Chu Viễn An không đề cập chữ nào đến chuyện hoà giải, nhưng thái độ của anh lại thể hiện như mọi chuyện ván đã đóng thuyền.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Hàm khoác áo gió đứng đổi giày ở cửa, cô đi một đôi giày gót nhọn đến trước mặt anh, tay xách ba lô.
Chu Viễn An ngồi xếp bằng trên ghế salon, trên người đắp cái chăn mỏng, nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.
Mạc Hàm đi vào phòng xịt nước hoa, đầu của anh nhìn sang trái, Mạc Hàm đi vào bếp rót nước uống, đầu của anh nhìn sang phải.
Ánh mắt nóng rực cứ dính chặt trên người cô, cực kỳ giống một con cún to đầu đang chờ đợi chủ nhân trở về, khiến cho người khác không đành lòng bỏ mặc.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Mạc Hàm đi về phía cửa, quay lưng lại với Chu Viễn An.
Đứng yên một lúc, cô thở dài, bất đắc dĩ quay ngược trở lại, đi đến bên cạnh anh.
Chu Viễn An ngẩng đầu nhìn cô, chờ đợi cô lên tiếng.
Mạc Hàm nói: “Đo nhiệt độ, thấp hơn ba bảy độ năm thì anh đi theo em, cao hơn ba bảy độ năm thì anh tự mình đến bệnh viện, ok?”
Đúng như mong muốn của anh, Chu Viễn An vội vàng gật đầu liên tục: “Ok.”
Một tiếng sau, hai người ngồi trên máy bay đến Phu Châu.
Nhiệt độ cơ thể Chu Viễn An là ba bảy độ tám, Mạc Hàm đành mắt nhắm mắt mở cho anh cùng đi.
Sau khi xuống máy bay, hai người vừa vặn tụ họp với mấy người đi tàu hoả. Đoàn người cùng đến quán ăn đã dự định ăn trưa, còn Chu Viễn An thì về qua nhà một chuyến để thông báo với mẹ.
Buổi chiều mọi người đi dạo phố, mua về không ít đồ kỷ niệm, buổi tối thì đến quán hải sản ăn cơm.
Chu Viễn An đến đúng lúc người phục vụ đang bê thức ăn lên.
Mỗi lần Chu Viễn An đưa đũa về phía đĩa tôm om thì đều bị Mạc Hàm chặn lại, hung thần ác sát nói: “Đang ốm ai cho ăn dầu mỡ, húp cháo đi!”
Chu Viễn An nói: “Cháo nóng lắm.”
“Chờ nguội bớt rồi uống?”
“Quá lâu.”
“Bao lâu mà nói là quá lâu?”
“Em thổi giúp anh nhé?”
“Mơ hả!”
Mới một ngày trước hai người còn như nước với lửa, bây giờ lại mờ ám ái muội như vậy, khó có thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra trong buổi tối ngày hôm qua…
Một bàn người yên lặng dùng dáng vẻ thưởng thức trò vui ngồi xem.
Cả bàn hải sản giá không rẻ chút nào, ăn hết gần một nghìn đồng.
Sau khi ăn xong Chu Viễn An lại chủ động đứng dậy trả tiền, bị Mạc Hàm kéo về chỗ ngồi: “Chúng ta cứ cưa đều là được, anh tỏ vẻ hào phóng cái gì.”
Chu Viễn An nói: “Mọi người đi cả nghìn cây số đến làm khách ở quê anh, mời khách là chuyện đương nhiên, cũng không tốn bao nhiêu tiền.”
Mạc Hàm nói: “Đừng khách sáo những chuyện này.”
A Phong thấy vậy không nhịn được trêu chọc: “Mạc gia không nỡ để Tiểu An tiêu tiền kìa! Ha ha ha.”
Đại K cũng hùa theo: “Tiểu An muốn làm chủ nhà hiếu khách, Mạc gia đừng có ngăn cản nữa.”
Mạc Hàm quét mắt qua: “Tôi thấy da mặt cậu dày nhất, ăn cũng nhiều nhất, hay là cậu trả tiền đi.”
