Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên Chu Viễn An làm sau khi tỉnh giấc đó là đi gọi Mạc Hàm dậy.
Lúc đẩy cửa phòng ra mới phát hiện cô đã tỉnh, đang đứng thay quần áo trước cửa sổ.
Mạc Hàm nhón chân kéo rèm cửa sổ lại, một chùm ánh sáng vàng len lỏi vào trong phòng, biến thành một vòng sáng nhàn nhạt rơi trên đỉnh đầu cô.
Cô quay lại cười với anh: "Chu Viễn An, tới kéo khoá giúp em."
Gần đây Mạc Hàm hơi tăng cân, mặc chiếc váy này cảm thấy hơi chật chội, Chu Viễn An kéo khoá có chút khó khăn.
Thế nhưng Mạc Hàm vẫn vững tin rằng anh sẽ không để khoá kẹp vào tóc mình, cô kiên nhẫn chờ đợi, thả lỏng toàn thân phó thác cho anh.
Vất vả lắm khoá mới được kéo xong, Mạc Hàm hóp bụng hít sâu một hơi, trong lòng thầm ảo não, có lẽ hai tuần tới phải giảm cân thôi.
Cô xoay người nhìn về phía Chu Viễn An, nâng váy nhún mình cúi chào, nhướn mày nhìn anh: "Đẹp không?"
Chu Viễn An gật đầu: "Đẹp."
"Người đẹp hay là váy đẹp?"
Chu Viễn An gật gù: "Cả hai đều đẹp."
Mạc Hàm cười cười, lại hỏi tiếp: "Anh phải nói thật với em, lần đầu tiên lúc anh kéo khoá giúp em, lúc đó anh có suy nghĩ gì không trong sáng không?"
Chu Viễn An lắc đầu: "Không có."
"..." Mạc Hàm liếc anh một cái, nhỏ giọng lầm bầm: "Có thể nói dối một chút cũng được mà!"
Thôi, dù sao cũng đã sớm hiểu tính của cái người không biết lãng mạn này rồi.
Mạc Hàm đi vòng qua anh bước ra ngoài, Chu Viễn An kéo tay cô, nói: "Lần đầu tiên kéo khoá giúp em, chẳng qua chỉ cảm thấy em rất đẹp, chứ không dám có suy nghĩ khác."
"Ừ?"
"Nhưng bây giờ thì không giống vậy nữa, em là bạn gái của anh, anh thừa nhận với em lúc nãy anh đã có suy nghĩ khác."
"..."
Chỉ cần nghe một câu này thôi cũng đã khiến Mạc Hàm trở nên vui vẻ rồi.
***
Rửa mặt xong, Mạc Hàm qua phòng Mạc Tiểu Dương gọi cậu bé dậy, dặn dò một ít chuyện hàng ngày, chỉ sợ hai tuần mình vắng nhà cậu sẽ đem nhà ra đốt mất.
Mạc Tiểu Dương vẫn đang mơ mơ màng màng, đầu gật gù vâng dạ.
Mạc Hàm vốn định nấu bữa sáng giúp cậu bé rồi mới đi, thế nhưng đứa trẻ thúi đó lại dám chê mỳ cô nấu, nói là không thích ăn, trực tiếp từ chối.
Cô liền mặc kệ cậu bé, cầm theo túi bánh mỳ và sữa bò lên đường với Chu Viễn An.
Lúc đổi giày ở cửa, đột nhiên Chu Viễn An phát hiện ra hôm nay Mạc Hàm không trang điểm: "Hôm nay em..."
Anh nói được một nửa thì ngừng lại, muốn nói lại thôi.
Mạc Hàm ngẩng đầu nhìn anh: "Em làm sao?"
Chu Viễn An không quen nói những chuyện như thế này, ngập ngừng: "Mặt em hôm nay không dùng những thứ đó sao?"
Mạc Hàm hừ nhẹ: "Không phải là anh không thích sao? Nói em loè loẹt còn gì."
"..."
"Cảm thấy thế nào? Thấy em mặt mộc đẹp hơn hay trang điểm đẹp hơn?" Mạc Hàm vừa nói, tay vừa thò vào túi xách lấy ra một cái gương nhỏ, cô vừa soi gương vừa thở dài: "Aizz, có phải trông nhợt nhạt hơn rất nhiều không?"
Chu Viễn An nắm tay cô, nhàn nhạt nói: "Em không cần phải như vậy, cứ làm chính bản thân em là tốt nhất."
Mạc Hàm thôi không tiếp tục làm dáng nữa, cô cất cái gương, chẹp chẹp miệng với anh: "Không cần anh phải nói thì em cũng tự biết rõ mặt mộc của em rất đẹp rồi."
Nói xong, hất tóc một cái rồi bước đi.
Chu Viễn An: "..."
Đây rốt cuộc là cái người gì?
***
Mặc dù Hoa Kỳ X cũng ở trong thành phố Đồng Quan, nhưng phải ngồi xe mất một tiếng đồng hồ mới đến.
Đang là giờ cao điểm đi làm, trên xe buýt chật kín cả người, Mạc Hàm xách theo hai cái rương lớn, cho dù có Chu Viễn An xách giúp một cái nhưng hành động vẫn rất bất tiện.
Khi đến cổng trường Hoa Kỳ X, họ bắt gặp rất nhiều những khuôn mặt mới mẻ đầy tò mò cùng đi với cha mẹ.
Sau đó có đàn chị khoá trên dẫn bọn họ đi từng nơi một để làm thủ tục nhập học, nộp tiền, tham quan sân trường, mọi việc đều tương đối nhẹ nhàng.
Sau khi làm xong hết mọi thứ, Mạc Hàm mới biết rằng hoá ra Chu Viễn An đăng ký vào khoa Kiến trúc.
Thế nhưng điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, khoa Kiến trúc của Hoa Kỳ X là một trong hai khoa nổi tiếng nhất cả nước, nhân tài vô số, tiền đồ rộng mở, hàng năm chỉ có những học sinh có số điểm cao nhất mới có tư cách dự thi khoa này, dĩ nhiên Chu Viễn An thì không phải nghĩ.
Không giống như Mạc Hàm chọn khoa thiết kế hình ảnh, khoa này không sử dụng kết quả thi đại học thế nên chỉ thu hút những người không còn chỗ nào để đi.
Thậm chí toà nhà giảng dạy của Học viện Kiến trúc cũng tuyệt hơn nhiều so với cái phòng chiếu phim của cô, thiết kế vô cùng hiện đại, bên trong lại có giếng trời khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Sau khi dạo xong một vòng, trong lòng Mạc Hàm khó tránh khỏi có chút suy nghĩ chán nản, không muốn nghĩ tới cái phòng chiếu phim nữa.
Chu Viễn An an ủi cô: "Học kỳ đầu năm thứ nhất có thể thi chuyển sang khoa khác, em cố gắng thi đỗ là được mà."
Mạc Hàm bĩu môi, nào có dễ dàng như anh nói.
***
Sau đó hai người đi tới khu ký túc xá, Chu Viễn An thực hiện đúng nghĩa vụ của một người bạn trai, giúp Mạc Hàm xách hành lý lên lầu, còn hai tay Mạc Hàm thì trống trơn, thản nhiên đi ở phía sau.
Ký túc xá ở Hoa Kỳ X quả thực không ổn cho lắm, phòng rất nhỏ, giường gỉ sét, không có tủ quần áo, nước nóng thì phải tự mình lấy ở lầu hai.
Nghe nói là hai năm sẽ được sửa chữa một lần, cũng không biết có chính xác hay không.
Phòng ký túc của Mạc Hàm có bốn người, không gian hơi chật chội một chút.
Ba người còn lại cũng đều là sinh viên vừa nhập học, ngoại trừ cô thì tất cả đều là người ở nơi khác đến.
Vừa mới tới nên mấy cô bạn tới từ phía Nam xôn xao vây quanh Mạc Hàm, vô cùng mong đợi hỏi: "Ở đây có tuyết đúng không? Có thể nặn người tuyết chứ? Có thể trượt tuyết không?"
"Ách... Sau này mới có tuyết." Mạc Hàm không hiểu tuyết thì có cái gì hiếm lạ: "Nhưng bây giờ đang là mùa hè..."
***
Hai ngày đầu làm thủ tục nhập học, ngày thứ ba tham gia đại hội chào mừng tân sinh viên, sáng sớm ngày thứ tư, sinh viên năm thứ nhất đều phải thay quần áo quân đội, lên xe buýt trường học để đi tới căn cứ quân sự.
Trước khi lên xe, Mạc Hàm bắt Chu Viễn An phải nhét hai chai xịt chống nắng và kem giữ ẩm vào ba lô.
Chu Viễn An để mặc cô tuỳ ý lục lọi phía sau lưng, không hiểu cho lắm: "Anh cần những thứ này để làm gì?"
"Dùng để bôi đó." Mạc Hàm kéo khoá ba lô giúp anh, giơ tay xoa xoa khuôn mặt anh: "Da anh trắng như vậy, bị cháy nắng em sẽ đau lòng lắm."
Nói xong, cô vẫy tay với anh, hất mái tóc đuôi ngựa chạy về xe của lớp mình.
Khi mấy chục chiếc xe rồng rắn đến được căn cứ quân sự thì đã gần trưa.
Tất cả sinh viên đeo hành lý ra thao trường chờ nhận chỉ thị, thầy giáo quân sự điểm danh từng người, rồi chia họ thành từng hàng một.
Theo như quy định thì sinh viên nam và sinh viên nữ không thể huấn luyện chung một chỗ, vì thế Mạc Hàm và Chu Viễn An chỉ có thể nhìn nhau từ xa.
Sau khi đến phòng ký túc xếp hành lý, mỗi lớp xếp thành một hàng đi tới tập hợp trước cửa căng tin.
Bữa cơm đầu tiên không có quá nhiều quy định, nghe lãnh đạo phát biểu xong là có thể ngồi xuống ăn cơm.
Nhưng bắt đầu từ bữa cơm thứ hai, trước khi ăn tất cả mọi người phải thi ca hát, lớp nào giọng lớn nhất sẽ được ăn trước tiên.
Tất nhiên là các sinh viên nữ sẽ phải chịu thua thiệt rồi.
Trước khi đến đây những người hướng dẫn đã nói trước với bọn họ là ở nơi này sẽ rất kham khổ, tất cả đều sẽ bị giản lược tối đa, thức ăn không có thịt cá, càng không được hoang phí.
Mạc Hàm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn không hề nghĩ tới việc ngay cả chuyện ăn no cũng là cả vấn đề.
Một bàn mười người, sáu món mặn, một món canh và một nồi cơm.
Thức ăn rất ít, là cải trắng xào giấm, bí đỏ xào, dưa chuột xào...
Đầu bếp keo kiệt đến mức ngay cả muối cũng chỉ cho một chút, ở đây trứng xào cà chua đã là món ăn ngon nhất, bị giành giật nhiều nhất rồi.
Nếu như ăn không đủ no, có thể được xin thêm cơm và nước canh, nhưng thức ăn vẫn như cũ không tăng thêm, vì vậy dù có xin thêm cũng vô ích.
Sau khi ăn xong có thời gian nửa tiếng tự do, Mạc Hàm ra ngoài sớm hơn một chút, đứng ở cửa căng tin đợi Chu Viễn An.
Khi trông thấy anh đi ra, cô tiến lại lấy chiếc mũ anh đang đội trên đầu xuống, nói: "Ăn cơm còn đội làm gì, anh bị nghiện đội nón xanh hả?"
Chu Viễn An nói: "Cầm trên tay bất tiện quá."
Mạc Hàm trả mũ lại cho anh, sau đó chăm chú nhìn thẳng vào hai mắt anh.
Hôm nay nắng to, doanh trại này đến một cái cây cũng không có, người Mạc Hàm đổ đầy mồ hôi, cô phải xắn tay áo và gấu quần lên thật cao.
Ngược lại Chu Viễn An lòng yên tĩnh tự nhiên sẽ cảm thấy mát, áo đóng đến chiếc cúc cao nhất, cổ áo nghiêm chỉnh gọn gàng, không cảm thấy khó chịu bức bối chút nào.
Mạc Hàm giơ tay lên nắn cái cằm đẹp đẽ của anh, Chu Viễn An né sang một bên, hỏi: "Ăn no chưa?"
"Chưa." Nhắc tới chuyện này lại cảm thấy đau lòng, Mạc Hàm không kìm được lắc đầu than thở: "Đừng thấy bàn của em toàn mấy cô gái dáng vẻ nhã nhặn mà lầm, thức ăn vừa tới là tất cả đều trở thành chó sói hổ báo hết! Em chỉ chớp mắt một cái thôi mà thức ăn trên bàn đều đã bị ăn sạch rồi! Em đành phải ăn vài miếng cơm trắng rồi đi ra."
Chu Viễn An không nhịn được cười.
Mạc Hàm trợn mắt nói: "Anh cười cái gì? Chẳng lẽ anh được ăn no à?"
Chu Viễn An lắc đầu, anh cũng không cướp được thứ gì, chỉ ăn được bát cơm chan nước canh.
"Đi thôi!" Mắt Mạc Hàm chợt sáng lên, kéo tay anh đi: "Vữa nãy trên đường đi em nhìn thấy phía trước có quán tạp hoá, chúng ta chịu khó đến đó ăn chút đồ ăn không tốt cho sức khoẻ vậy!"
Mạc Hàm có thể nghĩ tới điều này, tất nhiên người khác cũng có thể nghĩ đến.
Cô và Chu Viễn An trợn mắt há mồm đứng trước cửa quán tạp hoá.
Mọi thứ trước mắt đúng là không phải đùa, quán nhỏ chỉ tầm mấy chục mét vuông nhưng chen lấn xấp xỉ khoảng một trăm người. Giống y như cảnh tượng khi siêu thị bán đồ đại hạ giá vậy, khắp nơi chật như nêm, muốn mua chai nước thôi cũng phải vượt qua một đống trở ngại trập trùng.
Chu Viễn An sợ nhất những nơi có quá nhiều người, liền cảm thấy nhụt chí: "Thôi chúng ta đi thôi."
Mạc Hàm hất tay anh ra, ý chí hăng hái sôi sục: "Không được! Em muốn ăn cái gì đó!"
Cô lách mình chen vào trong đống người, dùng sức chui vào trong, thoáng cái đã biến khỏi tầm mắt.
Chu Viễn An ở bên ngoài đợi mười mấy phút, cuối cùng cô cũng ra, thế nhưng nhìn như một người khác.
Tóc tai cô rối tung, mũ trên đầu lệch hẳn sang một bên, cúc áo cũng bị tuột mấy cái, nhưng vẫn gắt gao ôm chặt hai hộp mỳ ăn liền trong ngực.
Mạc Hàm ngoác miệng, đắc ý cười với anh: "Cuối cùng em cũng cướp được hai hộp, thấy em lợi hại không?"
Chu Viễn An không đáp lời, tiến lại giúp cô sửa sang lại hình tượng.
Thật là, vậy mà còn không biết xấu hổ nói người ta là chó sói hổ báo.
Mạc Hàm ném cho anh hộp mỳ gà hầm nấm hương: "Anh không thể ăn cay, ăn hộp này nhé?"
Chu Viễn An gật đầu: "Ừ."
Bọn họ xếp hàng rất dài mới lấy được nước nóng, đổ vào mỳ.
Mấy chiếc ghế nhựa bên ngoài quán tạp hoá đã sớm bị người khác chiếm mất, ký túc xá lại không cho phép mang thức ăn từ bên ngoài vào, hai người đành phải chạy vào trong bụi cỏ, ngồi chồm hổm dưới đất để ăn.
Chu Viễn An thì ngồi xổm, Mạc Hàm sợ mệt, trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Cô ăn xong mỳ, lại uống thêm vài ngụm nước dùng, cảm khái nói: "Aizz... Lúc này mà có một chai giấm thì tốt biết mấy."
Chu Viễn An thấy bát cô trống trơn, liền bỏ đũa xuống, đưa bát của mình đến trước mặt cô: "Em ăn của anh đi."
Mạc Hàm không hiểu lắm nhìn anh: "Sao thế?"
Chu Viễn An nói: "Em ăn no chưa?"
"Chưa no cũng không cần của anh nha!" Mạc Hàm đẩy bát về, cau mày nói: "Anh phải ăn nhiều một chút, trở nên cường tráng khoẻ mạnh, nghe không?"
Cô vươn tay ra bóp bóp cánh tay anh, đánh giá: "Lần sau bế em thì phải thật vững vàng chắc chắn, không cho phép run tay."
"... Ừm." Chu Viễn An cúi đầu xuống, buồn buồn tiếp tục hút mỳ.
Khi bắt đầu huấn luyện buổi chiều, Mạc Hàm đã sớm bôi mấy lớp kem chống nắng.
Mặc dù cô không phải là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé chỉ đi bộ một chút là kêu đau chân, nhưng cũng chưa từng phải đứng suốt bốn năm tiếng đồng hồ như vậy, huống chi còn bị ánh mặt trời nóng như lửa thiêu đốt sau lưng.
Dùng bốn chữ để tổng kết lại buổi huấn luyện ngày hôm nay chính là: Khổ Không Thể Tả.
Buổi tối không phải huấn luyện, sau bữa cơm mọi người có thể tự tổ chức những hoạt động giải trí khác nhau, sau đó nghe loa thông báo các lớp đi tắm rửa.
Còn một lúc nữa mới đến lớp của Mạc Hàm, cô nắm tay tản bộ với Chu Viễn An ở bên ngoài. Dọc đường liên tục gặp phải người quen, không thể không bày ra vẻ mặt tươi cười chào hỏi.
Cô nhỏ giọng than phiền: "Phải nghĩ xem có chỗ nào vắng người không để thân mật mới được."
Phía sau quán tạp hoá mấy chục mét có một sườn núi nhỏ, diện tích rất lớn, bên trên sườn núi là khu ký túc xá của huấn luyện viên, nhưng bình thường mọi người đều không đi đường này.
Buổi trưa Mạc Hàm và Chu Viễn An ngồi ăn mỳ ở mảnh đất này, bởi vì mỗi năm đều bị giẫm đạp lên nên cỏ đã sớm bị giẫm bằng, chỉ còn lại khoảng đất trống không.
Nhưng nếu men theo đường núi đi về phía sau, dấu chân dần dần ít đi, cỏ không bị cản trở mọc um tùm, chỉ cần một cơn gió thổi qua là cũng có thể che kín cả ánh trăng.
Mạc Hàm tính toán thật hay, cô với Chu Viễn An đi cả một đoạn đường, cuối cùng lại nghe thấy tiếng thì thầm quấn quýt của một đôi tình nhân trong bụi cỏ.
... Phải ngây ngốc trong cái môi trường sống khô khan buồn tẻ lại nghèo nàn này suốt nửa tháng, mọi người đều thật là khổ sở mà.
Không còn cách nào khác, Mạc Hàm kéo tay Chu Viễn An quay trở về: "Được rồi, hay là chúng ta về ký túc xá nghỉ ngơi đi thôi."
***
Tối muộn ngày hôm sau, Mạc Hàm lại có ý tưởng mới.
Mười một rưỡi đêm, chờ sau khi người kiểm tra phòng rời đi, nữ sinh trong ký túc xá lại bắt đầu rì rào hoạt động, chơi điện thoại rồi chơi điện thoại, ăn vặt rồi lại ăn vặt.
Cô chạy nhanh như mèo, một đường chạy thẳng tới phía khu nhà tắm.
Trên đường bị huấn luyện viên đi tuần tra tóm được, hỏi cô ra ngoài làm gì, cô tuỳ cơ ứng biến nói mình đi vệ sinh.
Nhà vệ sinh và nhà tắm ở cùng một phía, huấn luyện viên không nghi ngờ nhiều, thả cho cô đi.
Thật vất vả mới chạy tới cửa nhà tắm, từ xa đã nhìn thấy một bóng đen đang đứng ở nơi đó, Mạc Hàm từ phía sau nhào tới ôm lấy anh: "Em gái An à em tới rồi đây!"
Chu Viễn An từ từ quay lại nhìn cô, vẻ mặt lúng túng không được tự nhiên.
Mạc Hàm dắt tay anh bước vào trong nhà tắm, miệng lẩm bẩm: "Cái này cũng không thể trách em, chúng ta đều là sinh viên, đều trưởng thành rồi, hẹn hò yêu đương mà cứ phải vụng trộm! Lãnh đạo nhà trường đúng là đầu óc có bệnh, bắt chúng ta phải tới cái nơi này..."
Cả khu doanh trại chỉ có một nhà tắm tập thể, không phân biệt nam nữ.
Lần này có nhiều sinh viên tới học quân sự như vậy nên chỉ có thể chia nhóm ra mà tắm, mỗi lớp được mười phút, chưa giặt đồ xong cũng bị đuổi ra, chuyển sang lớp kế tiếp.
Sau mười rưỡi sẽ ngừng cung cấp nước nóng, bởi vì thời gian vô cùng gấp gáp, thế nên buổi tối mỗi ngày đều sẽ có người đầu vẫn dính bọt xà phòng, hùng hùng hổ hổ ra khỏi nhà tắm, nhìn cảnh ấy khiến Mạc Hàm có thể cười cả ngày.
Vào thời điểm này trong phòng tắm không có một bóng người, giọng hơi lớn một chút là cũng có thể nghe thấy tiếng vang.
Mạc Hàm đè Chu Viễn An lên vách tường, lưng dán sát vào gạch men mát lạnh, hai tay bắt đầu cởi cúc áo của anh.
(Bê Ba: Khoan, cho tui chen vào một câu: Sao cứ có cảm giác như vị trí đang bị đảo lộn vậy nhỉ? lol)
Đối với sự gấp gáp của Mạc Hàm, Chu Viễn An không biết phải làm sao.
Lúc chiếc cúc áo thứ tư bị cởi ra, cô đột nhiên ngẩng đầu lên nháy nháy mắt với anh: "Đêm nay đã ăn no chưa?"
Cô đột nhiên hỏi vấn đề này khiến Chu Viễn An sững sờ mấy giây, sau đó mới trả lời: "Ăn no rồi."
"Thật không? Để em kiểm tra xem sao." Câu cuối còn chưa nói xong, cô liền nhảy lên đu cả người bám vào Chu Viễn An: "Xem xem anh có đủ sức hay không nào."
Chu Viễn An hiểu ý, vội vàng nâng hai tay lên đỡ lấy chân cô.
Dính sát vào nhau, Mạc Hàm tiếp tục cởi cúc áo anh, lại không kịp chờ đợi đưa lưỡi liếm miệng anh một lượt: "Anh hay lắm, làm em nhớ muốn chết."
Chu Viễn An khẽ đáp lại, há miệng ngậm lấy đầu lưỡi của cô.
Có lẽ đã bị đèn nén mấy ngày liền nên lần này Mạc Hàm vô cùng hưng phấn, vui vẻ làm loạn quên trời đất, Chu Viễn An không tài nào giữ được tay cô, bất đắc dĩ nói: "Đừng làm rộn nữa."
Lúc này Mạc Hàm mới tạm ngừng lại, chậm rãi phối hợp với nhịp điệu của anh.
Truy đuổi và bị truy đuổi, dây dưa và bị dây dưa, những xúc cảm lạ lùng trong im lặng này đã khiến trái tim nổ tung.
Mười phút trôi qua, cánh tay Chu Viễn An đã mỏi nhừ, thể lực tiêu hao, anh đổi vị trị xoay Mạc Hàm dựa vào vách tường, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Sau lưng có chút đau rát, là do bị móng tay của cô cào vào, người con gái này ra tay đúng là không biết nặng nhẹ.
Mới chỉ nghe qua đàn ông khi hôn mới không kiểm soát được hai bàn tay làm bậy, chưa bao giờ nghe tới việc phụ nữ cũng sẽ như vậy...
Chu Viễn An cúi đầu nhìn cô, một đôi mắt sáng ngời có thần, đôi đồng tử đen láy như bầu trời đêm.
Lại nhìn qua dáng vẻ quần áo xộc xệch của bản thân, thôi, tốt nhất là đừng nhìn.
Anh cất tiếng: "Còn muốn nữa không?"
Mạc Hàm gật đầu, liếm môi: "Muốn chứ."
Chu Viễn An cúi người hôn cô, lần này tay của anh cũng không nhàn rỗi nữa, một tay nắm vai, một tay choàng lấy eo cô.
Mặc dù cả hai người đều rất gầy, nhưng suy cho cùng thì vóc dáng của con gái vẫn không giống của con trai, vòng eo chỉ đầy một nắm tay, mềm mại như không có xương vậy.
Ôm nhuyễn ngọc ôn hương ở trong lòng, tay Chu Viễn An dừng lại một chút bên hông cô, sau đó không kìm được muốn dò vào trong quần áo.
Lúc anh vừa có chút động tĩnh thì lại bị Mạc Hàm hung hăng hất tay ra, nói: "Chỉ có mình em được sờ anh, còn anh không được phép sờ em."
Chu Viễn An giật mình, giọng nói có chút uỷ khuất: "Tại sao?"
Mạc Hàm: "Em vừa tắm xong, không mặc áo ngực."
"..."
Nhiệt độ ban đêm xuống thấp, lúc từ phòng tắm đi ra, một trận gió thổi khiến Mạc Hàm run cầm cập.
Mặt Chu Viễn An cũng dần dần hết ửng đỏ, thành thật nghiêm túc đứng ở bên cạnh cô, cúc áo cũng đã được đóng lại cẩn thận, chỉ có những nếp nhăn trên áo mới có thể lộ ra chút dấu vết.
Mạc Hàm móc từ trong túi ra một gói thuốc lá, hất cằm với Chu Viễn An: "Anh về trước đi, em hút xong điếu thuốc sẽ về."
Chu Viễn An khẽ nhíu mày: "Muộn như vậy rồi, đừng hút nữa."
Mạc Hàm không suy chuyển: "Hút điếu thuốc vào ngủ mới ngon, anh đi trước đi, không cần để ý đến em."
Chu Viễn An nhìn chằm chằm vào cô, không cử động.
Mạc Hàm nói: "Sao vậy? Anh cũng muốn một điếu?"
Chu Viễn An lắc đầu.
Mạc Hàm không để ý tới anh nữa, cúi đầu bật lửa, đốt điếu thuốc.
Biết rõ anh bị viêm mũi không ngửi được mùi này, cô lẳng lặng bước sang bên cạnh hai bước, ngồi xổm xuống nhả khói.
"Anh không về sao?" Cô hỏi.
"Chờ em."
"Anh với em đâu có ở cùng một chỗ."
"Cũng vẫn chờ em."
Mạc Hàm cười cười: "Được rồi."
Mạc Hàm hút thuốc rất chậm, bất kể thuốc lá ngon hay dở cũng sẽ đều từ từ thưởng thức, đó đã trở thành thói quen.
Hút một điếu thuốc hết sáu phút, Chu Viễn An quả thực cái gì cũng không làm, đứng cách đó hai mét đợi cô trong gió lạnh.
Thật ra thì anh không thích cô hút thuốc.
Dáng vẻ khi cô nhả khói có chút thành thục không phù hợp với tuổi, khói mù lượn lờ bao quanh khuôn mặt đó, thật giống như chỉ cần chớp mắt một cái thôi là sẽ biến mất trong màn đêm cô tịch, khiến người khác cảm thấy cô cách rất xa.
Cái cảm giác xa cách kia, không giống như người đã từng rúc vào lòng anh run lẩy bẩy, cũng không giống như người vừa mới ngay trước đây thôi vẫn còn cuồng nhiệt hôn anh.
Liệu cô có thể vì anh mà cai thuốc không?
Mặc dù bọn họ chưa hề thảo luận về đề tài này, nhưng trực giác của Chu Viễn An đã nói cho anh biết rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Ít nhất là hiện tại sẽ không bao giờ.
Hết chương 28.
Tác giả có lời muốn nói: Chương trước đã tăng thêm rất nhiều nội dung, nếu như không thấy bạn nhớ cố gắng nhìn một chút.
Tui ở trong núi chúc mọi người giao thừa vui vẻ!
Chương này tui phát cho mọi người một trăm bao lì xì, ai tới trước được trước (?? ω??)
Lời của Bê Ba: đảo lộn, đảo lộn hết rồi. Tui tuyên bố đảo lại, nữ chính là Em gái An rụt rè còn nam chính là Mạc gia hư hỏng nha.!~ =))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT