên định hơn mà đem mình xâm nhập vào thật sâu.

Anh thậm chí không thể hỏi nửa năm trước người kia là ai, có thể là Stanley, cũng có thể là người khác. Trong lúc tình dục cuồng loạn bừa bãi tàn phá anh đột nhiên nhớ tới một câu nói: Một cuộc tình đang tốt đẹp lại tự mình làm cho tan vỡ.

Chuyện trên đời này hợp tan chẳng lẽ do tiền định. Rõ ràng anh mới là người đàn ông đầu tiên của Thần Diệp.

Anh là mối tình đầu của Thần Diệp, cũng là năm đó tự tay mình đem thiếu niên như tờ giấy trắng kéo vào cánh cửa tình dục. Rất nhiều chuyện, rất nhiều năm qua đi cho là đã quên mất, nhưng khi chỉ cần một sợi tơ kích thích mới ngạc nhiên phát hiện, một đầu mối nhỏ lại kéo theo một sợi dây dài, lại vẫn rực rỡ sáng rõ, rõ ràng như tạc.

Giống như anh và Thần Diệp lần đầu tiên làm tình là khi hai người xác định quan hệ không lâu, người trước tiên biểu lộ chính là Thẩm Dư Chu, nhưng anh quá rõ phân lượng của mình ở trong lòng Thần Diệp. Anh là người có dục vọng, ở trong mắt thiếu niên chỉ cần có được anh cậu có thể vứt bỏ toàn thế giới nên căn bản anh cũng không giấu dục vọng của mình. Bởi vậy đêm đầu tiên của hai người cách lần đầu tiên hôn môi cũng không tới mấy ngày.

Anh còn nhớ Thần Diệp lúc đó sợ sệt đến phát run, mà tư thái tiếp thu tính khí của anh gần như là bướng bỉnh. Thần Diệp sợ đến lông mi cũng đang run rẩy, nhưng bộ dáng ngây ngô đáng thương lại cực kỳ dũng cảm của cậu chỉ làm anh càng thêm hung ác.

Mà đêm nay, Thẩm Dư Chu hung ác cũng không có thua gì đêm đó, ngoài cửa sổ tuyết rơi mù mịt bị gió bắc cuốn lấy gào thét, trong phòng trên giường đôi có hai thân thể từng quen thuộc lại bị thời gian giội rửa thành hai người xa lạ.

Thần Diệp tựa hồ cũng cảm thấy thích thú, cậu nằm dưới thân không che giấu mà rên rỉ, một tay ôm lấy lưng anh, một tay phối hợp với nhịp điệu của anh mà an ủi chính mình.

Anh cúi đầu tự mình hôn lên mí mắt cậu, thì thầm: “Thần Diệp…”

Đây là người bị anh từng chút khai mở thân thể, trước mắt anh cậu đối với dục vọng cực kỳ hưởng thụ đầy kinh nghiệm, khác xa với Thần Diệp ban đầu có bao nhiêu ngây ngô?

Sau cái đêm đầu tiên đó ngày thứ hai tan học trở về, buổi trưa và buổi tối ánh mắt của Thần Diệp cũng không dám ngước nhìn anh, đề tài nói chuyện lung tung chỉ sợ nhắc tới chuyện phát sinh đêm hôm trước.

Nhưng dù bên ngoài ngượng ngùng Thần Diệp cũng thật quyết đoán, đêm khuya, hai người song song nằm ở trên giường, Thẩm Dư Chu có tâm muốn đùa với cậu kề vào lỗ tai cậu nói: “Anh muốn làm tình.”

Thần Diệp không nói hai lời, đỏ mặt lập tức hai ba cái đem mình cởi sạch sành sanh…

Đã lâu mới gặp lại làm một pháo Thẩm Dư Chu rất là thoả mãn, sau khi bắn tinh mới phát hiện mình chảy một thân mồ hôi. Duy nhất chưa đủ chính là Thần Diệp phải dùng tay để xuất tinh.

Hai người ở trên giường luôn luôn phù hợp, trước đây thường là đâm vào một hồi thì sẽ bắn, mà Thẩm Dư Chu ngẫm lại cũng có tình lý bên trong, rốt cuộc có thể là do hai người đã cách xa lâu như vậy. Lúc hai người mới vừa quan hệ cũng là trong từng đêm xuân lục lọi hơn hai tháng sau mới rèn luyện được việc chỉ từ phía sau có thể làm Thần Diệp lên được cao trào.

Còn trong dư vị cao trào anh nằm nhoài trên người Thần Diệp thở hổn hển một hồi, hôn lên mặt Thần Diệp hỏi: “Thoải mái không?”

Thần Diệp nhắm mắt lại nở nụ cười, tiếng cười nhỏ đến mức không nghe thấy được, trả lời: “Ừm.”

Buổi tối Thẩm Dư Chu uống không coi là nhiều, vừa nãy vận động đến kịch liệt, vào lúc này rượu trong người tất cả đều đã tan hết.

Đem bao cao su kéo xuống vứt vào thùng rác, anh đi vào buồng tắm lấy khăn mặt cho Thần Diệp cũng giúp cậu lau rửa sạch sẽ.

Hai người song song nằm trên giường, Thần Diệp vẫn luôn nhắm mắt suy nghĩ không lên tiếng, Thẩm Dư Chu cho là cậu ngủ, tay đưa tới nắm chặt tay cậu, đột nhiên nghe thấy giọng nói lười biếng của Thần Diệp: “Có thuốc lá không?”

Thẩm Dư Chu nói: “Không, anh không có hút thuốc.”

Thần Diệp rất nhẹ mà ừm một tiếng.

Hút thuốc không phải thói quen tốt, xác định người không ngủ, cánh tay của Thẩm Dư Chu từ dưới thân đưa tới, đem Thần Diệp ôm vào trong lồng ngực, hỏi: “Từ lúc nào lại hút thuốc?”

Trước đây Thần Diệp không hút thuốc lá, ngược lại anh là người quen nuốt mây nhả khói.

Thần Diệp được anh ôm, nhưng không giống như trước ôm lấy bám vào thân thể anh, không để ý mà nói: “Mấy năm trước.”

Sau đó lại giải thích: “Em cũng không muốn nhưng chúng ta làm nghề này phải thức đêm.”

Sau đó chỉ còn sự trầm mặc dài dằng dặc, Thần Diệp thoạt nhìn rất tỉnh táo, nhưng cậu im lặng không nói giống như đem anh vứt bỏ ở bên ngoài thế giới của mình.

Gò má của Thần Diệp vẫn luôn đẹp như vậy, lúc này Thẩm Dư Chu mới phát hiện, bộ dáng cậu trầm mặc như vậy thậm chí có mấy phần lạnh lùng.

Loại khoảng cách này làm cho Thẩm Dư Chu có chút khó chịu, mà được gần cậu thế này vốn cũng không dễ, Thẩm Dư Chu đem sự khó chịu muốn chết này đè xuống, để tay lên vai Thần Diệp hỏi: “Em đang suy nghĩ gì?”

Sau đó anh nhìn thấy khóe môi của Thần Diệp cong lên nở một nụ cười nhỏ, cậu nói: “Lúc chúng ta mới vừa tốt nghiệp, anh như một đứa trẻ kiêu ngạo mà kiên cường, không nhìn ra uống nhiều một chút lại nhiều lời lải nhải.”

Ý nói là bữa tiệc rượu hôm nay anh bị rượu làm ảnh hưởng.

Thẩm Dư Chu không ngờ tới tư duy của Thần Diệp nhẹ nhàng mà lại xa xôi như vậy, anh thuận đề tài trả lời: “Lúc còn là học sinh em vẫn rất non nớt, bây giờ là tổng giám tất nhiên sẽ phí thật nhiều tâm tư.”

Đôi mắt Thần Diệp mở chớp hai lần: “Nói thật em sợ những đứa trẻ trâu này muốn chết, học nghệ thuật, còn có chút tài năng, ở trường học có thói quen kiêu ngạo, mặt ngoài nghe lời, mà khi giao việc lại thực sự không nghe ý kiến cũng không muốn mình quản, đáng sợ chính là bọn nó đặc biệt rất kiên trì với chân lý.”

Thẩm Dư Chu nở nụ cười, không vì cái gì cả, sau khi gặp lại đây là lần đầu tiên Thần Diệp một hơi nói với anh nhiều lời như vậy. Dù chỉ là những lời than thở nhưng ngữ khí của Thần Diệp cũng làm cho người nghe vui vẻ.

Vì vậy anh cũng nhanh chóng vui vẻ theo, anh nói: “Ok, như vậy thì không được.”

Thần Diệp cũng không phải là người nói nhiều, trước đây ở trường học, mỗi ngày học xong trở về sẽ vây quanh Thẩm Dư Chu trước sau đảo quanh mà một trận cằn nhằn: balabala… Ngày hôm nay là ai lên lớp bị gọi tên, bởi vì vóc dáng quá thấp, khi vẽ bản đồ phải lấy băng ghế đứng lên,làm cho giáo viên không thể ngồi…balabala… Ngày hôm nay học khóa chuyên ngành giáo viên không cho chúng em vẽ vời mà trước tiên phải làm thơ…

Nói chung không có đề tài gì trọng yếu, đều là chuyện lý thú xoay quanh bạn học và giáo viên của cậu, các loại chuyện bát quái vụn vặt, nhưng Thẩm Dư Chu lại thích nghe, có lẽ do anh yêu thích bộ dáng mặt mày hớn hở của Thần Diệp.

Mà trước mắt thời gian này lại trùng hợp rất giống lúc trước, quá kỳ diệu, quá hiếm có, ánh mắt Thẩm Dư Chu dán vào người trong lòng một giây đồng hồ cũng không nỡ ly khai.

Thần Diệp còn chậm rãi mà nói: “Bất quá nói đi thì cũng nói lại, lúc em mới vừa công tác so với bọn họ cũng quá phận, làm quản lý tức giận đến nhị phật thăng thiên cũng không phải một hai lần, không bị đuổi việc nói cho cùng vẫn là…”

Cậu hí hửng nói rồi ngẩng đầu nhìn anh đột nhiên dừng lại.

Thẩm Dư Chu lưu luyến vẻ đẹp khi nãy trong lòng như bị một đám lửa thiêu đốt: “Nói cái gì?”

Bốn mắt nhìn nhau, Thần Diệp không lên tiếng chỉ nhìn Thẩm Dư Chu, ánh mắt ở dưới đèn sáng lên, giống như rõ ràng lại giống như hủy diệt, bên trong dường như có cái gì đang lăn lộn giãy dụa, thần sắc cũng càng ngày càng mê man.

Đến nửa ngày, cậu mới mở miệng lần nữa, trong mắt tràn đầy hơi nước: “Sư huynh…”

Thẩm Dư Chu không có tính cẩn thận, bị cậu nhìn như vậy chuyện trước kia ở trong đầu bốc lên như nước thủy triều, rất nhanh anh dùng tay giữ chặt hàm dưới của cậu không giải thích mà hôn lên.

Thần Diệp không có trả lời anh vẫn cứ lúng ta lúng túng.

Đêm nay lần thứ hai, trạng thái của Thần Diệp vẫn như vậy, thân thể vẫn như trước phản ứng rất phấn khởi, thế nhưng khi Thẩm Dư Chu trắng trợn thảo phạt bên trong, thì cậu lại hoàn toàn thất thần bị động.

Lại một lần phát tiết ra, Thẩm Dư Chu nhiều ít cũng cảm giác được Thần Diệp không đúng, chính giữa hai người tồn tại quá nhiều vướng mắc, kỳ thực Thần Diệp không đúng mới là bình thường.

Hơi thở của Thẩm Dư Chu đều đặn không dồn dập, đang muốn động viên cậu thì Thần Diệp trở tay nắm lấy cánh tay của anh, âm thanh giả tạo hư nhuyễn mà phun ra vài chữ, dường như là kêu tên của anh mà dường như cũng không phải.

Thẩm Dư Chu không nghe rõ, hỏi: “Cái gì?”

Thần Diệp vừa mới giãy dụa thất thần lập tức thanh minh, cứ như vậy mà nhìn anh nói: “Không có gì.”

Đôi mắt Thần Diệp rất sáng, cả khuôn mặt thoạt nhìn đều trong trẻo dị thường, cảm giác này rất khó hình dung. So sánh cậu ở hiện tại, Thẩm Dư Chu cảm thấy sau khi gặp lại rất nhiều hình ảnh giống như là ở trên người cậu che đậy một tầng sương mù, mà tầng sương mù hiện giờ đang tản ra.

Thật giống như khi nãy thời gian không tới một giờ ở trên người cậu đã xảy ra một phản ứng hóa học kịch liệt, người vẫn như vậy nhưng dường như đã thay đổi rất nhiều.

Thẩm Dư Chu không rõ vì sao, Thần Diệp của bây giờ đã không phải là người anh có thể liếc mắt một cái là hiểu rõ đến cùng, không giống như ban đầu nữa.

Lòng bàn tay nắm chặt tay Thần Diệp, anh hỏi: “Vừa nãy em muốn nói cái gì?”

Thần Diệp nhìn chăm chú vào đôi mắt của anh, ánh mắt trong suốt, bỗng nhiên nở nụ cười: “Không có gì, thật không có gì.”

Thẩm Dư Chu chưa bao giờ là người có tâm tư để ý bởi vậy cũng không nghĩ nhiều nữa.

Ngày kế, tuyết ngừng rơi, trời trong, lúc chia tay, Thần Diệp trả lại cho anh một cái ôm ấp.

Đêm trước là một đêm hài lòng hơn nữa lại thêm cái ôm ấp này tâm trạng Thẩm Dư Chu tốt đến hiếm thấy, anh chụp một tấm hình đăng lên cho bạn bè trên mạng xem, phía dưới viết dòng chữ: Cảm thấy ngày sáng sủa.

Lúc này Thần Diệp lái xe ra đi về vẫn chưa tới nửa giờ, anh nhìn thấy Thần Diệp mười mấy phút trước cũng ở trong vòng bạn bè đăng một ảnh cũng gần giống như ảnh chụp của anh, là cảnh bầu trời sau khi tuyết ngừng rơi xanh thẳm không gợn chút mây.

Phía dưới cũng có hàng chữ giống với ý tứ của anh, là bốn chữ: khí trời thật tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play