Mạc Hàm thay váy xong, trang điểm, đứng trước gương tiện tay gạt gạt mấy sợi tóc.
Cô thừa hưởng dung mạo của mẹ, ngũ quan thanh tú, thân hình cao gầy, tứ chi nhỏ dài. Cho dù là ở phương Bắc, nơi mà mọi người đều cao lớn thì cô cũng được coi như hạc giữa bầy gà.
Chỉ duy nhất có một điểm không hoàn hảo đó là ngực, phát triển quá chậm chạp, Lý Việt Hải thường xuyên đem chuyện này ra cười nhạo cô, nói rằng sờ cô không bằng tự sờ mình.
Mạc Hàm nghĩ tới đây liền căm giận tức tối, nhịn không được liền nhét vào ngực thêm hai miếng độn. Đúng lúc đó nghe thấy tiếng nói không kiên nhẫn của Lý Việt Hải từ dưới lầu vọng lên: “Mạc Hàm! Em ổn không đó————!”
Hai người vội vàng xuống lầu, tụ họp cùng mấy thành viên trong ban nhạc.
Bóng dáng cao nhất trong đám người là Lý Việt Hải, sau lưng hắn theo thứ tự là tay bass Vương Lâm, tay trống A Phong, tay đàn Đại K.
A Phong cũng là học sinh trong phòng vẽ, mấy thành viên khác đều đã ra trường.
Gió đêm thổi mạnh, tóc mấy người đều bị thổi thành cái ổ gà. Lý Việt Hải hơi cúi người xuống muốn châm một điếu thuốc, không biết sau lần thứ bao nhiêu bị gió dập tắt lửa thì cuối cùng cũng trông thấy Mạc Hàm với Chu Viễn An đi từ ký túc xá ra.
“Làm gì mà lề mề lâu vậy?” Lý Việt Hải ngoắc ngoắc tay, đợi lúc hai người đi đến nơi, hắn có chút kinh ngạc hỏi: “Sao Tiểu An cũng tới?”
Mạc Hàm nhíu mày, nói: “Cậu ấy muốn nghe em hát.” Nói xong, rất quen thuộc giơ một cánh tay qua ôm lấy bả vai của Chu Viễn An, xoay người giới thiệu với cả nhóm: “Đây là bạn trai của em, mọi người mau làm quen đi, Hải điểu là bà mai đó.”
Chu Viễn An phớt lờ lời cô nói, không mặn không nhạt tự giới thiệu: “Chào mọi người.”
Một đám người trong ban nhạc liền bắt đầu trêu chọc, sán lại gần Chu Viễn An bắt đầu kêu chị dâu chị dâu, còn ầm ĩ nói Lý Việt Hải thiên vị vì không chịu giới thiệu cho em gái họ.
Lý Việt Hải liếc Mạc Hàm một cái, nói: “Em có chừng mực thôi, đừng có làm hư Tiểu An.”
Mạc Hàm làm mặt quỷ với hắn: “Vậy khi anh theo đuổi Lê Khả, cả đám người cô đơn chúng em chỉ có thể giương mắt ra nhìn thôi à?”
Lập tức mấy người bên cạnh phẫn uất gật đầu phụ hoạ, Lý Việt Hải bó tay với cô, đành phất tay một cái nói: “Được rồi được rồi, đi nhanh lên sắp muộn rồi.”
Một đám người vừa cười đùa vừa xuất phát, quán bar nằm ở con đường đối diện, đi vài phút đã tới nơi.
Đây được gọi là Thái Luân Cảng, bề ngoài của quán bar là một chiếc thuyền hải tặc, cầu thang bằng gỗ, trên lan can treo từng hàng lốp xe, nhìn qua có chút hương vị cổ xưa. Bởi vì là quán bar đơn giản, không có ánh đèn màu sắc sặc sỡ, cũng không có âm nhạc đinh tai nhức óc, khách tới đây đa phần là sinh viên của trường cao đẳng lân cận cùng với thành phần trí thức trong xã hội, ngồi trên bàn cùng nhau uống rượu.
Trong quán bar xây một cái sân khấu nhỏ, thường có các ca sĩ và ban nhạc khác nhau tới biểu diễn.
Hôm nay là ngày ban nhạc của Lý Việt Hải bọn họ mở màn, trước tiên Mạc Hàm kéo Chu Viễn An tới một góc nhỏ yên tĩnh, ngồi xuống xem.
“Có muốn uống gì không?” Cô thì thầm vào tai anh.