Mặt Đại K như quả bóng xì hơi.
Tuy nói như vậy nhưng cuối cùng vẫn là Chu Viễn An bỏ tiền ra mời khách.
Quãng đường từ quán ăn về đến khách sạn, tất cả cùng đi bộ, coi như là đi dạo sau bữa ăn.
Mạc Hàm đang đi thì sực nhớ tới cái gì đó, lấy ra một cái túi nhỏ từ trong túi xách, ném cho Chu Viễn An: “Buổi chiều mua cho anh, lát nữa nhớ uống.”
Chu Viễn An hỏi: “Gì vậy?”
“Thuốc cảm.”
Chu Viễn An nhận lấy, cầm túi thuốc lên nhìn nhìn: “Lần này sẽ không quá hạn chứ?”
Mạc Hàm sửng sốt, ngay sau đó bừng tỉnh: “Hoá ra anh biết à?”
“Ừ.”
Mạc Hàm trợn mắt, đẩy anh một cái: “Biết mà anh còn uống?”
Chu Viễn An bình thản nói: “Không uống thì bây giờ làm sao anh có thể đứng ở chỗ này?”
“…” Mạc Hàm mím môi, không tin được lắc đầu: “Rõ ràng là anh bị bệnh mà, liệu có phải bị bệnh thật không đấy, sao uống vào mà chưa chết người?”
Chu Viễn An vẫn thản nhiên như cũ: “Uống chết thì sao bây giờ anh có thể đứng ở chỗ này?”
Mạc Hàm giận dữ khoanh tay, hừ một tiếng, chỉ cảm thấy mình lại trúng kế của anh.
Nhưng mà việc đã đến nước này, Chu Viễn An cũng đã cam tâm tình nguyện đánh đổi, cô còn có thể nói thêm gì được nữa.
***
Ngày hôm sau, thời tiết tạnh ráo. Mọi người chuẩn bị xong xuôi, tất cả cùng lên đường xuất phát ra Dân Hải.
Lần này Mạc Hàm đã có chuẩn bị từ trước nên quần áo dư thừa có thể không mang, nhưng đồ bơi thì tuyệt đối không thể thiếu.
Hiện tại Phu Châu đang là cuối hè, nhiệt độ dễ chịu, gió biển thổi vào khiến cả người khoan khoái.
Bốn cô gái trẻ xinh đẹp mặc bikini dạo bước chầm chậm trên bờ cát, cơ thể như ẩn như hiện thướt tha bên dưới lớp áo choàng lụa mỏng chính là phong cảnh thu hút nhất.
Đây không phải là lần đầu tiên Mạc Hàm đến chỗ này, trước mắt cô là cảnh tượng quen thuộc, rộng lớn mênh mông.
Nhưng sóng lớn cuốn cát, nước sông chảy về Đông, những dấu vết cô và Mạc Tiểu Dương cùng nhau lưu lại ở nơi này đã sớm biến mất không còn tung tích, bị cơn sóng nuốt chửng tất thảy.
Thuỷ triều dâng lên ngập mắt cá chân cô, bàn chân cô đứng lõm sâu xuống lớp cát, nhìn trời biển nối liền với nhau, trái tim cảm thấy đau buồn mất mát.
Tiểu Dương của cô, liệu em ấy có thể biết được nỗi nhớ nhung không dứt này hay không…
Chu Viễn An đi tới bên cạnh Mạc Hàm, dường như anh có thể phát hiện ra tâm tư của cô, lẳng lặng nắm lấy bàn tay cô.
Xa xa mấy tên con trai không thể thích ứng được với thời tiết oi bức của Phu Châu, xúm lại ngồi hết dưới tán ô che nắng, thở hổn hển gặm dưa hấu giải khát, đề tài xoay quanh mấy câu chuyện thô tục.
Tầm mắt Đại K dính như keo vào mấy cô gái đi qua đi lại, đủ vóc dáng gầy béo khác nhau, dường như ngay cả ánh mắt của hắn cũng say rồi.
Vương Lâm huých vào cánh tay hắn, trong lòng cũng rạo rực, nói không chớp mắt: “Chao ôi chao ôi, cậu có cảm thấy bây giờ ngực của Mạc gia lớn hơn không ít không?”
Đại K si ngốc gật gật: “Đúng vậy đúng vậy.”
A Phong nháy mắt, nói: “Công lao của Tiểu An.”
Ba tên con trai ngầm hiểu lẫn nhau, cùng há miệng cười hắc hắc.
Giữa trưa ánh mặt trời gay gắt, người đi lại trên bờ biển ít dần, đa phần đều đeo kính râm nằm trên ghế xếp, lười biếng uống nước trái cây ướp lạnh rồi nói chuyện phiếm với nhau.
Đoàn người bắt đầu đói bụng, liền cùng nhau oẳn tù tì, cuối cùng quyết định Đại K phải đến sạp thịt nướng mua bữa trưa cho tất cả mọi người.
Những người còn lại nhàn nhã tự tại nằm ở chỗ cũ, tiếp tục hưởng thụ ánh mặt trời bên bãi biển.
Bầu không khí rất tốt nên mấy đôi nam nữ nằm bên cạnh đã sớm liếc mắt đưa tình, lén lút thân mật với nhau.
Chẳng biết A Phong và Liêu Quyên đã ngồi chung một cái ghế từ lúc nào, trò chuyện hết sức ăn ý, cứ theo tình hình này thì ngày ván đóng thành thuyền đã chẳng còn xa.
Vương Lâm và Túc Trường cũng bắt đầu mờ ám, mắt đi mày lại với nhau.
Chỉ có Mạc Hàm và Chu Viễn An là vẫn quy quy củ củ ngồi cách nhau mấy chục cm, đề tài thì từ đầu đến cuối chỉ xoay quanh chuyện ăn uống, nhìn qua giống như là không cùng tần số.
Lúc đang nói tới việc ăn bữa sáng vào thời điểm nào thì ngon miệng nhất, Chu Viễn An lại cố ý sán lại gần, Mạc Hàm lập tức tỏ rõ lập trường: “Về chỗ đi.”
Chu Viễn An chỉ chỉ vị trí của mình: “Chỗ của anh bị nắng chiếu.”
“Cho nên?”
“Muốn ngồi chung với em.”
Mạc Hàm không buồn chớp mắt: “Anh còn trắng hơn cả em, nhân cơ hội này mau phơi cho đen bớt đi.”
“…”
Đàm phán không thành công, Chu Viễn An thành thật ngồi về chỗ cũ, nửa người bị chiếu dưới ánh mặt trời nóng rực, ánh sáng chói loà khiến anh không thể không nheo mắt lại.
Mạc Hàm nhìn anh mấy lần, buông ống hút trong miệng ra, giơ về cốc phía anh: “Uống nước dưa hấu đi.”
Cô đã quen vừa đấm vừa xoa, Chu Viễn An cũng rất hưởng thụ, há miệng ngậm lấy ống hút, chậm rãi uống.
Im lặng nhìn nhau một hồi, Mạc Hàm nhẹ giọng nói: “Em đã cho anh cơ hội, sau này chúng ta thế nào đều tuỳ thuộc vào biểu hiện của anh.”
Chu Viễn An chớp mắt: “Vậy bây giờ biểu hiện của anh thế nào?”
Mạc Hàm dẩu mỏ hừ hừ: “Bình thường thôi, lòng dạ anh thâm sâu như vậy, nói không chừng lại đang chôn cái bẫy rập nào đó để chờ em nhảy xuống, ít nhất cũng phải quan sát chừng một năm rưỡi rồi mới có thể quyết định.”
“Không có bẫy rập.” Chu Viễn An chân thành: “Mà nếu như thực sự có thì anh cũng sẽ đứng ở phía dưới đỡ em.”
Mạc Hàm khoanh tay: “Từ chối.”
Chu Viễn An ngẫm nghĩ một chút, bắt đầu xuống nước: “Vậy em cứ từ từ quan sát, chỉ cần không tránh mặt anh là được rồi.”
Mạc Hàm nhướn mắt, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo: “Dĩ nhiên không tránh mặt anh làm gì, bây giờ em phải hưởng thụ cái cảm giác khi được theo đuổi chứ.”
Chu Viễn An nhếch môi, cười một tiếng: “Được.”
Một lát sau, Đại K mồ hôi đầm đìa tay cầm mấy hộp cơm chạy về, được nửa đường thì đột nhiên dừng bước, phát hiện ra A Phong chiếm chỗ của hắn, châu đầu ghé tai với Liêu Quyên, trò chuyện xem chừng vô cùng vui vẻ.
Nữ sinh mình chọn trúng bị anh em nẫng tay trên, Đại K giận đến không thở nổi, thay đổi thái độ, vén tay áo lên sát khí đằng đằng xông tới: “Cậu giỏi lắm A Phong! Lại dám đào góc tường của tôi!”
Tiếng rống này rung cả trời đất, A Phong bị doạ sợ thì buông tay chạy biến, hoảng hốt chạy bừa trốn ra sau lưng Vương Lâm.
Vương Lâm và Túc Trường đang thân mật, bị hai người vừa rống vừa chạy phá đám hết cả.
Hắn tức mình mắng một tiếng, đặt đồ uống lên bàn, cũng đuổi theo đánh A Phong.
Trò khôi hài này càng ngày càng ầm ĩ, Mạc Hàm và Chu Viễn An ngồi ở trong góc cũng bị liên luỵ.
Lúc A Phong chạy qua va chạm quá mạnh, hất đổ hết nước dưa hấu của Mạc Hàm, cả cốc nước tạt thẳng lên mặt cô.
Mạc Hàm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại hét to: “Mấy đứa các cậu! Quay hết lại đây cho tôi!”
Cọp cái nổi giận, A Phong nào dám ngừng, vèo một phát chạy càng nhanh.
Cả đoàn người vừa đùa giỡn vừa chạy như điên về phía biển, lấy A Phong làm mục tiêu cứ như vậy nối đuôi nhau thành một hàng dài, Mạc Hàm vắt chân lên hùng hùng hổ hổ chạy ở phía sau cùng.
Chu Viễn An không yên tâm, gọi mấy tiếng cô cũng không trả lời, không còn cách nào khác đành phải đuổi theo khuyên can.
Mấy cô bạn cùng phòng Mạc Hàm mặc dù không liên quan nhưng thấy bọn họ ồn ào như vậy thì cũng rối rít chạy theo cổ vũ.
Cuối cùng mọi chuyện phát triển thành một đám người điên điên khùng khùng đuổi bắt nhau trên bờ biển, vừa chí choé vừa cười vang.
Tiếng cười sẽ lây lan, sẽ làm bạn với người vui vẻ, mọi buồn phiền đều cứ thế mà biến mất.
Mang trong lòng ước mơ của những người trẻ tuổi, vĩnh viễn bình thản ngay thẳng, không sợ hãi.
Trong những năm tháng huy hoàng không thể nào quên, bọn họ cùng nhau buông thả bản thân, hưởng thụ cuộc sống, cùng nhau chảy những giọt nước mắt vui sướng, không say không về.
Khi quay đầu nhìn lại quãng thời gian hết sức lông bông ấy, sẽ luôn có những khuôn mặt, những nụ cười vui vẻ mà bạn không bao giờ có thể quên được, đó chính là tuổi thanh xuân tươi đẹp chẳng thể nào tìm lại.
***
Chạng vạng tối, bọn họ nghỉ tại khách sạn bên bờ biển, sáng sớm ngày hôm sau sẽ đi thuyền ra đảo nhỏ để ngắm mặt trời mọc.
Ông chủ khách sạn là người môi giới, vé thuyền bình thường có giá là một trăm hai mươi đồng mỗi người, nhưng mua của ông chủ thì sẽ tiết kiệm được bốn mươi đồng.
Hai ngày hôm nay bọn họ đã ăn quá nhiều đồ nóng, tối nay muốn ăn thanh đạm một chút, uống chút cháo, xào thêm ít rau cải xanh.
Lúc gọi thức ăn, A Phong và Đại K vẫn cãi nhau không ngừng nghỉ vì chuyện phụ nữ.
Đại K mắng trước: “Cướp phụ nữ của lão tử, có cái loại anh em nào tốt như cậu không!”
A Phong bất bình chửi lại: “Làm sao lão tử biết cậu cũng thích Liêu Quyên!”
Đại K trợn mắt lên: “Cậu không thấy tối nào bọn tôi cũng nói chuyện phiếm với nhau à!”
A Phong bóp cổ tay: “Không phải cậu nói là sẽ chung tình với Mạc gia, đến chết cũng không thay đổi hay sao!”
Đại K: “Tôi nói mà cậu cũng tin?!”
A Phong: “…”
Mạc Hàm tắm rửa nên xuống muộn, khi gọi xong thức ăn mới xuống lầu, vì vậy không ngồi ở bên cạnh Chu Viễn An mà tìm đại một chỗ gần đó ngồi xuống.
Ăn được một nửa thì có một vị phu nhân đi đến cạnh bàn, vô cùng lịch sự hỏi: “Những bàn khác đều đầy cả, tôi chỉ có một người, xin hỏi có thể ngồi cùng bàn với các cháu được hay không?”
Lời là nói với Liêu Quyên đang ngồi bên cạnh Chu Viễn An, cô ấy hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “À… được ạ…”
Lúc Chu Viễn An nghe được giọng nói kia thì ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn, thấy rõ mặt người vừa đến thì càng kinh ngạc, hơi há miệng: “Mẹ…”
Miệng vừa bật thốt ra một tiếng ngắn ngủi thì bị mẹ Cảnh dùng ánh mắt ngăn lại.
Mẹ Cảnh thoải mái tự nhiên ngồi xuống, mỉm cười với tất cả mọi người: “Cám ơn các cháu, đã làm phiền rồi.”
Chu Viễn An vô cùng khó hiểu, quả thực anh đã nói với mẹ rằng sẽ đến Dân Hải chơi với bạn bè trong hai ngày, thế nhưng tại sao mẹ anh cũng đi theo?
Cũng không báo trước với anh mà còn giả bộ như không quen biết…
Ngay sau đó mẹ Cảnh gọi thêm mấy món chính, bảo mọi người cùng ăn.
Mấy cô gái dù sao cũng hay dè dặt, chỉ ngại ngùng đụng đũa, còn mấy nam thanh niên thì không quan tâm nhiều như vậy, vài con cua đã mua chuộc được tất cả bọn họ, rất nhanh đã vui vẻ nói chuyện với mẹ Cảnh.
Mẹ Cảnh như vô tình hỏi thăm: “Các cháu đều là đến Phu Châu du lịch sao? Đi theo tour hả?”
Liêu Quyên đáp: “Đi theo tour quá đắt, không tiết kiệm lắm, bọn cháu tự tổ chức.”
“Ồ.” Mẹ Cảnh gật đầu: “Hoá ra các cháu cũng biết chuyện đó? Có phải các cháu đều vẫn còn đang đi học phải không?”
Liêu Quyên: “Vâng, bọn cháu là sinh viên.”
Mẹ Cảnh cười cười: “Tôi thấy các cháu vừa hay có bốn nam bốn nữ, có phải là đi theo đôi không vậy?”
Hiện tại vẫn chưa thể nói đến chuyện này, Liêu Quyên tránh nặng tìm nhẹ nói: “Không phải đâu… Bọn cháu chỉ là bạn học thôi, là bạn bè…”
“Phải không?” Mẹ Cảnh cười dịu dàng: “Tôi thấy hình như cậu thanh niên ngồi bên cạnh cháu rất thích cháu nha.”
Chu Viễn An: “…”
Vương Lâm: “Khụ khụ.”
A Phong: “Khụ khụ.”
Đại K: “Khụ khụ.”
Mạc Hàm vẫn yên lặng như cũ.
“Hả?” Liêu Quyên giật nảy mình, lập tức xua xua tay: “Không phải vậy đâu, cô hiểu lầm rồi…”
Mẹ Cảnh cho là thiếu nữ đang xấu hổ, đoán rằng cô ấy chính là cô gái mà con trai mình thích, thái độ sau đó càng lúc càng nhiệt tình, cứ luôn quay sang trò chuyện đủ điều.
Liêu Quyên vừa thụ sủng nhược kinh lại vừa lúng túng, đành phải miễn cưỡng mỉm cười đáp lại.
Chu Viễn An không dưới một lần âm thầm ra hiệu: Mẹ…
Sau khi ăn xong, thừa dịp mọi người xung quanh không chú ý, Chu Viễn An len lén kéo mẹ Cảnh qua một bên, hỏi rõ nguyên do.
Mẹ Cảnh nói: “Bạn gái con hiếm khi mới đến Phu Châu một chuyến, lần trước mẹ không được gặp, lần này nhất định phải đến nhìn trộm một chút.”
Chu Viễn An hỏi: “Vậy mẹ đã thu hoạch được những gì rồi?”
“Vừa gặp sao đã nhìn ra được cái gì chứ?” Mẹ Cảnh suy nghĩ chốc lát, nói: “Nhưng chỉ cần con thích là được, đừng sợ, không phải mẹ đến đây để chia uyên rẽ thuý theo yêu cầu của ba con đâu, chỉ là muốn tới xem tình hình hiện tại của hai đứa con mà thôi.”
Chu Viễn An thở dài: “Mẹ nhận sai người rồi, người vừa nãy không phải Mạc Hàm, người ngồi đối diện mặc váy đen mới là cô ấy.”
“Hả, thật không?” Mẹ Cảnh chán nản vỗ đầu: “Tại sao con không nhắc mẹ?”
Rất nhanh sau đó bà đã tự an ủi: “Không sao hết, ngày mai mẹ sẽ cùng lên đảo với các con, lúc đó sẽ nhìn thêm một chút nữa.”
Chu Viễn An nói: “Mẹ đừng doạ người ta sợ.”
“Không phải là mẹ vẫn chưa nói mẹ là mẹ của con sao? Sao có thể doạ người ta chứ?”
Chu Viễn An nhất thời im lặng.
Mẹ Cảnh nói: “Con yên tâm đi, mẹ sẽ không làm cản trở các con đâu. Mẹ thấy con thích cô bé kia như vậy, không chừng sau này sẽ tiến tới hôn nhân, mẹ chỉ đến xem thử xem nhân phẩm của cô bé như thế nào để tính trước mà thôi.”
Chu Viễn An: “Chuyện kia vẫn còn xa vời lắm, con vẫn chưa qua được cửa của ba.”
“Ba con là ba con, ông ấy không đồng ý thì con sẽ nghe theo hả?”
“…” Đúng thật là.
Mắt thấy mấy người bạn của Chu Viễn An đang đi về phía bên này, mẹ Cảnh không tiện nói nhiều, vẫy vẫy tay với anh rồi quay về phòng mình.
***
Bởi vì ngày mai muốn dậy sớm nên trước mười giờ Mạc Hàm đã lên giường đi ngủ, lúc đang chuẩn bị tắt đèn thì Chu Viễn An đến gõ cửa.
Anh đến chỉ để chúc cô một tiếng ngủ ngon.
Vì vài chuyện bất ngờ mà lần ngắm mặt trời mọc một năm trước đã không thực hiện được, hơn nữa dường như lần đó chính là sự khởi đầu cho chuỗi vận hạn đáng sợ đeo bám cô về sau.
Thế nên giờ phút này chẳng hiểu sao Mạc Hàm cứ cảm thấy, lần ngắm mặt trời mọc này cũng sẽ không quá thuận lợi.
Càng đến gần sáng, trong lòng cô càng cảm thấy hoang mang bất an, Chu Viễn An tới trò chuyện với cô thực ra cũng tốt.
Mạc Hàm dựa lưng vào cánh cửa, ngửa đầu lên ngước nhìn trần hành lang: “Theo anh thì… Lần này em có thể được ngắm mặt trời mọc hay không?”
Chu Viễn An đứng thẳng tắp bên ngoài cửa: “Đương nhiên.”
“Liệu nửa đêm anh có còn bị điện thoại gọi đi nữa không?”
“Không đâu.”
“Thật sự?”
“Ừ.”
Lại im lặng một hồi, Mạc Hàm khẽ gọi: “Chu Viễn An…”
“Ừ?”
“Em vẫn chưa hỏi anh… Lần trước sau khi em với Mạc Tiểu Dương bỏ đi, anh có nhìn thấy mặt trời mọc không?”
“Có thấy.”
“Đẹp không?”
Chu Viễn An nghĩ rất lâu: “Anh không nhớ.”
“Tại sao?”
“Không biết.” Ánh mắt anh ảm đạm: “Anh thường xuyên đến đó, đã được ngắm mặt trời mọc rất nhiều lần, chỉ có một lần kia… mọi ký ức đều trống rỗng.”
Mạc Hàm dội cho anh gáo nước lạnh: “Anh có ngốc không vậy, bỏ ra một trăm hai mươi đồng để đến đó ngây ngốc.”
Chu Viễn An không nói gì.
Thời gian không còn sớm nữa, Mạc Hàm khẽ ngáp một cái, lúc đang muốn chúc ngủ ngon thì Chu Viễn An quay đầu nhìn vào cô, thấp giọng: “Anh cũng sợ.”
Mạc Hàm hỏi: “Sợ cái gì?”
“Sợ em lại giống như lần trước, vừa mở mắt ra đã biến mất, không tài nào tìm được.”
Mạc Hàm buồn cười: “Nào có thần kỳ như vậy chứ? Em cũng không phải là nàng tiên cá.”
“Mạc Hàm, anh thực sự rất sợ.”
Chu Viễn An không hề cảm thấy buồn cười, lúc nói chuyện vẫn nhìn cô không chớp mắt, vô cùng cố chấp.
“Sẽ không biến mất đâu.” Khoé miệng Mạc Hàm nâng lên thành một nụ cười, làm tư thế đóng cửa: “Không nói chuyện nữa, về ngủ đi, sáng mai gặp.”
“… Ừ.” Chu Viễn An lui lại một bước, để chừa chỗ trống: “Sáng mai gặp.”
***
Bốn giờ sáng ngày hôm sau bọn họ ra khỏi khách sạn, trời vẫn còn chưa sáng, đường cái tối đen.
Lúc ra đến bến tàu, gió thổi rất mạnh, mặt biển nổi sóng lớn, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng gì đến chuyện thuyền ra khơi.
Vào thời khắc mấu chốt thì Vương Lâm lại bị tụt lại.
Theo lời của Đại K ở chung phòng với hắn thì tối hôm qua tên này ăn phải đồ gì đó, chạy vào nhà vệ sinh cả đêm, bây giờ vẫn chưa thể ngừng.
Vì chờ Vương Lâm mà tất cả mọi người đứng xếp hàng nửa tiếng ở bến tàu nhưng vẫn chưa lên thuyền.
Thế nhưng thời gian chẳng chờ đợi ai, nhìn sắc trời càng ngày càng sáng, dâng lên màu trắng bạc, mọi người đều có cảm giác là sắp đến thời điểm mặt trời mọc rồi.
Dù chỉ lộ ra một chút dấu hiệu nhỏ, mọi người đã xôn xao, hưng phấn mãi không thôi.
Đại K nhìn từng hàng du khách chen lấn lên thuyền, gấp đến độ vò đầu bứt tai, nhảy lên nhảy xuống.
Gọi điện thoại cho Vương Lâm mấy lần đều không được, hắn không nhịn được oán giận: “Đồ chết tiệt này! Cứt đái ở đâu ra mà lắm như vậy?”
Giờ phút này A Phong cũng không để ý gì đến hiềm khích lúc trước nữa, chung mối thù với Đại K mắng to: “Đúng rồi! Lần nào cũng đều là cậu ta gặp chuyện! Lần sau không rủ cậu ta đi đâu chơi nữa!”
Tâm tình của những người còn lại cũng bị ảnh hưởng, có chút ít nóng lòng, số lần bỏ điện thoại ra nhìn giờ cũng càng ngày càng nhiều.
Đúng vào thời điểm lo lắng dâng cao thì đột nhiên có tiếng người kêu to: “Mau nhìn kìa! Mặt trời mọc rồi!”
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía mặt biển, mở to hai mắt, rất sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó.
Phía cuối đường chân trời, một chiếc du thuyền đang lái về bến, rẽ sóng vượt biển, tạo thành từng cơn sóng lăn tăn.
Đằng sau du thuyền đó là hàng nghìn hàng vạn tia sáng chói loà chiếu tới.
Mặt trời mọc hướng Đông, thật là hùng vĩ.
Chùm tia sáng nguy nga xuyên qua lớp mây mù, nhấn chìm cả ánh trăng còn sót lại, ánh nắng hào hùng nhuộm mặt biển thành một màu đỏ rực như máu.
Tất cả mọi người đều đồng loạt hoan hô, trên mặt là niềm vui không thể nào đè nén.
“Chu Viễn An, ha ha ha, mau nhìn mau nhìn!” Mạc Hàm cũng kích động hét to, nắm lấy cánh tay anh lắc không ngừng.
Từ trước đến nay phong cảnh vẫn luôn luôn như vậy, kỷ niệm lưu lại chính là người bên cạnh ta.
Chu Viễn An quay đầu, nhìn Mạc Hàm đang say mê ngắm cảnh, cô đứng trước mặt anh, gần như vậy, giơ tay ra là có thể chạm vào.
Ngọn núi đứng yên sừng sững, mặt biển phản chiếu vào sâu trong ánh mắt cô, ở nơi đó, có một con chim non đang cất cánh bay lên bầu trời cao.
Gió lớn thổi qua, sợi tóc của cô tuỳ ý tung bay tán loạn.
Mạc Hàm đang cười, có lẽ ngay chính cô cũng không nhận ra.
Mặc trời mọc rất đẹp, còn đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Cảm thán vì mặt trời khắc nghiệt to lớn như vậy, nhưng lại vẫn có thể bao dung tất cả những sinh mạng nhỏ bé trên thế gian.
Chu Viễn An biết rõ, cho dù trải qua những tối tăm u ám nhất thì Mạc Hàm cũng sẽ không bị ghìm chân ở lại nơi đó, cô vẫn sẽ như cũ thắp lên ngọn lửa hướng về phía mặt trời.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến anh không thể nào quên được cô.
Anh vốn thu mình, quen ở trong góc tối, sau khi gặp cô mới biết cách hoà nhập vào ánh sáng.
Thế gian luôn có nhiều thứ khiến con người ta bất lực, một trong những cách giải quyết dễ dàng nhất đó chính là vứt bỏ đi bản thân mình.
Từ đầu đến cuối Chu Viễn An vẫn luôn tin tưởng rằng, những bất hạnh kia đã tìm sai người, nếu như duyên phận chưa hết thì nhất định một ngày nào đó duyên phận sẽ đưa Mạc Hàm về bên cạnh anh.
Mạc Hàm trong lòng anh chính là như vậy.
Nếu như quãng đời này thực sự vô duyên, anh vẫn sẽ nguyện ý làm chiếc ô sau lưng cô, đứng ở nơi ẩm ướt, cho đến tận khi chết đi.
Đôi mắt vì cô mà đổ mưa, nhưng trái tim vẫn chống lên một mảnh trời nắng.
Đây chính là tình yêu của anh.
Hoàn chính văn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT