Biên tập: B3

Sáng sớm, trên taxi ra sân bay.

Chu Viễn An ngồi ở ghế sau, lúc nhận cuộc điện thoại của Mạc Hàm gọi đến, chiếc xe đang đi qua một cây cầu rực rỡ tráng lệ.

Mạc Hàm thông báo với anh: “Áo bông đã được gửi cho anh rồi nha, em đã mua loại nửa lông nửa tơ tằm, mặc ấm lắm đó.”

Chu Viễn An nhàn nhạt nói: “Không phải anh đã nói là không cần tặng quà gì sao.”

Mạc Hàm trả lời: “Đây không phải là quà tặng, em đã chuẩn bị cho anh một món quà khác rồi.”

Chu Viễn An tò mò: “Cái gì vậy?”

Mạc Hàm vừa nói vừa cười, như đang mưu mô làm chuyện gì đó: “Tặng em cho anh nhé.”



Hai giây sau, Chu Viễn An nói: “Vốn dĩ em chính là của anh.”

Mạc Hàm cười trộm trong lòng, rõ ràng là Chu Viễn An không hiểu được ý của cô.

Không sao, vậy thì sẽ cho anh bất ngờ.

Cô khẽ hất cằm về phía cửa soát vé, ra hiệu cho Mạc Tiểu Dương đi qua đó xếp hàng, sau đó nói với người ở đầu dây bên kia: “Xế chiều hôm nay anh sẽ biết.”

Cúp điện thoại, tâm tình Chu Viễn An không tệ.

Nhìn ra những ngọn núi xanh tươi bên ngoài cửa sổ, miệng anh khẽ cong lên thành một nụ cười vui vẻ.

Đào Duyệt quay sang nhìn anh, hỏi: “Ai gọi vậy?”

Chu Viễn An nhẹ nhàng lắc đầu, cười một tiếng cho qua.

Đào Duyệt như đang có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào anh, một lúc sau mới thu hồi tầm mắt.

Xe taxi ngừng lại ở điểm đón trả khách.

Chờ một lúc, đột nhiên cửa xe ở ghế bên cạnh chỗ ngồi của tài xế bị mở ra, một chàng trai trẻ đeo chiếc tai nghe lớn trên cổ bước vào.

Hắn nở một nụ cười vui vẻ sáng lạn, xoay người lại chào hỏi với hai người: “Anh họ, Đào Đào, tôi đến rồi!”

Đào Duyệt thấy hắn, mỉm cười nói: “Hoan nghênh trở lại.”

Chu Viễn An cũng gật đầu một cái, hỏi thăm: “Ngồi trên máy bay lâu như vậy, có mệt không?”

Chu Đằng phất phất tay: “Vẫn ổn, vừa cất cánh em đã bắt đầu ngủ, tỉnh dậy là ăn luôn, không cảm thấy mệt chút nào.”

Tầm mắt lướt một vòng ở ghế sau, ngay sau đó hỏi: “Bác cả cùng bác gái không tới sao?”

Chu Viễn An giải thích: “Sáng sớm nay hai người bọn họ đến nhà họ hàng, chắc là tối mới về. Anh đưa cậu về nhà trước, rồi buổi tối cùng ăn cơm.”

“À, được!” Chu Đằng gật đầu.

Chu Viễn An nói với tài xế một địa chỉ vườn hoa, xe taxi quay đầu, chậm rãi lăn bánh trên đường.

Người anh đi đón hôm nay là con trai nhà chú, chỉ kém anh mấy tháng tuổi, nhưng vẫn phải gọi anh một tiếng anh.

Khi còn bé hai người vẫn học cùng với nhau, sau đó bởi vì công việc của cha mẹ mà bị tách ra mỗi người một nơi.

Thành tích học tập của Chu Đằng không tốt, lúc chuẩn bị tới gần kỳ thi tốt nghiệp trung học, chú đã lo sẵn sàng để đưa hắn sang nước ngoài du học.