Chu Viễn Anh không hợp được với cái nơi hỗn tạp xa lạ này, ngay đến trả lời cũng rất nhỏ: “Nước lọc là được rồi.”
Nhìn dáng vẻ của anh cũng không giống như biết uống rượu, Mạc Hàm tìm nhân viên phục vụ rót cho anh một ly nước ấm, và gọi cho mình một ly rượu Gabriel, thêm một thìa kem để hương vị ngon hơn, những cô gái trẻ đến đây đều thích uống kiểu này.
Không bao lâu sau, trên sân khấu vang lên tiếng đàn guitar, quả nhiên là Lý Việt Hải hát bài hát dành cho Lê Khả mà hắn sáng tác hồi ban sáng. Mạc Hàm nhìn vẻ mặt tuỳ ý thoải mái của hắn trên sân khấu, trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội, bưng ly rượu lên uống từng hớp một.
Chu Viễn An một mực yên lặng ngồi bên cạnh cô, nước trên bàn cũng không uống lấy một ngụm, cũng không chủ động nói chuyện.
Thật ra thì vốn dĩ Mạc Hàm cũng chẳng có gì để nói với anh, cũng không hiểu tại sao cô lại đưa anh tới đây, có lẽ là không muốn phải ngồi một mình khi nghe Lý Việt Hải hát về một cô gái khác.
Cô mò được một bao thuốc lá từ trong túi xách thì lại phát hiện không mang theo bật lửa, liền cắn điếu thuốc vào trong miệng, đứng lên sang bàn bên cạnh mượn hộp quẹt.
Đợi đến khi cô quay về ngồi cạnh mình, Chu Viễn An mới mở miệng hỏi: “Không phải cậu nói cậu hát sao?”
Mạc Hàm nhả một ngụm khói, thanh âm có chút khàn khàn: “Nửa tiếng nữa mới đến tôi.”
Chu Viễn An “Ừm” một tiếng, đang muốn nói tiếp thì đột nhiên bắt đầu ho khan. Mới đầu chỉ ho nhẹ hai tiếng, sau đó càng lúc càng dữ dội.
Mạc Hàm có chút bất đắc dĩ đưa điếu thuốc ra phía xa, cau mày nhìn anh: “Cậu không thể ngửi được mùi thuốc lá hả?”
“Tôi bị viêm mũi.” Chu Viễn An giải thích.
Mạc Hàm nhún vai, nói: “Vậy cậu cố gắng chịu thêm một chút, dù sao cũng phải để tôi hút hết điếu thuốc này đã chứ.”
“…” Chu Viễn An bị cô chặn họng không nói được lời nào.
Cuối cùng Mạc Hàm đem điếu thuốc còn lại dúi vào gạt tàn, cô đưa tay xoa xoa đầu anh, ra vẻ dạy dỗ, ở cái tuổi này của bọn họ thì mọi người đều thích ra vẻ thành thục: “Hút thuốc uống rượu, hai thứ này con trai phải luyện một chút, nếu không sau này làm sao có thể ra xã hội.”
Đầu của đàn ông không thể sờ, nhất là phụ nữ. Điểm này Chu Viễn An cũng không ngoại lệ, anh khẽ nhíu mày, hơi nghiêng người tránh sang bên cạnh.
Mạc Hàm nhìn anh, không kìm được mà thở dài, mấy giây sau rút tay về, giống như tự nhủ nói: “Lý Việt Hải nói đúng, tôi không thể làm hư cậu.”
Vì những lời này mà Chu Viễn An liếc cô một cái, không biết đang suy nghĩ gì.
Nửa giờ sau, ban nhạc Unicorn biểu diễn xong, tiếp theo tới lượt Mạc Hàm. Cô đứng lên, cầm túi xách ném cho Chu Viễn An, mỉm cười nói: “Giữ hộ tôi một chút.”
Tới trước sân khấu, Mạc Hàm nhận lấy đàn guitar từ tay Lý Việt Hải, hắn vỗ bả vai cô, nhướn mày nói: “Chờ màn biểu diễn của em.”
Mạc Hàm cười nhạt một cái, vừa ngồi xuống cái ghế cao vừa điều chỉnh tiếng đàn.
Ca hát chẳng qua chỉ là sở thích ngoài giờ của Mạc Hàm, cô không hề được đào tạo chuyên nghiệp, ngay cả chơi đàn guitar cũng đều là Lý Việt Hải dạy. May mắn ở phương diện này cô cũng coi như có chút thiên phú, Lý Việt Hải chỉ cần dạy một chút liền nắm được, không đến mức không thể biểu diễn trên sân khấu.
