Tình cảnh hỗn loạn như vậy vẫn là Thần Diệp bình tĩnh trở lại trước.
Cậu nhìn Stanley không nhịn được cười nói: “Sao lại đoán mò như vậy?”
Thần Diệp lấy tay muốn sờ đầu Stanley, cánh tay duỗi ra lại bị kéo lại.
Stanley nhìn vào đôi mắt của cậu nói: “Anh đã từng đối với em nghiêm túc sao?”
Cánh tay Thần Diệp buông xuống, ánh mắt lướt nhìn qua Thẩm Dư Chu và Thẩm Lục đang đứng bên kia rồi nhìn vào gương mặt người thanh niên bên cạnh, vẫn như vậy không hề để ý mà cười.
Cậu nói: “Bây giờ cho anh xin lỗi em đi.”
Stanley đột nhiên cũng cất tiếng cười không đánh vỡ một chút bản sắc lãng tử nào trong truyền thuyết, tư thái so với Thần Diệp càng ra vẻ bất cần hơn, hoàn toàn không coi chuyện này là đáng kể nói: “Sao sớm không nói chia tay, anh nghĩ anh là ai, trong giới này những người nghe lời hơn anh đẹp hơn anh tôi có thể tìm được mười người, ai quan tâm anh?”
Thần Diệp mỉm cười không hề biến sắc một chút nào: “Vậy không phải chúng ta xứng đôi sao?” Một chút cũng không rơi vào thế hạ phong.
Bầu trời một mảnh mù mịt, gió thổi vào cổ lạnh đến thấu xương.
Stanley sâu sắc liếc cậu một cái, quay đầu rời đi.
Thẩm Dư Chu đứng đó nhìn thấy toàn bộ, trong quan hệ nam nhân và nam nhân vô liêm sỉ như thế là bình thường, một quyền một cước đánh nhau như vậy cũng là hoàn toàn bình thường. Không để ý trong lòng mới vừa dời sông lấp biển, anh vẫn cố vươn cao cột sống đứng thẳng lưng. Không quan tâm vô liêm sỉ hay không vô liêm sỉ, anh cũng không tính nhìn Thần Diệp chịu thiệt.
Bây giờ cứ nhẹ nhàng như vậy mà nháo xong, anh liếc mắt một cái nhìn Thẩm Lục, nói: “Nửa giờ sau mà em không về đến nhà, từ đâu đến thì trở về đó cho anh.”
Sau đó nhanh chân chạy đến chỗ Thần Diệp.
Anh đi đến gần khoảng mấy mét thấy bóng lưng của Stanley đã quay đi nhưng đột nhiên giọng nói của cậu ta từ xa xôi theo gió vang vọng đến: “Anh đừng cho mình tốt mà làm quá! Mẹ nó, ông đây không quan tâm.”
Âm thanh mang theo một chút ý cười mà bi thảm, cô lãnh thê lương bi ai, không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể khiến người ta nghe rõ, Thẩm Dư Chu nghe được liền ngẩn người.
Thần Diệp lại giống như không nghe thấy, quay đầu lại, làm như không để ý thái độ âm u của người vừa bị cậu đẩy xuống sân khấu, thiếu niên kia bị cậu vung ra sau đầu thành bối cảnh, thê lương bạc bẽo đến mức tận cùng.
Cậu nói với Thẩm Dư Chu: “Dạ dày đột nhiên không còn đau, tôi tự mình trở về.”
Thẩm Dư Chu lần thứ hai không dám tin tưởng đây là Thần Diệp.
Nhìn người yêu cũ đã hoàn toàn thay đổi anh hỏi: “ Em đi được không?”
Thần Diệp không cần mặt mũi mà xì một tiếng: “Là đàn ông làm sao có thể nói mình không được.”
Thần Diệp lên xe tốc độ rất nhanh, nhanh giống như là không có bị bệnh. Thẩm Dư Chu đi đến bên cạnh xe, lúc cửa xe đóng vào một nửa đột nhiên anh lấy tay chặn cửa xe lại.
Ánh mắt của anh bắt được ánh mắt của Thần Diệp, anh hỏi: “Những lời cậu ta mới vừa nói có ý gì?”
Thần Diệp nháy mắt mấy cái: “Câu nào?”
Còn có thể là câu nào, Stanley biết đến sự tồn tại của Thẩm Dư Chu, thậm chí biết được quá khứ hai người từng có với nhau, còn chúc mừng hai người được toại nguyện.
Thẩm Dư Chu không lên tiếng, mà đôi mắt sáng quắc hữu thần.
Chỉ trong chốc lát dường như là Thần Diệp cũng hiểu, ánh sáng nhỏ trong đôi mắt cậu dường như từ từ di chuyển từ từ chớp nháy, càng ngày càng sáng, gần như là yêu dị, cuối cùng làm cho cả khuôn mặt cậu như hào quang rạng rỡ.
Độ cong ở khóe môi của cậu cũng lớn hơn, cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn Thẩm Dư Chu ở phía đối diện, lòng bàn tay lạnh lẽo đặt trên tay của Thẩm Dư Chu, cậu cười kiểu cười như yêu nghiệt mê hoặc người, không giống lúc cậu còn thiếu niên như con mèo nhỏ hồn nhiên mà trêu ghẹo lòng người.
Cậu đẩy ngón tay của Thẩm Dư Chu ra, môi mỏng hé mở, cậu nói giọng điệu như cào vào trong tâm khảm của người: “Sư huynh, anh cảm thấy thế nào?”
Sau khi gặp lại đây là lần đầu tiên cậu gọi Thẩm Dư Chu là sư huynh, cũng chỉ là hai chữ nhưng khoảng cách đã dài dằng dặc bảy năm, bảy năm, long trời lở đất.
Thần Diệp trả lời như thật mà cũng như giả cuối cùng cũng không thể để Thẩm Dư Chu tra cứu đến cùng, không thể làm gì khác. Một cuộc điện thoại không đúng lúc lại gọi đến, công ty của Thẩm Dư Chu tham dự đấu thầu một hạng mục, một vị phụ trách bên công ty kia buổi chiều sẽ đến C thành gặp anh.
Hạng mục lần này đối với anh mà nói rất trọng yếu, có thể nhận được hợp đồng kiến trúc này, làm xong, được cả danh và lợi.
Là người đàn ông có dã tâm khi quyết định hành động thì chỉ có thể dồn sức lực cho công việc không có tâm tư dư thừa mà đứng mãi ở đây ngắm phong cảnh, trong lòng Thẩm Dư Chu quan tâm sự nghiệp mạnh hơn những người đàn ông khác.
Nên cuối cùng Thần Diệp nói câu này là có ý gì cũng chỉ có thể tạm thời gác lại, liên tục trong vòng nửa tháng, các loại xã giao bận rộn làm Thẩm Dư Chu chân không chạm đất.
Ngược lại ba ngày sau lần gặp mặt này vào đêm khuya, đột nhiên trên mạng thông báo có người gửi lời mời kết bạn. Thẩm Dư Chu mở ra, là Thần Diệp, hẳn là thông qua điện thoại thêm vào.
Lúc nhìn thấy tin này đã quá khuya hồi âm cũng không phải lúc, Thẩm Dư Chu ngồi xuống ghế sô pha, mở ra nhìn xem những bạn bè của Thần Diệp một chút. Thần Diệp đăng tin cũng không nhiều, nhưng vào ngày lễ các thánh có đăng tấm hình đặc biệt bắt mắt.
*Lễ các thánh: Lễ Các Thánh (luôn luôn cử hành ngày 1 tháng 11, nhưng nếu trúng vào Thứ Bảy hay Thứ Hai, không buộc phải đi lễ)
Bức ảnh chụp ở trước gương soi trong buồng tắm, Thần Diệp nửa người trên để trần, khăn tắm quấn ở phía dưới thắt lưng lại kéo xuống thêm một chút, những chỗ nên lộ không nên lộ cũng đã lộ. Phía dưới có viết một hàng chữ: Nguyện thua cuộc! Các bạn muốn xem cơ bụng thì đây.
Trên bức ảnh, mấy khối cơ bụng gầy gò mà vân da rõ ràng, tuyến nhân ngư biến mất ở góc khăn tắm làm người mơ tưởng viển vông, mê hoặc nhuốm một chút tình dục.
*Tuyến nhân ngư: Nhân ngư tuyến, là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V. Trong ‘Hội họa luận’ Leonardo da Vinci lần đầu đưa ra ‘nhân ngư tuyến’ làm chỉ tiêu cho đẹp và gợi cảm. Chính là phần này (
http://goo.gl/FYpqha)
Thẩm Dư Chu không biết đây là cậu cùng ai đánh cược, giống như anh không biết những năm hai người không ở bên nhau Thần Diệp gặp và tiếp xúc với những dạng người như thế nào.
Trong ti vi đang phát lại một chương trình bình luận tin tức, buổi tối Thẩm Dư Chu uống không ít, hoảng hốt nghe thấy nam MC dùng tiếng phổ thông nói rõ ràng: “Gần đây trên internet truyền lưu một tin tức, một cô thiếu nữ bất hạnh nhiễm phải bệnh sida, điên cuồng trả thù nam nhân, đã có 224 người trúng chiêu…”
Ý của chương trình kỳ thực là muốn bác bỏ tin đồn, mà Thẩm Dư Chu càng nghe càng hoảng, tảng đá lớn đè nặng ở trong lòng lại càng chìm.
Không thể? Có cái gì không thể, đem những bất hạnh mình từng chịu đựng tiếp tục đẩy qua cho người khác, quá phù hợp nhân tính. Càng phù hợp với nhân tính chính là lấy sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình.
Anh cầm lấy điều khiển từ xa hốt hoảng tắt TV, buồn bực gỡ bỏ ca-ra-vat.
Đêm khuya trong phòng khách, chỉ còn dư lại một mảnh mờ mịt vắng lặng.
Đêm nay, Thẩm Dư Chu nằm mộng.
Mơ hồ anh thấy mình ở trước cửa công ty cũ, phía trước là con đường đi vào rừng, một chiếc xe ngừng ở trước mặt anh, cách đó không xa có người gọi: “Sư huynh — ”
Anh kéo mở cửa xe bước lên xe bằng động tác kiên định đến quyết tuyệt, cửa xe đóng lại, thế giới của anh và người kia hoàn toàn bị ngăn cách.
Bên ngoài tuyết bay lả tả, trong lòng cảm thấy đất trời như đang tiến hành một lễ tang bi tráng.
Xe chạy ở trên đường càng lúc càng nhanh.
Tiếng người như truy đuổi ở phía sau xe, âm thanh cũng càng ngày càng thê thảm.
“Sư huynh —— ”
“Thẩm Dư Chu —— ”
Từng chữ từng chữ, giống như đẫm máu và nước mắt.
Thẩm Dư Chu tỉnh lại, ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc giống như là đêm đó.
Anh đem Thần Diệp đẩy vào con đường đó.
Anh không dám nghĩ, có phải từ đó, Thần Diệp cũng tự mình đem mình đi vào con đường mãi mãi không có đường về.
———
Anh gặp lại Thần Diệp vào cùng ngày công ty của Thẩm Dư Chu trúng thầu phương án lớn đó.
Một năm này Thẩm Dư Chu thu hoạch khá dồi dào, ngoại trừ đại công trình này, bản thân Thẩm Dư Chu cũng trúng tuyển ký hợp đồng với hầu hết các công ty lớn đủ mọi ngành nghề của tỉnh. Đồng dạng cũng là gia đình có danh tiếng nhưng bản thân Thẩm Du Chư đối với hai chữ danh tiếng này coi trọng hơn những người khác, công ty đánh thắng liên tục đến bác gái lao công quét dọn nhà vệ sinh cũng cảm thấy tự hào.
Ngày hôm nay ở C thành đây là trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm nay.
Thẩm Dư Chu từ sáng đến trưa đều ở hiện trường, cơm trưa xong thì buổi chiều chạy về công ty chủ trì một tổ hội nghị về vấn đề hạng mục, sau đó còn tiếp đài truyền hình đến phỏng vấn.
Người dẫn chương trình của đài truyền hình là một nam thanh niên rất trẻ trung, vì là Gay nên có cảm ứng rất dễ dàng dẫn dắt bọn họ phát hiện sự tồn tại của đồng loại. Phỏng vấn tiến hành xong xuôi, lúc người quay phim vội vàng thu dọn đồ đạc, thanh niên dẫn chương trình nhìn Thẩm Dư Chu với ánh mắt hơi khác lạ: “Anh mới vừa nói thích ăn đồ ăn đặc sản ở đây, tôi biết một nhà hàng chuyên nấu những món như thế, anh muốn thử một chút không?”
Thẩm Dư Chu xem như là tân quý, ở thành phố này thanh danh của anh không hẳn đứng ở đỉnh cao nhất, nhưng không thấy Địa Trung Hải thì cũng từng nghe tới nói, bản thân anh tự có sự hấp dẫn của người tư bản. Năm đó các em gái ở trường cũ đã từng truyền lưu một câu nói: Thẩm Dư Chu không tốt nghiệp, Thần Diệp vĩnh viễn không được lên làm giáo thảo.
Anh luôn có thói quen ở trước mọi người dù nam hay nữ cũng luôn tỏ ra mình là người tốt, một giọt nước cũng không lọt nói: “Không biết là nhà hàng nào, tôi có người bạn là người Thượng Hải mấy ngày nay mỗi ngày đều oán giận nói với tôi ở chỗ này ăn không quen.”
Người dẫn chương trình cười cười, hiểu rõ, mọi người đều là người thông minh, lời nói không cần phải nói rõ ràng, nói ra một chút là được rồi.
Những năm này, Thẩm Dư Chu từ một người chuyện gì cũng không hiểu tiến vào xã hội nên luống cuống vấp phải trắc trở cũng không ít, đến khi trở thành nhân sĩ thành công danh xứng với thực, cõng lấy một cái danh tổng tài, cam tâm tình nguyện sống một mình qua ngày cũng không muốn sống cùng với người không xứng đáng.
Trước đó anh cũng từng có qua lại với hai người, ngoại trừ lên giường quan hệ cũng không sâu, cũng không cách nào thâm giao. Có thể từng thử mới biết mình thật muốn cái gì, trải qua chuyện của Thần Diệp khiến người từ thân đến tâm nhiệt tình đã bị thiêu cháy hết, những người khác đặt ở trước mặt đều nhạt nhẽo vô vị, như là nước sôi.
Nhạt nhẽo thì rời đi, không thì tương lai cũng sẽ nhạt nhẽo.
Đưa người của đài truyền hình ra về, thư ký tiến vào nhắc nhở: “Vương quản lý vừa nãy có gọi điện thoại nội tuyến tới, phương án IC ngày hôm nay đưa tới phải thẩm tra lần hai, bây giờ bọn họ còn đang ở dưới lầu trong phòng hội nghị nhỏ.”
Thẩm Dư Chu “Ừ” một tiếng xem như là trả lời, quay người đi xuống lầu.
Lúc anh đến bên ngoài phòng hội nghị nhỏ, bên trong mới vừa nói xong, lần này là Thần Diệp và ông chủ Lưu tổng đến.
Thẩm Dư Chu bây giờ xem như là nước lên thì thuyền lên, muốn cùng anh làm sinh ý lâu dài phải có hành động. Thẩm Dư Chu đi vào, phương án lập tức được mở ra trước mặt để anh xem qua, mấy người thủ lĩnh to nhỏ lại nói vài câu. Sau khi Thẩm Dư Chu biểu thị thoả mãn, Lưu tổng mới nói: “Lần này cùng quý công ty hợp tác rất là vui vẻ, trước mắt đã đến giờ cơm, như vậy đi, ngày hôm nay chúng tôi làm chủ khao đại gia, Thẩm tổng, bữa tiệc rượu này anh cũng không thể không nể nang mặt mũi.”
Thẩm Dư Chu nói: “Ở chỗ tôi tự nhiên là do tôi mời.”
Ánh mắt anh lướt qua mấy người, nhìn về phía sau ở có một người quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh, nhạo báng nói: “Thần Diệp cậu cười cái gì, dạ dày đã hết chưa, nghe có rượu uống lại cao hứng như vậy?”
Thần Diệp ngạc nhiên quay đầu, trong một giây đồng hồ cậu đã trở thành tiêu điểm, lần này ngược lại cậu thật sự nở nụ cười.
Vừa nãy Thẩm Dư Chu dùng ngữ khí rõ ràng cho thấy họ là người quen, Lưu tổng có chút giật mình, nói: “Ồ? Ngài vốn quen biết với Thần tổng giám của chúng tôi.”
Thẩm Dư Chu gật đầu: “Đương nhiên, chúng tôi là đồng học, ở trường học đã quen biết.”
Thần Diệp cũng thẳng thắn quyết đoán đón nhận tầm mắt của anh, trên mặt mang ý tứ hàm xúc không rõ cười: “Đúng, sư huynh.”
Sau mỗi lần Thẩm Dư Chu giúp Thần Diệp làm chút gì đó thì tính dục sẽ đặc biệt tăng mạnh.
Có thể là tính tình đại nam nhân trong con người của anh quá mức, anh đối với Thần Diệp sủng ái, lúc nào cũng chứng tỏ là mình mạnh, mình chịu thiệt thòi một chút thì có thể nhưng không thể chịu đựng được khi Thần Diệp bị thiệt thòi.
Cũng như năm đó ở trường học, Thẩm Dư Chu rất là ưu tú, so với những học sinh khác cũng coi như là nhân vật “bát diện linh lung”. Thần Diệp làm bài tập không tốt anh không am hiểu, cũng tìm người khác giúp phải làm sao cho Thần Diệp hiểu được bài.
Có một lần, lớp thể dục của Thần Diệp phải kiểm tra nhưng bởi vì thời tiết nên đột nhiên dời đến cuối tuần, nhưng gần sát ngày mới thông báo, ngày đó Thần Diệp đi gặp bạn học hồi cấp ba mơ mơ màng màng không mang theo điện thoại di động, cứ như vậy mà sai lầm bỏ lỡ bài kiểm tra.
Thẩm Dư Chu ở trong đội bóng đá trường, xoay mấy vòng, thông qua huấn luyện viên của mình tìm giáo viên thể dục, vì vậy cuối cùng Thần Diệp được miễn thi lại.
Thẩm Dư Chu giả vờ giả vịt dạy dỗ cậu một hồi, cũng không cam lòng dạy bảo quá lợi hại, lúc đó Thần Diệp thuận theo dù oan ức nhưng dáng dấp cậu nhìn anh cực kỳ sùng bái, Thẩm Dư Chu nhìn liền đem người ấn lên trên giường làm.
Những tình huống như vậy rất nhiều, sau những lần như vậy con mèo nhỏ ỷ lại anh, chỉ có thể ỷ lại anh, hơn nữa lúc anh tiện tay giúp cậu thì toàn bộ tính tình đại nam nhân của Thẩm Dư Chu sẽ vô cùng viên mãn sẽ vô hạn bành trướng, sau đó dòng máu gia tốc lũ lượt kéo đến dẫn đến phần dưới cấp tốc sung huyết.
Úc Tầm An đã từng nói một câu Thần Diệp là Hạ Nghinh Xuân của anh.
*Hạ Nghinh Xuân là phi tử của Tề Tuyên Vương trong truyện Chung Vô Diệm.
Chấp nhận nhiều năm qua đi, đứng ở trước mặt anh Thần tổng giám kỳ thực đã chẳng còn là Hạ Nghinh Xuân, cũng chưa chắc cần thiết muốn Thẩm Dư Chu như ngày hôm nay ở trước mặt ông chủ của cậu giúp cho cậu một chỗ đứng, mà sở thích cổ quái của Thẩm Dư Chu gần mười năm qua cũng không thay đổi.
Bởi vậy, tối hôm đó, trong bữa tiệc rượu chiêu đãi sau khi ăn xong, bỏ lại một đám người uống ngã trái ngã phải Thẩm Dư Chu mang theo vài phần cảm giác say nói với Thần Diệp: “Anh không lái xe được, em xem đó mà làm.”
Có Thẩm Dư Chu chính miệng nói dạ dày cậu không tốt, nên đêm nay Thần Diệp quả nhiên một giọt rượu cũng không dính, lái xe cũng không có vấn đề gì.
Đôi mắt Thần Diệp trong trẻo bên trong ánh lên hào quang khó giải thích được, khẽ cười: “Được đó.”
Cậu đưa Thẩm Dư Chu về đến tận dưới lầu.
Anh không xuống xe mà dựa vào ghế phụ ngồi dưỡng thần một chút, khi cậu định xuống mở cửa xe Thẩm Dư Chu một phát bắt được tay của cậu.
Lòng bàn tay của Thẩm Dư Chu nóng bỏng, Thần Diệp kinh ngạc chỉ trong nháy mắt, sau đó ánh mắt dưới ánh đèn đường u ám vụt sáng lên, khóe miệng giương lên, nụ cười giống như yêu nghiệt mê người của ngày đó liền xuất hiện.
Chuyện sau đó thì có thể tưởng tượng được, thời gian qua đi bảy năm, Thần Diệp lần thứ hai nằm ở dưới thân Thẩm Dư Chu.
Kỳ thực Thẩm Dư Chu lúc ở trong thang máy đã không nhịn được, nhưng vẫn chỉ ôm Thần Diệp, vào trong phòng liền lập tức ném cậu lên giường lớn.
Buổi tiệc tình ái thịnh soạn, đêm còn rất dài người cũ trở về, anh từ từ ăn.