Lúc đó ba Chu cũng có dự định cho Chu Viễn An ra nước ngoài học đại học, thế nhưng có lẽ Chu Viễn An không có chí hướng cao xa, lên lớp mười hai không hề báo trước lại tự ý đi học mỹ thuật, chuyện du học liền không thành.

Chu Đằng vốn là người nói nhiều, lần này trở về nước được gặp lại người thân ở quê, tâm trạng càng phấn khởi.

Suốt quãng đường hắn nói không ngừng nghỉ: “Anh, đáng lẽ anh nên cùng đến Mỹ với em! Ở bên đó tha hồ tự do, không ai có thể can thiệp được! Hơn nữa con gái lại vô cùng đẹp, tóc vàng mắt xanh, mông to ngực lớn, anh thoải mái mà chọn lựa!”

Chu Viễn An chỉ lo cúi đầu nghịch điện thoại, làm như không nghe thấy.

Ngược lại Đào Duyệt tỏ vẻ rất hứng thú, chăm chú lắng nghe.

Chu Đằng thấy cô ấy nhìn chằm chằm mình như vậy, liền vội vàng giải thích: “Vẫn là Đào Đào khả ái nhất, em yên tâm, anh chỉ nói về mấy cô gái khác một chút như vậy thôi, tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ!”

Con gái bình thường đâu có được nghe những lời tán tỉnh như vậy, Đào Duyệt không nói lời nào liền quay mặt nhìn sang chỗ khác.

***

Hai tiếng sau, xe dừng lại ở trung tâm thành phố.

Đến nơi, Chu Đằng mở túi ra, lúc này mới chợt nhớ: “Ai da, người em không có nhân dân tệ!… Anh, anh trả tiền nhé?”

Chu Viễn An đang định lấy tiền thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là ba Chu gọi đến, hỏi xem anh đã đón được Chu Đằng chưa.

Chu Viễn An vừa nghe điện thoại, vừa đưa ví tiền cho Chu Đằng.

Chu Đằng trả cho tài xế hai trăm đồng, ba người mở cửa xuống xe.

Lúc Chu Đằng chuẩn bị trả ví tiền lại cho Chu Viễn An thì bỗng nhìn thấy một tấm ảnh nhét trong ví.

Hắn kêu lên ngạc nhiên: “Oa, đây là ngôi sao ở đâu vậy? Chưa từng nhìn thấy nha, xinh đẹp quá đi mất!”

Chu Viễn An cúp điện thoại, bình thản nhìn sang bên này, sau đó cất tiếng nói: “Đó là chị dâu tương lai của cậu.”

Chu Đằng không thể tin nổi, hai mắt trợn to: “Không. Phải. Chứ?!”

Đào Duyệt tò mò lại gần, hỏi: “Đâu? Cho tôi nhìn một chút.”

Chu Đằng nghịch ngợm đứng thẳng, giơ ví tiền lên thật cao: “Không cho em nhìn đâu.”

Đào Duyệt yếu ớt đưa tay ra, làm thế nào cũng không với tới được, sau khi cố gắng mấy lần, rốt cuộc không nhịn được mà thấp giọng: “Cho tôi nhìn thử một chút thôi mà.”

“Muốn nhìn sao? Cầu xin anh đi.” Chu Đằng ỷ vào ưu thế chiều cao, cố ý trêu chọc cô ấy, cười gian xảo: “Gọi một tiếng chồng, anh sẽ cho em nhìn.”

“…” Đào Duyệt xoay người, luống cuống nhìn sang Chu Viễn An, dùng ánh mắt cầu cứu.

Chu Viễn An tiến thêm một bước, dễ dàng lấy lại ví tiền, nói với Chu Đằng: “Đừng bày trò nữa, cậu về nhà tắm rửa nghỉ ngơi trước đi.”

Núi cao còn có núi cao hơn, Chu Đằng đành phải thu lại nụ cười đắc ý, miễn cưỡng bỏ qua cho Đào Duyệt lần này.

Hắn ngoan ngoãn xách rương hành lý vào trong tiểu khu, đi được ba bước thì quay đầu lại, không quên vẫy tay gọi Đào Duyệt: “Đào Đào, tối mai nhớ tới chơi nhé! Nhất định phải tới đó! Bảo anh họ đưa em theo!”