Mạc Hàm mặc bộ váy đen đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn nhấp nháy trong quán bar, khuôn mặt cô ẩn hiện lúc sáng lúc tối, càng lộ ra vẻ thần bí quyến rũ. Một tay cô cầm micro, như thường lệ đầu tiên tự giới thiệu bản thân, sau đó mới gảy đàn, ung dung cất tiếng hát.
Giọng Mạc Hàm tương đối nhẹ và trầm, cách hát cũng rất tuỳ ý tự nhiên. Nếu như không có khách yêu cầu bài hát, đa phần cô đều hát những bài tình ca chậm rãi, êm ái, có thể khiến lòng người bình tĩnh lại.
Đương nhiên cũng có một nguyên nhân quan trọng khác, đó là cô không thể hát nốt cao.
Sau bài hát “Tình ca radio”, Chu Viễn An cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho người đang đợi anh.
“Tôi đang ở quầy bar, Mạc Hàm cũng ở đây.”
“…Thật hả?”
“Ừ.”
“Gửi hình cho tôi đi.”
Chu Viễn An do dự một hồi, mở camera của điện thoại di động ra, hướng tới Mạc Hàm trên sân khấu, nhấn nút chụp.
Dường như trong nháy mắt đó Mạc Hàm đã phát hiện ra, quay đầu lại, hướng về phía này mỉm cười.
Nhưng vì một đám người ngồi ở bàn phía trước đã che mất Chu Viễn An ở trong góc, thế nên Mạc Hàm cũng không để ý xem anh đang làm gì.
Sau khi gửi bức ảnh đi, ánh mắt Chu Viễn An từ từ rũ xuống, im lặng nhìn người con gái có mái tóc dài xoã trên vai trong điện thoại.
Hôm nay Mạc Hàm mặc một chiếc váy đen ôm sát vào người, lộ ra xương quai xanh và bả vai khiến cho người ta mơ màng, dưới chân là một đôi giày cao gót nạm kim cương, rực rỡ loá mắt.
Khi thấy Mạc Hàm đi đôi giày quý giá tinh xảo này, Chu Viễn An không hề cảm thấy kinh ngạc.
Trong trí nhớ về hồi năm thứ nhất trung học cơ sở của anh, khi tất cả mọi người đều chỉ biết cắm mặt vào đọc sách, thì trong lớp chỉ có cô gái này là coi trọng cách ăn mặc.
Môi của cô luôn khác màu với môi của người khác, là màu hồng mọng nước.
Khi đó trường học quy định phải mặc đồng phục học sinh, mọi người đều mặc quần áo giống nhau, Mạc Hàm vì muốn khác người, chỉ có thể tập trung đầu tư vào giày dép. Mỗi đôi giày của cô đều có giá không rẻ, nhãn hiệu cũng thay đổi nhiều đến mức không thể đếm nổi. Sau đó, con gái trong lớp đều bắt đầu bắt chước phong cách của cô, hơn nữa còn ganh đua so sánh với nhau coi ai hơn ai.
Bây giờ nghĩ lại quãng thời gian tuổi trẻ hết sức lông bông kia, chỉ cảm thấy vô cùng ngang bướng. Rất nhiều thứ cho dù là tầm thường hay đẹp đẽ, thiện hay ác, khi bọn họ mười mấy tuổi nào đã có năng lực để phán đoán, hay phải nói là mù quáng.
Mà Mạc Hàm, không thể nghi ngờ chính là người dẫn đầu có sức ảnh hưởng lớn nhất.
Hiện giờ Mạc Hàm mười chín tuổi, dường như hành động so với ngày đó càng thêm khoa trương.
Chiến tích của cô ở trường cấp ba có thể nói là nghe nhiều thành quen: Hút thuốc uống rượu, cúp học đánh nhau, gian lận thi cử, chọc thủng lốp xe đạp của thầy giáo.. mọi thứ đều là tiếng tăm của cô.
Cô với Lý Việt Hải cùng xưng bá trường cấp ba khiến thầy cô giáo vô cùng đau đầu, cho nên khi lên lớp mười hai liền bị đám cáo già đó tống đến cái nơi chim không thèm ị này học mỹ thuật, không nhìn thấy cho đỡ bực mình.
Mặc dù Mạc Hàm đã làm hết tất cả những việc mà một “thiếu nữ bất lương” có thể làm, nhưng chỉ có một thứ mà cô chưa từng trải qua, đó là yêu sớm.
