Biên tập: B3

Từ nhỏ đến lớn số lần bị cảm mạo nóng sốt của Mạc Hàm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, có lẽ sức khoẻ cả đời của Mạc Tiểu Dương đều đã cho cô, vì thế lúc bị bệnh cô cũng rất ít khi phải uống thuốc, tiêm hay truyền nước lại càng không bao giờ.

Mỗi lần vào bệnh viện, kiểu gì trên người Mạc Tiểu Dương cũng sẽ bị chọc mấy lỗ kim, Mạc Hàm ở bên cạnh thì thầm kinh hãi, nhưng Mạc Tiểu Dương đã quá quen nên thấy bình thường.

Lần này khi đến lượt đích thân cô được trải nghiệm, mới biết hoá ra là đau đến như vậy.

Trong nháy mắt, khi đầu kim chưa đến 0.5mm đâm vào da thịt tạo thành một cái lỗ nhỏ, dường như cũng đồng thời mở van chốt nước mắt của cô ra.

Một giây trước khuôn mặt vẫn không hề có chút phản ứng gì, một giây sau đã không khống chế được tuyến lệ mà gào khóc thật to.

Cô không sợ nắm đấm, không sợ gậy dao, thế nhưng một cây kim không đáng kể lại khiến trái tim cô co rút lại, đau đớn vạn lần.

Con nhà giàu ngồi bên cạnh sợ hết hồn, vội vàng trấn an: “Đừng khóc đừng khóc, sẽ hết đau ngay thôi!”

An ủi như vậy vốn dĩ chẳng có tác dụng gì, Mạc Hàm khóc càng to.

Chờ cho đến khi y tá đi ra ngoài, cô mới dần dần ngừng khóc, miệng mím lại, nhưng nước mắt vẫn liên tục chảy ra.

Con nhà giàu ở một bên vừa đưa khăn giấy vừa bưng nước, bận trước bận sau.

Đau đớn từ từ biến mất, nỗi buồn của cô cũng dần quay trở lại, hai mắt trống rỗng nhìn người đến người đi trong phòng truyền nước, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Một lát sau, cô chớp đôi mắt ướt át nhìn về phía con nhà giàu, hỏi: “Anh tên là gì?”

Con nhà giàu nói: “Anh tên là Triệu Phưởng, tên gồm một chữ ngày một chữ phương.”

Chữ Phưởng (昉) được ghép từ chữ Ngày (日) và chữ Phương (方)

“Ừm.” Mạc Hàm khẽ gật đầu.

Cô nhỏ giọng nói: “Hôm nay cám ơn anh.”

Một câu nói khiến Triệu Phưởng mở cờ trong bụng, mặt mũi lập tức hớn hở: “Đừng khách sáo, anh là fan hâm mộ của em mà, em có thể nể mặt cùng đi hóng gió một vòng với anh, cùng ăn một bữa tối nữa thì càng tốt!”

Mạc Hàm cười khẽ một tiếng.

Đồng Quan còn bao nhiêu việc lớn nhỏ chờ cô giải quyết, Mạc Hàm không thể ở lại nơi này quá lâu, sau khi ra khỏi bệnh viện, bọn họ liền mua vé chuyến xe gần nhất quay trở về.

Lúc về đến nhà thì đã là nửa đêm, Mạc Hàm cố gắng rón rén thật khẽ, nhưng vẫn đánh thức Mạc Hạo.

Ông ngủ ở phòng của Mạc Tiểu Dương, lúc mở cửa bước ra thì cất tiếng hỏi Mạc Hàm: “Con đã đi đâu vậy?”

Mạc Hàm lắc đầu không lên tiếng, nhưng hốc mắt ửng đỏ cũng đã nói lên tất cả.

Mạc Hạo không cưỡng ép, lại nói: “Ngày mai chúng ta đến nhà tang lễ một chuyến, chọn giờ để hoả táng.”

Mạc Hàm yếu ớt đáp: “Vâng.”

“… Có cần gọi mẹ con đến không?”

Vẻ mặt Mạc Hàm trầm xuống: “Kêu bà ta làm cái gì? Mạc Tiểu Dương phát bệnh lâu như vậy nhưng bà ta cũng không thèm tới thăm lấy một lần!”

Chuyện này do cô làm chủ, Mạc Hạo gật đầu không nói nữa.

Sau khi tắm rửa cả người thoải mái hơn nhiều, Mạc Hàm ngã lên giường, cầm điện thoại lên mới phát hiện ra có mấy chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Chu Viễn An.

Cô cầm điện thoại, tâm tư nhất thời trở nên hỗn loạn.

Không biết qua bao lâu, cô đang định gọi lại thì màn hình lại sáng lên, vẫn là Chu Viễn An gọi đến.

Mạc Hàm không do dự ấn nút nghe, áp vào bên tai: “A lô?”

Cô nghe thấy Chu Viễn An ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm.

Cũng phải đến một tuần rồi bọn họ chưa được nghe thấy giọng của đối phương, thậm chí đến một tin nhắn cũng không có, không hề biết cuộc sống của nhau ra sao.

Tựa hồ như đã quên cách nói chuyện, rất lâu sau Chu Viễn An mới mở miệng: “Chiều nay em đến tìm anh sao?”

Mạc Hàm nói: “Ừ.”

“Bây giờ em đang ở đâu?”

“Về Đồng Quan rồi.”

“… Nhanh như vậy sao?”

“Ừ, sốt.”

Chu Viễn An sững sờ: “Tại sao lại lên cơn sốt? Đã uống thuốc chưa?”

Mạc Hàm nhàn nhạt nói: “Truyền nước, đã ổn rồi.”

“Ừ…” Chu Viễn An ngập ngừng: “Em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, em mà bị bệnh thì sao có thể trông nom Mạc Tiểu Dương?”

“…”

Mạc Hàm không lên tiếng, ngay sau đó Chu Viễn An lại hỏi: “Sao mấy hôm trước anh gọi điện thoại cho em toàn thấy tắt máy?”

Khi đó đang ở trong trại tạm giam, dĩ nhiên là không thể nghe rồi.

Mạc Hàm khẽ thở dài: “Một lời khó nói hết.”

Đang nói chuyện thì đột nhiên bên kia có người gọi Chu Viễn An một tiếng, dường như đang thúc giục anh đi làm chuyện gì.

Chu Viễn An đành phải dừng lại, nói: “Anh vẫn còn bản thiết kế chưa vẽ xong, ngày mai chúng ta lại nói chuyện.”

“Được.”

Nói vậy nhưng không ai trong hai người cúp điện thoại trước, mấy giây sau, Chu Viễn An nói: “Tuần sau anh có ba ngày nghỉ, sẽ quay về thăm em.”

“Được.”

“Cần mang cho Mạc Tiểu Dương thứ gì không?”

“…”

“Lần trước công ty phát cho rất nhiều thực phẩm chức năng, anh giữ lại cũng không dùng.”

“…”

“Em thử hỏi xem Mạc Tiểu Dương muốn ăn cái gì?”

“…”

Đợi mãi không nghe được câu trả lời, Chu Viễn An thử gọi: “Mạc Hàm?”

“Đừng nói nữa có được hay không?” Đột nhiên Mạc Hàm hét lớn một tiếng.

Khi nói ra lời ấy cô liền đồng thời che miệng, gắt gao nuốt tiếng nức nở đang chuẩn bị trào ra.

Trước khi không thể nhịn được nữa, cô nhanh chóng cúp điện thoại.

Vứt điện thoại sang một bên, cô trùm chăn che kín đầu.

Đêm tối giống như một khuôn mặt ma quỷ, dường như sắp cắn nuốt lấy cô, chỉ còn một ngọn đèn mờ ảo chiếu lên bóng hình cô đơn của cô.

“Mạc Tiểu Dương không còn ở đây nữa rồi…” —— đây là những lời mà cô không thể nào nói ra miệng.

Đến chính bản thân cô cũng không muốn tin tưởng vào sự thật này, thế nên làm sao có thể dễ dàng thừa nhận với người khác.

***

Ngày hôm sau khi thức dậy, Mạc Hàm phát hiện thấy cổ họng mình sưng càng nặng hơn, nói thành lời còn khó khăn chứ đừng nói đến việc ca hát.

Dù như vậy nhưng buổi tối cô vẫn đúng giờ đến tập hợp với các thành viên trong ban nhạc, hoàn thành buổi biểu diễn đầu tiên ở Đông gia.

Hai bài cô biểu diễn đầu tiên là hai trong những bài sở trường của cô, bài thứ ba là bài hát cô dành cho Mạc Tiểu Dương: “Em bé thân yêu”

“Em bé thân yêu của tôi ơi.

Tại sao em không cho tôi nhìn thật rõ.

Có phải ngọn gió đã vô tình thổi tắt nến.

Khiến em phải cô đơn cất bước trong bóng đêm tối?

Hỡi em bé thân yêu.

Hãy mau lau khô giọt nước mắt đang lăn dài.

Tôi nguyện bước đi cùng em trên con đường về nhà.”

Quá nhiều cảm xúc khiến bản thân không thể khống chế, Mạc Hàm hát lệch tông mất mấy đoạn, may mà có Đại K nhanh trí dùng tiếng trống át đi, nên khách trong quán không để ý nhiều.

Sau khi xuống khỏi sân khấu, Mạc Hàm ho khan không ngừng, vịn lan can ho đến gập cả người.

Trong cổ họng như có hàng ngàn hàng vạn bàn tay đang cào cấu, uống mấy cốc nước ấm cũng không khá hơn chút nào.

Mấy tên con trai bên cạnh lo lắng không thôi, cuống cuồng nói: “Mạc gia làm sao thế? Sao lại ho nhiều như vậy, về nhà nhớ uống nước lê đường phèn, ngày mai nghỉ ở nhà đừng hát nữa.”

Mạc Hàm phất tay, lơ đễnh nói: “Không sao đâu.”

Sau khi ăn xong bữa khuya, mấy người cùng đi đến trạm xe chờ xe buýt. Từ đầu đến cuối Mạc Hàm đều im lặng, không mở miệng nói bất cứ câu gì.

Chỉ trong vòng nửa tháng mà cô gầy đi mất mười cân (= 5 kg), khuôn mặt tiều tuỵ xám xịt, không trang điểm thì không dám ra ngoài gặp người khác.

Mà ở cái nơi nhiều thị phi như thế này thì càng xinh đẹp sẽ càng dễ bị nam giới trêu chọc.

Vì trời quá nóng, nên cả người Mạc Hàm chỉ mặc một chiếc áo phông và váy ngắn, đôi chân thon dài thẳng tắp bên dưới làn váy tung bay hấp dẫn biết bao nhiêu con mắt.

Cô rướn cổ lên nhìn về phía xa, không biết phải đợi đến khi nào mới có xe nữa.

Có một tên con trai cầm điện thoại đứng bên cạnh cô, mặt mũi gian xảo, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc trộm vào trong bắp đùi cô.

Mạc Hàm hơi cảm nhận được điều đó, ban đầu vẫn giả vờ như không biết, thế nhưng tên kia càng ngày càng quá đáng, tầm mắt dính chặt vào người cô, như chỉ hận không thể ngồi xổm xuống chui thẳng vào dưới váy cô vậy.

Mạc Hàm không chịu được liền dứt khoát vén hẳn váy lên, lộ ra chiếc quần bó đang ôm chặt lấy nửa bắp đùi.

Muốn xem thì cho xem thoải mái, dù sao cũng chẳng có gì.

Tên con trai bị Mạc Hàm đoán trúng tâm tư, đành hậm hực thu hồi tầm mắt.

Mạc Hàm trừng hắn một cái, không buồn so đo, tiếp tục nhìn về phía mấy chiếc xe buýt đang chờ đèn đỏ.

Vương Lâm chú ý tới cảnh này, lặng lẽ tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Cậu cũng thật là quá phóng khoáng đi? Không sợ bị hắn chụp sao?”

Mạc Hàm hừ lạnh, nửa khinh thường nửa tự giễu: “Chuyện tồi tệ nhất tôi cũng đều đã gặp qua rồi, giờ còn sợ gì cái này?”

Vương Lâm giơ ngón tay cái: “Thật trâu bò.”

Nietzsche (*) đã từng nói: Những gì không giết được ta sẽ khiến ta mạnh mẽ hơn

(*) Friedrich Wilhelm Nietzsche: Một nhà triết học người Phổ.

Cuối cùng Nietzsche chọn cách tự sát, bởi vì ngoại trừ chính bản thân mình, không ai có tư cách chấm dứt sinh mạng của ông ấy.

Đặt niềm tin vào nhà triết học kiêu ngạo kiên cường, cho dù đó cũng không phải là chân lý, thế nhưng chỉ cần nó giúp đỡ được cô, giúp cô có đủ lòng tin để vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Thế là đủ rồi.

***

Sau ba buổi tối hát liên tục, cổ họng Mạc Hàm bị tổn thương rất nặng, gần như mất hẳn tiếng.

Lúc tập luyện cô chỉ có thể hát nhỏ xíu, chỉ cần hát đến nốt hơi cao một chút là sẽ khàn khàn khô khốc, chói tai vô cùng.

Mạc Hàm bỏ micro xuống, vuốt vuốt cái cổ họng đau nhức, cảm thấy ghét bỏ: “Đúng là khó nghe như giọng phù thuỷ.”

Đại K vô cùng lo lắng: “Đừng có gắng gượng quá, uống thuốc rồi nghỉ ngơi vài ngày đi.”

Mạc Hàm đành gật đầu thoả hiệp, thực ra cô vẫn có thể kiên trì thêm vài ngày, thế nhưng lại không muốn phá vỡ danh tiếng của Unicorn, hát tệ như vậy quả thật không hề có ý nghĩa.

Buổi tối hôm đó sau khi hoàn thành màn biểu diễn, bọn họ đến xin ông chủ nghỉ một tuần lễ, ông chủ đồng ý.

Lúc ra khỏi quán bar bằng cửa sau, Mạc Hàm nhìn thấy Chu Viễn An đang đứng chờ dưới cột đèn.

Cô đứng tại chỗ mấy giây, nói lời tạm biệt với các thành viên, sau đó đi về phía anh.

Lúc dừng lại bên cạnh, Chu Viễn An rất tự nhiên nắm lấy tay cô, cúi đầu nói nhỏ: “Gầy đi nhiều.”

Mạc Hàm không đáp lại, cũng không hề né tránh.

Gần hai tháng không gặp, cô đã quên mất cái cảm giác được nắm tay rồi, bây giờ từng đốt ngón tay đều nảy sinh phản ứng bài xích.

Chu Viễn An hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Mạc Hàm lắc đầu: “Chưa.”

“Muốn ăn cái gì?”

Cô ngẫm nghĩ một lát, nói: “Mỳ đi.”

Hai người đến một quán mỳ gần nhà Mạc Hàm, Mạc Hàm gọi một bát mỳ thịt bò, đang định gọi cho Chu Viễn An một phần cơm thì Chu Viễn An đã nói: “Anh cũng ăn mỳ.”

Mạc Hàm quay đầu lại nói với ông chủ: “Vậy thì một bát mỳ bò thêm hai quả trứng chiên.”

Chu Viễn An nghi hoặc nhìn cô, cô bình thản giải thích: “Em không ăn hết một bát.”

Mười phút sau, ông chủ bê bát mỳ nóng hổi lên, Mạc Hàm lại mượn ông ấy thêm một cái bát nhỏ.

Mạc Hàm gắp cho mình mấy gắp, còn lại thì xếp đôi đũa lên rồi đưa hết cho Chu Viễn An, nói: “Ăn đi.”

Chu Viễn An nhìn chằm chằm cảnh cô cúi đầu cho giấm, không hiểu sao lại nhớ đến câu chuyện đã xảy ra rất lâu rồi.

Khi đó bọn họ mới quen nhau, bởi vì không có đủ tiền nên cô với anh đành phải ăn chung một bát mỳ, bây giờ thì là do không có khẩu vị.

Trong chớp mắt, sợi mỳ trắng bóng lại đổi màu trong tay Mạc Hàm, ngửi vị chua kia thật khó mà nuốt nổi, thế nhưng cô lại cảm thấy rất ngon.

Chu Viễn An cũng bắt đầu động đũa, ăn được vài miếng, Mạc Hàm ngẩng đầu lên hỏi: “Anh đến khi nào?”

“Chiều nay.”

“Nghỉ sao?”

“Ừ.”

Chu Viễn An nhớ tới cái gì đó, cắn đứt sợi mỳ, lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng.

Mạc Hàm nhìn qua: “Là sao?”

Chu Viễn An nói: “Tiền lương tháng này cộng thêm hoa hồng, xấp xỉ hai chục nghìn, em cầm đi.”

Mạc Hàm trầm mặc, nói: “Hiện tại em không cần nhiều tiền như vậy.”

“Cho Mạc Tiểu Dương.”

“…”

Hai giây sau Mạc Hàm mới giơ tay nhận lấy, nhưng không cẩn thận nhét vào túi xách mà lại tiện tay đặt trên mặt bàn.

Chu Viễn An nhìn cô chăm chú, miệng hơi mấp máy, không nói gì.

Sau cơn mưa thời tiết nóng nực oi bức, trong quán bật điều hoà, mở đèn sáng trưng, nhiệt độ rất dễ chịu.

Khách khứa dần nhiều lên, Mạc Hàm và ba lô của Chu Viễn An đã chiếm hai chỗ, cả chiếc bàn chỉ có hai người bọn họ.

Mạc Hàm ăn rất nhanh, Chu Viễn An thấy khoé miệng cô dính dầu, liền rút một tờ khăn giấy ra giúp cô lau sạch.

Lúc bầu không khí đang hoà hợp, cô đột nhiên cúi đầu nhìn vào bát anh, gây khó dễ: “Lá gan của anh thật lớn, tại sao không nhường trứng chiên cho em?”

Chu Viễn An sửng sốt, nhìn miếng trứng chiên bị cắn một nửa trong bát mình.

Mạc Hàm lại nói: “Không phải đã hứa là sau này sẽ chủ động nhường em sao?”

Chu Viễn An nhất thời không thể trả lời.

Quả thật trước kia anh có thói quen này, thế nhưng từ khi vào công ty, mỗi bữa cơm đều phải tranh thủ từng giây từng phút, ăn thật nhanh chóng, nên dần dần anh cũng quên mất.

Chu Viễn An gắp nửa miếng trứng chiên còn lại lên, vừa định đưa cho Mạc Hàm thì lại cảm thấy không ổn, vội sửa lại: “Anh gọi thêm cho em một…”

Đột nhiên Mạc Hàm cắt ngang lời anh: “Chu Viễn An.”

“Ừ?”

Khoé miệng cô căng ra, nhìn xuống mặt bàn như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu mới nói ra được một câu: “Chúng ta chia tay đi.”

Chu Viễn An không kịp kinh ngạc, cảm thấy như mình nghe lầm: “Cái gì?”

Cô lặp lại lần nữa: “Chúng ta chia tay đi.”

Mấy giây sau Chu Viễn An mới lấy lại tinh thần, cử động bàn tay nãy giờ vẫn ngừng giữa không trung, gắp trứng chiên vào bát cô: “Cho em ăn.”

“Em nói chúng ta chia tay đi.”

Chu Viễn An vẫn nói: “Của anh chín bảy phần, chắc là em sẽ thích.”

“Không liên quan gì đến trứng chiên, chúng ta chia tay đi.”

“Em ăn đi.”

“Chu Viễn An…”

“Em ăn em ăn.”

Chu Viễn An không biết phải làm gì, một lúc sau, lại gọi ông chủ đứng đó không xa: “Làm ơn cho bàn này thêm một quả trứng chiên chín bảy phần.”

“Chu Viễn An, anh nghe em nói.” Mạc Hàm không nhanh không chậm gọi anh lại: “Chúng ta chia tay.”

Lần này cô bỏ luôn cả chữ “đi”, không chừa lại đường sống.

Ông chủ bận rộn luôn tay, đầu đầy mồ hôi, căn bản không nghe được tiếng gọi của Chu Viễn An.

Anh ngồi im tại chỗ, hai tay vô lực rũ xuống.

Mặc dù Mạc Hàm tính tình nóng nảy, thế nhưng trước đây dù có tranh cãi thế nào thì cũng sẽ không bao giờ dễ dàng nói lời chia tay.

Lần này là thật sao…

Chu Viễn An nhìn chằm chằm vào cô không nhúc nhích, từ lông mày đến chóp mũi, cả khuôn mặt anh đều trở nên cứng ngắc.

Ai nói nam nhi không rơi lệ, chỉ vừa nghe được hai chữ kia, khoé mắt anh đã ướt rồi, không hiểu hỏi cô: “Vì sao?”

Mạc Hàm không mặn không nhạt nói: “Những video trên mạng kia là do Lâm Đoá Nhi phát tán ra, là Lâm Đoá Nhi lấy từ trong máy tính của anh.” Cô lắc đầu, thở dài một tiếng: “Anh là người thông minh như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác không đề phòng gì máy vi tính chứ?”

“Em hỏi anh chuyện này, ngày đó khi chúng ta thi đại học, giấy báo thi của em là do anh cố tình đổi đúng không?”

Chu Viễn An im lặng không nói.

Mạc Hàm chờ một lát, hiểu rõ gật đầu: “Thành tích văn hoá của anh rất tốt, cho nên dù không tham gia thi nghệ thuật thì cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì, đúng không?”

“Mạc Hàm…”

“Sau đó anh đến quán bar tìm em, chắc là do áy náy nhỉ? Thật ra thì hoàn toàn không cần thiết, em thi trượt là do năng lực của em có vấn đề, không hề liên quan gì đến anh, cuối cùng anh vẫn trả lại giấy báo thi cho em đã là làm việc thiện rồi.”

“Đừng nói nữa…”

Mạc Hàm nhìn vẻ mặt của Chu Viễn An, đổi giọng: “Được, vậy thì chúng ta nói sang chuyện khác.”

“Thời gian vừa rồi em không nhận điện thoại của anh là vì bị tạm giam, Lâm Đoá Nhi đập vỡ đàn guitar mà anh tặng em, em không nhịn được đã đánh cô ta một trận.”

“Còn có…” Cô đẩy thẻ ngân hàng đến trước mặt Chu Viễn An: “Anh cầm lại số tiền này đi, có lẽ mẹ con Đào Duyệt cần hơn.”

“Mạc Tiểu Dương, em ấy…” Mạc Hàm ngừng lại, dùng hết dũng khí của mình để cố gắng bình tĩnh: “Em ấy đã qua đời, chuyện xảy ra quá bất ngờ, em chưa kịp nói với anh.”

Khuôn mặt Chu Viễn An trở nên cứng đờ, không thốt ra được dù chỉ một câu.

Vốn dĩ anh đang cảm thấy oan ức, ngày đêm đi xã giao, uống rượu thay nước lọc, chỉ để giúp cô sớm thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, thế nhưng đổi lại lại nhận được một câu chia tay.

Bây giờ sau khi nghe cô nói, sự oan ức kia liền biến thành thiếu nợ.

Nghĩ kỹ lại thì, tất cả những gì anh đã đáp ứng với cô, một chuyện anh cũng không làm được.

Nói sẽ đối xử tốt với cô, thế nhưng lại để cô gầy rộc.

Nói sẽ nhường trứng chiên cho cô, thế nhưng lại không làm.

Nói sẽ quan tâm Mạc Tiểu Dương chu đáo, thế nhưng Mạc Tiểu Dương đã không còn.

“Em không trách anh, Chu Viễn An.” Mạc Hàm rót đầy một ly rượu, đưa cho anh: “Có ngày hôm nay đều là do em gieo gió gặt bão, trách ai cũng vô dụng.”

Cô lại tự rót thêm cho mình một ly, nói tiếp: “Em thích anh, thích tất cả mọi thứ của anh. Anh đã khiến em trưởng thành hơn rất nhiều, thế nhưng nếu như nghĩ lại, trước đây khi chưa gặp anh em sống rất thoải mái, em muốn được tìm về cái cảm giác ấy.”

“Cho nên là… Chúng ta chia tay đi.”

Thích và yêu, dù chỉ kém một chút, lại chứa đựng bao nhiêu phức tạp.

Đối với cái tuổi này của bọn họ mà nói, từ yêu vẫn còn quá nặng nề, không thể nào gánh nổi trách nhiệm.

“Đừng khóc.” Cô đứng lên, cụng ly với anh: “Chúng ta chia tay trong hoà bình, khi gặp lại vẫn sẽ là bằng hữu.”

Một bình rượu đục chấm dứt tất cả những giấc mơ.

Vì kính nên cô ngửa đầu cạn trước, sau đó đặt ly rượu xuống, xoay người đi ra ngoài.

Chu Viễn An cầm ly rượu không nhúc nhích, vị cay từ cổ họng rót thẳng xuống thiêu đốt dạ dày.

Cô phải ra đi, anh có tư cách gì hỏi tại sao, có tư cách gì để giữ lại?

Thời gian không thể nào quay trở lại, những chuyện đã làm cũng không thể bù đắp. Nếu như thực sự được quay trở về một lần nữa, anh cũng sẽ không phải vừa gặp Mạc Hàm đã yêu.

Anh lặng lẽ làm tổn thương cô, cô lại lặng lẽ khiến anh thích cô.

Ngay từ khi bắt đầu, tình yêu của bọn họ đã chính là một đoạn nghiệt duyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play