Nhiệt tình khó từ chối, Đào Duyệt đành phải lúng túng vẫy tay với hắn.

Sau khi đuổi được cái đồ quỷ hay gây chuyện Chu Đằng đi, cũng đến lúc phải đưa Đào Duyệt về nhà.

Đào Duyệt nói ngồi taxi suốt cả buổi trưa, hai chân bị tê hết cả, nên muốn cùng Chu Viễn An đi tản bộ đến trạm xe buýt gần đây, thuận tiện đi dạo một chút.

Mùa hè ở Phu Châu quá nóng, mùa thu thì quá ngắn, chỉ có đầu mùa đông thời tiết mới dễ chịu nhất cả năm, chỉ cần mặc một chiếc áo dài, thêm một áo khoác nữa là đủ.

Dọc đường đi tâm trạng của Đào Duyệt đều rất rối rắm, sau mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng lấy dũng khí mở miệng: “Người trong ví của cậu… Là Mạc Hàm phải không?”

Vẻ mặt Chu Viễn An bình thản, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Đào Duyệt nhìn chằm chằm vào anh không buông tha, tiếp tục hỏi: “Hai người bắt đầu từ bao giờ?”

Chu Viễn An im lặng suốt cả đoạn đường, bây giờ mới lên tiếng: “Cậu biết từ lúc nào?”

Khi anh hỏi câu này thì cũng đồng thời khẳng định hai câu hỏi trước kia của cô ấy.

Đào Duyệt dừng bước, hai chân giống như bị đổ chì, không tài nào nhấc lên được.

Cô ấy rũ mi, giọng nói trầm xuống: “Mùa hè năm ngoái.”

Chu Viễn An cau mày ngẫm nghĩ chốc lát, nói: “Khi đó tôi với cô ấy vẫn chưa ở chung một chỗ.”

Đào Duyệt xoay người, nhìn từng chiếc xe đang di chuyển dưới gầm cầu vượt, ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng.

Một lúc lâu sau, cô ấy chậm rãi nói: “Hôm đầu tiên chúng ta gặp lại trong kỳ nghỉ hè, tôi tới thư viện tìm cậu, cố gắng nói chuyện với cậu nhưng cậu luôn lơ đãng, xa cách.”

“Lúc đó tôi cho rằng cậu đang chuyên tâm làm bài, nên không quấy rầy cậu. Nhưng đến lúc cậu đi vệ sinh, tôi lén lút mở bản nháp của cậu ra…” Cô ấy nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp: “Toàn bộ đều viết duy nhất một cái tên Mạc Hàm… Có lẽ ngay cả chính cậu cũng không nhận ra.”

Sau khi Chu Viễn An nghe xong, bất đắc dĩ xoa bóp mi tâm.

Đối với mình càng không biết phải làm sao.

Anh nhớ lại khi đó, sau kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, lúc anh đang chuẩn bị trở về Phu Châu.

Mạc Hàm đã trao cho anh một nụ hôn chớp nhoáng, khiến mấy ngày sau đó anh đều không thể tập trung làm được bất cứ chuyện gì.

Đào Duyệt nhìn thấy vẻ mặt cam tâm tình nguyện này của anh, trái tim như rớt xuống vực thẳm.

Cô ấy vẫn không muốn tin vào chuyện này: “Thực sự là cậu với cô ta đang hẹn hò sao?”

Chu Viễn An gật đầu, thẳng thắn trả lời: “Ừ.”

“Tại sao?” Lần đầu tiên Đào Duyệt lớn tiếng nói chuyện với anh: “Cậu thích cô ta? Sao có thể như thế… Sao cậu lại thích cô ta cơ chứ? Hay là bởi vì cậu thấy thẹn với cô ta?”

“Loại người như cô ta thì đáng thương ở chỗ nào? Cậu đã quên cô ta đối xử với tôi như thế nào rồi sao?” Cô ấy càng nói càng kích động, gần như muốn cãi nhau: “Lúc cậu ở cùng một chỗ với cô ta liệu có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”

“Đào Đào…” Chu Viễn An gọi tên cô ấy, nhất thời không biết phải thuyết phục như thế nào.

Anh khó mà giải thích rõ ràng, chỉ có thể nói: “Cậu không hiểu rõ về Mạc Hàm, thực ra… Cô ấy không phải người như cậu nghĩ.”

Đào Duyệt cắn môi, liên tục lắc đầu, mắt đỏ lên như muốn khóc: “Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, bây giờ cậu không còn thấy cô ta xấu xa nữa, tất nhiên sẽ nói tốt cho cô ta rồi… Nhưng cậu sẽ không thuyết phục được tôi, bảo tôi phải chấp nhận một con người mà tôi đã từng sợ nhất, cậu cảm thấy tôi có thể sao?”

Chu Viễn An không nói không rằng nhìn cô ấy, khẽ thở dài, mấy giây sau mới nói: “Xin lỗi.”

Đào Duyệt muốn khóc, nhưng lại khóc không nổi nữa, cô ấy dụi mắt thật mạnh, nói: “Viễn An, tôi không tin cậu thực sự thích cô ta. Cậu quá lương thiện, cô ta thi trượt không phải lỗi tại cậu, cậu không cần vì chuyện này mà phải phụ trách cuộc đời của cô ta.”

Cô ấy đau khổ cầu xin: “Cậu chia tay với cô ta đi có được không? Tôi thực sự không thể nào chấp nhận được cô ta… Coi như là tôi van xin cậu, có được hay không? Chia tay với cô ta nhé?”

Chu Viễn An không muốn tiếp tục nói vấn đề này với cô ấy, anh dời ánh mắt sang nơi khác, giọng nói ôn hoà nhưng không cho phép can thiệp: “Đừng nói nữa, tôi đưa cậu về nhà.”

Đào Duyệt yên lặng đứng tại chỗ, nhìn vẻ mặt cứng rắn của anh, trong lòng bi thương tột cùng.

Cuối cùng vẫn không thể khống chế nước mắt của chính mình chảy ra.

***

Buổi chiều, Chu Viễn An ở nhà nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ trưa anh có gọi điện cho Mạc Hàm một lần, nhưng không có ai nghe máy, nghĩ chắc là cô lại đang bận chuyện gì đó, nên anh không tiếp tục quấy rầy.

Sau khi ngủ dậy, Chu Viễn An rời giường đi lấy cho Tây Tây một ít thức ăn cho chó, lúc vừa mới đi ra đến cửa phòng thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Anh dừng bước, trong lòng nghi ngờ.

Ba mẹ sẽ không trở về sớm như vậy, giờ này ai đến nhỉ?

Chu Viễn An tới cửa, nhấc điện thoại gọi video lên.

Trong video hiện lên một người cúi đầu, đội một chiếc mũ lưỡi trai của nữ, không nhìn thấy rõ mặt mũi.

Chu Viễn An quan sát mấy lần, hỏi: “Xin hỏi cô là?”

Giọng nữ hơi trầm thấp khàn khàn: “Người giao hàng nhanh.”

Giao hàng nhanh?

Chu Viễn An nhớ đến chuyện hồi sáng Mạc Hàm bảo đã gửi áo lông, nhanh như vậy đã đến rồi ư?

Anh không nghĩ ngợi nhiều, nhấn nút mở cửa, cúp điện thoại.

Mấy phút sau, người giao hàng nhanh đi thang máy lên, đứng gõ cửa từ bên ngoài.

Chu Viễn An bưng chậu thức ăn ra mở cửa, Tây Tây cũng không ngừng vẫy đuôi, hấp tấp đi theo phía sau.

Lúc cửa được mở ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt.

Mạc Hàm một tay dắt Mạc Tiểu Dương, một tay kéo hành lý, đang đứng ở bên ngoài.

Cô tươi cười rạng rỡ: “Tiên sinh, hàng của ngài đã đến, xin mời kiểm tra và nhận hàng.”

Hết chương 36.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play