Nguyên nhân là gì, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, chỉ có một mình cô nghĩ rằng không ai biết.
Cô thích Lý Việt Hải, nhưng Lý Việt Hải lại không thích cô.
***
Khi cả nhóm ra khỏi quán bar đã là hơn mười giờ đêm, A Phong cùng Đại K đói bụng kêu gào ầm ĩ, nhận tiền xong liền dẫn đầu chạy thẳng đến quán vỉa hè ở đối diện quán bar, gọi đồ ăn khuya.
Cả nhóm bọn họ đều có thể ăn cay, chỉ có Chu Viễn An khẩu vị hơi nhạt, mỗi khi ăn một miếng đồ nướng là lại phải ăn thêm một miếng cơm thật to. Mạc Hàm nhìn bộ dáng môi đỏ răng trắng của anh, đỉnh đầu toàn mồ hôi, không nhịn được bật cười trong lòng.
Vị chua có thể làm bớt cay, cô tới phía quán bar mua cho anh một chai ô mai trà xanh. Đến lúc quay lại thì phát hiện có một cô gái đang ngồi ở chỗ của mình nói chuyện với Lý Việt Hải.
Cô gái đó mặc đồng phục của trường trung học trọng điểm gần đây, rất hiếm thấy khi không sửa hẹp ống quần, còn quy củ đeo cặp sách trên lưng, nhìn qua có vẻ là một cô gái ngoan ngoãn.
Mạc Hàm nghĩ ngợi một lúc, chắc chắn rằng mình chưa hề gặp qua cô ấy, không biết quan hệ của cô ấy với Lý Việt Hải là thế nào.
Bọn họ ngồi trên một băng ghế dài, cố chen chúc một chút vẫn có thể ngồi đủ. Trước tiên Mạc Hàm đặt chai nước ô mai trà xanh trước mặt Chu Viễn An, sau đó mới thuận tiện ngồi xuống phía tay trái Lý Việt Hải.
Bởi vì sự xuất hiện của cô gái đó mà không khí trên bàn ăn cũng trở nên yên lặng, Mạc Hàm nhìn qua mấy người ngồi ở phía đối diện, toàn bộ đều mang bộ dáng xem kịch vui.
Trái ngược Lý Việt Hải lại chẳng có thái độ gì, vẫn nhàn nhã uống bia như cũ.
Hàm răng của cô gái kia cắn xuống môi dưới, khuôn mặt hiện lên chút buồn bực, nhìn hắn chằm chằm nói: “Tại sao gần đây anh không gọi điện thoại cho em?”
Lý Việt Hải nói: “Điện thoại hết tiền.”
“Vậy em gọi điện cho anh sao anh cũng không nghe máy?”
Lý Việt Hải ợ một cái, dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Tại sao tôi phải nghe?”
Hai tay cô gái xiết chặt lấy vạt áo, ngập ngừng nửa ngày mới nói: “Em không phải là bạn gái anh sao?”
“Khụ khụ.” Lý Việt Hải sặc mấy tiếng, thiếu chút nữa thì phun hết bia trong miệng ra ngoài, hắn trợn mắt lên không thể tin được: “Từ lúc nào mà cô trở thành bạn gái của tôi vậy? Sao chính tôi cũng không biết?”
Đại K lập tức không nhịn được mà phì cười, bị A Phong trừng một cái mới vội vàng thu hồi, nhưng mà bả vai vẫn không ngừng run rẩy.
Một câu nói này đã khiến cho cô gái trở nên cực kỳ bối rối, thế nhưng cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định, thấp giọng nói: “Không phải lần trước khi tới trường đón em tan học anh đã dắt tay em sao? Anh định lừa dối?”
“Chỉ dắt tay một cái đã coi như quen nhau?” Lý Việt Hải nhếch mép, thờ ơ nói: “Cô là người thập niên 70-80 hả? Tư tưởng phong kiến như vậy.”
Hắn nói tiếp: “Với lại bởi vì hôm đó trời mưa, ô lại quá nhỏ, tôi sợ cô bị ướt nên mới dắt đi, cô hiểu lầm như vậy thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào.”
Lúc này Đại K thực sự không nhịn được nữa, phốc một tiếng bật cười ha hả. Một bàn người như thể bị lây truyền, đều cười đến ngả nghiêng.
Mạc Hàm cũng cười.
Khi đó cô cũng không hiểu tại sao mình lại phải cười, tựa như mọi người ở đây đều cười, nếu chỉ có mình cô không cười sẽ có vẻ rất kỳ quái.
Mặc dù trên mặt đang cười, nhưng trong lòng chỉ cảm thấy gượng gạo.
Một giây tiếp theo, đột nhiên Lý Việt Hải đưa đầu tới, chạm môi vào tóc mai của cô.
Mạc Hàm bị bất ngờ không kịp đề phòng, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Lý Việt Hải nhếch miệng cười một cái, quay ra nói với cô nữ sinh kia: “Nếu theo như cô nói, giờ tôi hôn cô ấy một cái, tức là sau này tôi muốn cưới cô ấy à?”
Một đám người cười càng lúc càng to, không chút kiêng dè.
Cô gái cuối cùng cũng nhận ra mình đã bị sỉ nhục, hai má phập phồng, đôi mắt to cố chấp nhìn thẳng vào Lý Việt Hải, hốc mắt dần dần ửng đỏ.
Lý Việt Hải giả vờ như không nhìn thấy, cúi đầu tiếp tục uống rượu.
Cô gái bất động nhìn chằm chằm vào hắn, cuối cùng nhỏ giọng bật khóc.
Không ngờ được là sự việc lại phát triển thành như thế, cả bàn người lập tức ngừng cười, trố mắt nhìn nhau. Bọn họ toàn đàn ông lại vây quanh một cô nữ sinh khóc thút thít, dường như là đang ức hiếp người ta vậy.
Lý Việt Hải cũng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không có ý nghĩa gì, một lúc sau, hắn nhẹ giọng gọi tên cô gái: “Lâm Đoá Nhi.”
Cô gái ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn hắn, chờ đợi hắn nói tiếp.
Lý Việt Hải rút một tờ khăn giấy trên bàn đưa cho cô, giọng lạnh lùng: “Lau nước mắt đi, sau đó thì về nhà.”
Cô gái sửng sốt, rất lâu sau mới đáp lời: “…Chỉ vậy thôi?”
“Chứ còn muốn sao?” Lý Việt Hải giơ cốc rượu lên, hướng cô ấy huơ huơ, lại cười rộ lên: “Hay là cô muốn uống gì rồi mới đi?”
“Lý Việt Hải!” Cô gái kéo tay của hắn, dùng sức không nhỏ, tí nữa thì làm đổ cốc rượu của Lý Việt Hải.
Cô ấy đứng lên, giận dữ bỏ lại một câu: “Tôi đã biết, anh là tên khốn kiếp! Tôi ghét anh!” sau đó liền lau nước mắt chạy đi.
Không nghĩ tới vở kịch hay cứ như vậy mà hạ màn, đám người liền cảm thấy tẻ nhạt.
Cái đồ xấu xa Vương Lâm, thấy người ta đi rồi, liền bắt chước giơ nắm đấm lên, dùng giọng mũi nói: “Lý Việt Hải tôi ghét anh rồi!”
Đại K cười ha ha, dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Lý Việt Hải, rồi quay sang khuyên nhủ mọi người: “Sau này tuyệt đối đừng bao giờ tìm loại đại tiểu thư như thế này, khó hầu hạ, lại còn phiền toái muốn chết.”
Lý Việt Hải không để ý tới bọn họ, ngược lại là quay đầu nhìn Mạc Hàm đang rầu rĩ không vui.
Tuy đối với những chuyện như vậy đã nhìn quen thì không nói, nhưng Mạc Hàm vẫn không nhịn được mà cố tình mỉa mai hắn một câu: “Đùa bỡn tình cảm của người khác như vậy, không sợ sau này gặp báo ứng sao?”
Lý Việt Hải dửng dưng phất tay một cái: “Sao có thể, nhiều người trêu hoa ghẹo nguyệt lắm, không đến phiên anh.”
Mạc Hàm hừ lạnh một tiếng, lại nói: “Sau này đừng có lôi em ra làm bia đỡ đạn nữa.”
Lý Việt Hải duỗi thắt lưng, thuận thế giơ tay khoác lên vai cô: “Nơi này chỉ có mình em là nữ thôi, không tìm em thì tìm ai?”
Mạc Hàm nhìn trái nhìn phải một chút, lôi người có vẻ ngoài thanh tú nhất là Chu Viễn An ra: “Lần sau hôn cậu ta đi.”
Chu Viễn An vẫn đang cầm chai ô mai trà xanh, không để ý gì, lúc này nghe thấy tên mình mới ngẩng đầu lên.
Mọi người nhìn khuôn mặt đẹp hơn cả con gái của anh, lại không nhịn được mà cười vang.
Hết chương 3.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT