Biên tập: B3

Hiện tại trước mặt Mạc Hàm có hai con đường.

Thứ nhất là học lại.

Thứ hai là dùng toàn lực chạy nước rút để thi nội bộ.

Chắc chắn Mạc Hàm sẽ không chọn học lại, vừa phải tốn thêm một năm học phí, lại còn phải chịu cuộc sống thức khuya dậy sớm thêm một năm nữa, như vậy thì quá đau khổ.

Lối ra duy nhất của cô chính là thi nội bộ.

Chu Viễn An và cô cùng nhau tìm tất cả những thông tin liên quan đến những trường tuyển sinh không dựa trên điểm thi đại học, lập thành một danh sách, rải đơn ở khắp mọi nơi, miễn có thể đăng ký là đều đăng ký hết.

Mục tiêu Mạc Hàm hiện đang coi trọng nhất là trường Hoa Kỳ X, chuyên về thiết kế hình ảnh, bởi vì trường này tuyển sinh chủ yếu chọn thí sinh người bản địa, thế nên cô sẽ có tỷ lệ thi đỗ lớn nhất.

Thế nhưng khi nhìn qua nội dung thi lại có chút rầu rĩ, phác hoạ sáng tạo, từ trước tới giờ cô chưa từng tiếp xúc qua.

Chu Viễn An giải thích: "Cái này cùng với vẽ ký hoạ thường ngày của chúng ta không khác biệt cho lắm, chỉ là hình thức biểu đạt sẽ sinh động phóng khoáng hơn một chút."

Mạc Hàm hỏi: "Vậy sẽ vẽ đen trắng hay vẽ màu?"

Chu Viễn An nói: "Đều có thể, nhưng bức tranh có màu sắc rực rỡ sẽ chiếm ưu thế hơn."

Mạc Hàm vừa nghe liền mờ mịt: "Phải dùng bút để tô màu sao? Tôi không biết làm..."

Cô đang ủ ê chán nản, chợt quay đầu, nhìn chằm chằm Chu Viễn An: "Em gái An, cậu biết vẽ không?"

Chu Viễn An trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Cũng tàm tạm."

"Tàm tạm" của anh chính là "Cực kỳ giỏi."

Mạc Hàm mừng rỡ vỗ tay, dáng vẻ như đã làm xong việc lớn: "Vậy cậu dạy tôi đi! Thật tốt quá!"

Cô nói như là lẽ tất nhiên, nhưng Chu Viễn An lại không đồng ý ngay lập tức.

"Dạy cậu thì cũng được." Anh chậm rãi nói: "Nhưng tôi có một yêu cầu."

Mạc Hàm quả thực không hề nghĩ tới, liếc mắt nhìn anh: "Cậu còn muốn ra điều kiện với tôi?"

Chu Viễn An gật đầu: "Đúng vậy."

Mạc Hàm bất đắc dĩ đáp ứng: "Được được được, nói đi, yêu cầu gì?"

Chu Viễn An nói: "Sau này không được phép gọi tôi là em gái An nữa."

Mạc Hàm sửng sốt: "Tại sao?"

Chu Viễn An nghiêm túc: "Tôi lớn hơn cậu."

"Phải không?" Mạc Hàm cười ha ha: "Vậy thì phải gọi là chị gái An mới đúng nha."

Giọng nói của Chu Viễn An càng trịnh trọng: "Tôi là con trai."

"Vậy cậu muốn thế nào?" Mạc Hàm khoanh tay, chu miệng: "Dù sao tôi cũng không thể nào gọi cậu là anh trai, buồn nôn lắm."

Chu Viễn An cầm tập tranh lắc lắc, vẻ mặt như muốn nói cậu có còn muốn học nữa hay không.

Mạc Hàm không ngừng tự thoả hiệp trong lòng, cuối cùng hết sức không có tiền đồ gật đầu đáp ứng: "Được được được, anh An anh An!"

***

Mỗi khi Mạc Hàm bị những bài tập phác hoạ ký hoạ hành hạ đến mức gần phát điên, cô liền cảm thấy vô cùng hâm mộ số điểm 270 của Chu Viễn An.

Dựa vào thành tích đó của anh thì hoàn toàn không cần phải tham gia thi nội bộ, thế nên chỉ việc ngày ngày nhàn nhã ngồi bên cạnh Mạc Hàm, thi thoảng xem qua sách văn hoá, thi thoảng lại đọc sách ngoại khoá, còn lại đa phần thời gian là ngồi vẽ cho người khác kiếm tiền.

Mỗi một ngày thu nhập của anh đều vô cùng ấn tượng, Mạc Hàm thấy anh vẫn còn dùng điện thoại bàn phím, liền tự hỏi không biết nhiều tiền như vậy cuối cùng vứt đi đâu hết rồi?

...

Lại một buổi đêm, bên ngoài tuyết rơi lặng lẽ, mặc dù trong phòng vẽ đã mở lò sưởi, nhưng vẫn lạnh như hầm băng vậy.

Tay cầm bút vẽ của Mạc Hàm đã sớm bị đông cứng đến đỏ bừng, không còn nghe theo ý của cô nữa.

Cuối cùng cô chịu không nổi, hung hăng ném bút đi, nghiêng người ngã nhào vào trong lòng Chu Viễn An, dài giọng than phiền: "Cái thời tiết quái quỷ gì thế này, lạnh chết tôi! Không thể vẽ tiếp nữa, vẽ nữa là tôi phát điên mất..."

Chu Viễn An vẫn đang chăm chú đọc sách, không đáp lời, cô vẫn ngửa mặt lên trời thét dài: "Tại sao lúc đầu tôi lại cảm thấy thi nghệ thuật sẽ dễ dàng hơn thi văn hoá chứ? A? Cứu mạng a —— đây rõ ràng là địa ngục trần gian nhaaa!"

Hai chân Chu Viễn An bị cô gối lên, cảm thấy rất mất tự nhiên, anh hơi xê dịch người một chút, nói: "Cậu ngồi dậy đi."

Mạc Hàm không chịu: "Tôi không muốn."

"Cậu như thế này làm tôi không thể nào đọc sách được."

Cô khóc lóc om sòm: "Tôi mặc kệ."

"..."

Có thể cãi nhau được với phụ nữ thì thiên hạ đã sớm thái bình, Chu Viễn An không tranh cãi với cô nữa, giơ sách lên giữa không trung, tiếp tục đọc.

...

Ngồi trong lòng mà tâm không loạn chính là trong trường hợp này sao?

Đương nhiên, nếu như không phải là Mạc Hàm đã ba ngày chưa gội đầu.

Cô hoàn toàn đem bắp đùi của Chu Viễn An làm đệm thịt, lật tới lật lui, cuối cùng tìm được một tư thế nằm thoải mái.

Năm ngón tay liền nhanh hơn suy nghĩ, không mời mà tới đút vào trong túi áo của anh, hưởng thụ sự ấm áp.

Gối lên đùi của Chu Viễn An, vừa vặn có thể nhìn khuôn mặt của anh từ khoảng cách gần, Mạc Hàm không nhịn được liền cảm thấy vui vẻ.

Nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt tuấn tú trắng nõn kia, cô không thể diễn tả được cảm xúc mạnh mẽ đang dâng lên trong lòng có nghĩa là gì, chỉ là muốn...

Muốn...

"Chu Viễn An."

"Ừ."

Cô cười hắc hắc: "Nhìn thế này mà cũng không thấy cậu có hai cằm nha."

"..." Anh tranh thủ nhìn cô một cái: "Tôi vốn không hề có."

"Thật không?" Cô kéo kéo tay áo anh: "Vậy cậu thử nhìn xem tôi có hay không?"

Đây rõ ràng là nói nhảm.

Nếu như từ góc độ của Mạc Hàm nhìn Chu Viễn An chỉ thấy toàn những góc chết của anh, thì từ góc độ của Chu Viễn An nhìn xuống lại chỉ thấy toàn những chỗ xinh đẹp hoàn hảo của cô.

Cổ áo cô mở rộng, đầu ngửa ra sau, lộ ra cần cổ trắng nõn, vừa dài lại vừa nhỏ, còn có thể mơ hồ thấy được những mạch máu màu xanh.

Lấy đâu ra cái gì gọi là hai cằm? Chỉ có cần cổ trắng trẻo mà thôi.

Chu Viễn An bình thản nói: "Tóc cậu dài chạm hết xuống đất rồi kìa."

"Hả?!" Giọng Mạc Hàm cao vút, ngồi bật dậy, khẩn trương kéo đuôi tóc lên nhìn: "Ngàn vạn lần không nên nha, trời lạnh như thế này, tôi không muốn gội đầu chút nào."

Cô rút ra một tờ giấy để lau tóc, nhìn lại quả nhiên thấy bị dính muội than của bút chì, liền không nhịn được mà rên rỉ.

Chu Viễn An gập sách lại, đặt sang một bên, nhẹ giọng nói: "Tôi thấy cậu cũng mệt rồi, hôm nay chỉ vẽ tới đây thôi, ngày mai lên màu sau."

Mạc Hàm vẫn ảo não lau tóc, gật đầu nói: "Được."

Lúc Mạc Hàm trở lại ký túc xá, Tiểu Nguyệt đang ngồi trên giường, vừa xem phim Hàn vừa vẽ ký hoạ.

Mạc Hàm hất cằm với cô ấy, hỏi: "Tại sao không xuống dưới lầu mà vẽ?"

Tiểu Nguyệt chậm rãi nói: "Sao dám làm phiền cậu với Chu Viễn An?"

Mạc Hàm tiện tay cầm cái gối ném qua người cô ấy: "Nói linh tinh cái gì đấy hả."

"Hắc hắc, chẳng lẽ mình nói không đúng sao?" Tiểu Nguyệt cười trộm, dùng ánh mắt chế nhạo: "Vậy sao các cậu còn ngày ngày ngồi liếc mắt đưa tình với nhau như thế?"

"Vậy là cậu không hiểu rồi." Mạc Hàm khoanh tay, dựa người vào tường, cẩn thận nói: "Mặc dù cậu ấy không phải là của mình, nhưng mình cũng không thể đứng nhìn cậu ấy bị người khác cướp mất."

***

Bởi vì các kỳ thi nội bộ cứ lần lượt diễn ra, những thí sinh thi nghệ thuật ngay cả tết âm lịch cũng không được nghỉ ngơi, thời điểm náo nhiệt nhất cũng phải mệt mỏi bôn ba khắp nơi trong khí trời giá rét, ăn ngủ không yên.

Mạc Hạo có gọi điện thoại cho Mạc Hàm một lần, ý muốn gọi cô về nhà ăn bữa cơm tất niên, nhưng Mạc Hàm vẫn bực bội từ chuyện lần trước, không thèm nghĩ ngợi liền cúp điện thoại luôn.

Vào ngày ba mươi tết, cô dẫn Mạc Tiểu Dương ra ngoài ăn lẩu, rồi cùng đếm ngược với những người xa lạ bên cạnh, cảm thấy vô cùng hài lòng và hạnh phúc, cũng coi như là đã chúc mừng năm mới.

Kỳ thi nội bộ cuối cùng của Mạc Hàm là vào ngày mùng tám tháng giêng, ở giữa có một khoảng thời gian rảnh rỗi tương đối dài, vì thế cô lại đi tìm một công việc bán thời gian ở cửa hàng bánh ngọt. Mặc dù tiền công không nhiều bằng khi đi biểu diễn thời trang và khi biểu diễn trong quán bar, nhưng nói không ngoa thì ít ra cũng không cần phải bán nhan sắc nữa.

Mạc Hàm mời Chu Viễn An tới tiệm cô mua kem ly không dưới một lần, để cô có thể lạm dụng chức quyền mà múc cho anh nhiều thêm một chút.

Nhưng Chu Viễn An lại không cảm thấy hứng thú chút nào: "Tôi không thích ăn kem ly."

Mạc Hàm nói: "Vậy cậu dắt Mạc Tiểu Dương đến! Tôi để cho em ấy tự múc!"

Chu Viễn An dùng ánh mắt chất vấn nhìn cô: "Mùa đông mà cậu cho em ấy ăn kem ly?"

"... A, đúng nhỉ." Mạc Hàm mất hứng thở dài, thật là đáng tiếc, sao chỉ muốn chiếm thêm một chút tiện nghi thôi mà cũng khó khăn như vậy chứ.

Vốn cho là cách xa những nơi trăng gió kia, cô sẽ không gặp phải những quấy rầy không đáng có nữa, thế nhưng hoa đào lại xuất hiện chẳng phân biệt hoàn cảnh.

Lần này đối tượng làm phiền cô lại là người quản lý trực tiếp của mình, cũng được coi như là một người thật thà biết điều, không bao giờ táy máy tay chân, nhưng tuổi tác lại hơi lớn, tận ngoài ba mươi, không hiểu vì lý do gì lại cảm thấy hứng thú với tiểu cô nương như Mạc Hàm.

Lúc kể chuyện này với Chu Viễn An, Mạc Hàm cảm thấy phiền vô cùng phiền: "Mỗi ngày ông ta đều hỏi đi hỏi lại là có muốn ông ta đưa về nhà không, thực sự tôi không muốn để ý tới ông ta chút nào!"

Chu Viễn An nói: "Cậu cứ thế trực tiếp từ chối không được sao?"

"Từ chối quá nhiều lần cũng không hay cho lắm, ông ta là người phụ trách xếp ca, nhỡ đâu lại là người nhỏ mọn, cố tình xếp cho tôi làm ca tối, vậy không phải lúc tôi về nhà sẽ bị đông cứng đến chết sao?" Mạc Hàm nói xong, liếc mắt.

Chu Viễn An lại nghĩ cách cho cô: "Vậy cậu nói với ông ta là cậu đã có bạn trai rồi."

"Tôi đã nói với ông ta rồi, nhưng mà ông ta không tin!" Mạc Hàm tức đến giậm chân: "Còn nói là nhìn qua đã biết tôi không có bạn trai, thật con mẹ nó, lại còn tự nhận là rất giỏi nhìn người."

Chu Viễn An không còn cách nào, đành phải ra hạ sách: "Vậy cậu đổi việc làm thêm đi."

Mạc Hàm thở dài, vùi mình trong ghế salon, buồn bực nói: "Mới đi làm được có mấy ngày, tôi không muốn đổi chút nào..."

Cô nằm một lúc rồi ngồi bật dậy, tay khoác lên bả vai của Chu Viễn An, nháy nháy mắt nói: "Em gái An, giúp tôi nhé?"

Chu Viễn An hỏi: "Giúp cái gì?"

Mạc Hàm cười cười: "Ngày mai lúc tôi đi làm, cậu đến cửa hàng tìm tôi, đóng giả làm bạn trai của tôi."

"..." Lại chơi trò gia đình.

Thật ra thì Chu Viễn An đã sớm đoán được lý do tại sao tự nhiên Mạc Hàm lại kể chuyện này với anh, chắc chắn là ngay từ đầu đã có mục đích rồi.

Anh thuận theo lời của cô hỏi: "Muốn tôi làm gì?"

"Không cần phải làm gì cả." Mạc Hàm nói rất nhẹ nhàng: "Cậu cứ tưởng tượng tôi thực sự là bạn gái của cậu, sau đó muốn làm gì thì làm cái đó."

"Ừm." Chu Viễn An hiểu rõ gật đầu, không hỏi nhiều nữa, quay đi làm việc của mình.

Mạc Hàm không nghĩ anh lại dễ dàng đồng ý như vậy, nhất thời lại cảm thấy không yên lòng, liền đi theo sau nhắc nhở hai câu: "Lúc đến tìm tôi cậu phải làm sao cho tự nhiên một chút, đầu tiên là uống ly nước, sau đó nhớ quan tâm hỏi han tôi mấy câu, để cho quản lý của tôi thấy là được."

Chu Viễn An gật đầu: "Được."

... Chỉ đơn giản như vậy?

Anh cứ bình thản như vậy ngược lại khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực.

Mạc Hàm lại vỗ vỗ vai anh lần nữa: "Vậy phải nhờ đến cậu rồi."

Chu Viễn An vẫn thờ ơ như cũ: "Ừ."

***

Thứ hai là một ngày trời trong, nắng chiếu ấm áp, nhiệt độ cuối cùng cũng tăng lên một chút, ngoài trời không còn gió thổi mạnh nữa.

Vào thời gian trà chiều, tiệm bánh ngọt bắt đầu có nhiều khách ra vào.

Mạc Hàm liên tục ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, trong lòng âm thầm mắng tại sao giờ này Chu Viễn An vẫn còn chưa tới, chậm thêm một chút nữa thôi, quản lý phải đi đưa hàng vậy thì thành dã tràng xe cát rồi...

Mãi tới khi gần bốn giờ, Chu Viễn An mới lững thững bước tới.

Như đã bàn từ trước, trong tay anh xách mấy túi đồ, giả bộ như chỉ tiện đường nên mới ghé qua thăm cô.

Nhìn thấy Chu Viễn An đẩy cửa bước vào, mọi uất ức suốt cả buổi chiều của Mạc Hàm liền biến mất, cô tươi tắn đứng lên, khẽ thu lại nụ cười trên mặt, chờ tới khi anh đến bên cạnh mới hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Chu Viễn An nói: "Tới xem chỗ làm việc của em."

Mạc Hàm cười cười: "Cũng bình thường thôi mà." Lại hỏi: "Anh có muốn uống chút gì không?"

Chu Viễn An nhìn quanh một lượt, cuối cùng nói: "Cho hai cốc trà sữa nóng đi, cứ để vị nguyên chất thôi là được."

"Vâng."

Chu Viễn An bắt đầu tìm đề tài: "Mấy giờ em tan làm?"

"Sáu giờ."

"Vậy anh chờ em ở bên kia, rồi chúng mình cùng nhau về." Chu Viễn An chỉ chỉ một vị trí gần sát cửa sổ.

Mạc Hàm mỉm cười gật đầu: "Được."

Cô mang ra hai cốc trà, nhận tiền, nhưng vẫn chậm chạm mãi không chịu đưa trà sữa cho Chu Viễn An.

Thời gian hai người nói chuyện tương đối dài, cuối cùng quản lý cũng đã nhận ra được có chút không đúng, liền liên tục liếc mắt sang phía bên này.

Chính là nhân lúc này! Phải biểu diễn thật tốt!

Thế nhưng Chu Viễn An lại vẫn thờ ơ, hỏi xong giờ tan làm của cô liền không nói gì nữa.

Mạc Hàm vô cùng gấp gáp, không ngừng nháy mắt với anh: "Mau trêu chọc tôi đi! Trêu chọc tôi! Trêu tôi! Hãy khiến tôi sục sôi đi!"

Chu Viễn An: "..."

Cuối cùng quản lý cũng đi tới bên này, thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"À, không có gì đâu." Mạc Hàm áy náy cười cười: "Bạn trai đến tìm tôi, thế mà lại vô ý đứng nói chuyện với anh ấy thêm mấy câu đến quên cả thời gian."

Tất cả những việc cô làm cũng chỉ vì để nói ra câu này thôi đó.

Cô vội giả vờ vẫy tay xua đuổi Chu Viễn An: "Anh đi ra ngoài chờ em trước đi, đừng làm ảnh hưởng đến những khách hàng khác."

"Ừ." Chu Viễn An cầm một cốc trà sữa, xoay người rời đi.

"Ơ, chờ một chút!" Mạc Hàm gọi anh, đưa cho anh hộp trà sữa còn lại: "Anh quên cầm này."

Chu Viễn An quay đầu lại mỉm cười với cô: "Đó là của em."

Mạc Hàm sợ run cả người, còn anh thì vẫy vẫy tay rồi bước đi.

Mới vừa rồi là cười với cô?

Còn là một nụ cười tiêu chuẩn như vậy...

Là cố ý đúng không?

Đây đúng là kỹ năng trêu chọc em gái nha...

Sau này đúng là không thể khinh thường.

***

Buổi chiều tối lúc tan làm, Mạc Hàm thay đồng phục xong liền kéo tay Chu Viễn An vui tươi phấn chấn rời khỏi tiệm bánh ngọt.

Sau khi đi được một đoạn, cô mới buông tay anh ra, chuyển sang đụng đụng vào bả vai của anh, hào phóng nói: "Em gái An à, thật không biết là cậu diễn giỏi như thế đó! Đi! Tối nay muốn ăn cái gì? Tôi mời khách!"

"Nhỏ giọng một chút!" Chu Viễn An che miệng cô, hơi nhìn thoáng qua phía sau: "Quản lý của cậu vẫn còn đi theo chúng ta."

Mạc Hàm giật mình: "Hả? Thật hay giả vậy?"

"Thật."

"Cái ông chú này, lòng nghi ngờ cũng thật quá lớn..." Mạc Hàm không dám quay đầu, lại vội vàng khoác tay Chu Viễn An, như con chim nhỏ nép vào người anh: "Không còn cách nào khác, chúng ta lại tiếp tục giả vờ đi."

Chu Viễn An vẫn không thích ứng được, hỏi: "Tôi phải làm gì?"

Mạc Hàm vẫn trả lời như cũ: "Hãy tưởng tượng tôi là bạn gái của cậu, rồi muốn làm thế nào thì làm như thế."

Chu Viễn An nghe lời cô nói, chần chừ hai giây, lặng lẽ đứng sang bên cạnh.

... "Cậu cũng thật là quá khách sáo với bạn gái đó!"

Chu Viễn An giải thích: "Tôi luôn bị cậu bắn điện."

Ý thức được mình biểu đạt không đúng lắm, anh lại bổ sung thêm một câu: "Tĩnh điện." (chắc ý anh là bị chị hút hồn khiến bản thân tích toàn điện =))))

Mạc Hàm không để ý nhiều, cô cầm lấy tay anh, không nói câu nào vòng lên hông mình, cau mày nói: "Giữ chặt!"

Hai người đi thẳng tới bến xe gần đó, quản lý mới không đi theo nữa.

Toàn thân Mạc Hàm thả lỏng, thở hắt ra: "Chắc là ổn rồi..."

Lúc đứng chờ xe, cô vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: "Không thể nghĩ rằng ông ta còn là một tên cuồng theo dõi, xem ra tôi phải nghỉ công việc này thôi."

Nhân cơ hội hôm nay ấm áp, sau khi về đến nhà Mạc Hàm liền bật bình nước nóng, lâu lắm không tắm gội rồi.

Cô mở liền bốn vòi nước, xả nước cuồn cuộn vào bồn tắm, nước nóng không ngừng chảy giống như đang ở trong suối nước nóng vậy, đến mức trên trán còn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Cái cảm giác này so với chui trong chăn thật sự thoải mái hơn nhiều.

Lúc Mạc Hàm đi từ trong phòng tắm ra, trên người vẫn rất ấm áp, không sợ lạnh chút nào.

Cô không vội mặc áo bông và đi tất, cứ thế đứng trong phòng khách vừa xem ti vi vừa sấy tóc.

Khi Chu Viễn An từ trong phòng mình đi ra, liền bắt gặp cảnh cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, hai bàn chân nhẵn bóng lộ ra bên ngoài, đầu tóc vẫn còn ẩm vắt trên bả vai.

Nhìn qua thôi cũng đã thấy lạnh rồi.

Anh đi tới bên cạnh cô, nói: "Đi mặc thêm quần áo vào đi."

"Gì vậy ——?" Tiếng máy sấy tóc quá ồn, Mạc Hàm phải kéo dài âm cuối.

Chu Viễn An nói: "Mặc thêm quần áo vào."

"Cậu nói cái gì cơ ——? Tôi không nghe rõ đâu ——"

"Tôi nói." Chu Viễn An chỉ chỉ về phía ghế, chu đáo quan tâm: "Bảo cậu mặc thêm quần áo vào, cẩn thận bị nhiễm lạnh."

"À." Cuối cùng Mạc Hàm cũng nghe rõ, nhưng vẫn lơ đễnh phất phất tay: "Không sao đâu, tôi không lạnh."

"Chờ đến lúc cậu lạnh thì cũng muộn rồi."

"Hả ——?" Tai Mạc Hàm lại điếc đặc.

"..."

Chu Viễn An bất đắc dĩ đi tới cạnh lưng ghế, cầm hết mấy bộ quần áo của Mạc Hàm tới, đưa từng món cho cô.

"Mặc vào."

Mạc Hàm thấy quần áo thì đưa tay ra, phối hợp với anh đút tay vào ống tay áo, thụ động mặc áo vào.

Chu Viễn An vẫn nói: "Đi luôn cả tất nữa, đừng để chân trần."

Nhưng Mạc Hàm vẫn ngại phiền toái: "Không sao đâu, tôi còn đang nóng đây, trên người toát hết cả mồ hôi."

"Không được, mặc vào."

"Ai nha, tôi lười lắm!"

"Tôi đã lấy đến cho cậu rồi, cậu còn lười cái gì?"

Mạc Hàm không muốn cãi lý với anh, phất tay một cái: "Đi đi đi, cậu lắm chuyện quá đó, đừng có cản trở tôi xem ti vi!"

"..."

Chu Viễn An không đi, vẫn đứng tại chỗ nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.

Sử dụng phương pháp này không có tác dụng với Mạc Hàm.

Mạc Hàm coi anh là người vô hình, vẫn như cũ tỉnh bơ sấy tóc ầm ầm.

Qua nửa phút.

"Mạc Hàm!" Chu Viễn An đột nhiên nói lớn.

Mạc Hàm sợ hết hồn, vội vàng tắt máy sấy, trong nháy mắt toàn bộ phòng khách trở nên yên tĩnh.

"...Gì vậy?" Giọng nói của cô trở nên nhỏ hơn rất nhiều.

Giọng Chu Viễn An cũng nhẹ nhàng hơn một chút, thấp giọng nói: "Ngồi yên đó."

Mạc Hàm nhìn anh chằm chằm, thuận thế từ từ ngồi xuống, ngồi lên trên ghế salon.

Chu Viễn An nâng một bàn chân cô lên, giữ lấy mắt cá chân, rốt cuộc nhẹ nhàng đem tất đi vào, rồi lại đi chiếc còn lại.

Mạc Hàm đánh mất khả năng tự lo liệu, nhìn không chớp mắt vào chân mình đang nằm trong tay Chu Viễn An, cắn môi yên lặng không lên tiếng.

Cuối cùng đã giúp cô đi tất và giày bông xong, Chu Viễn An đứng lên, cúi đầu nhìn cô.

Nhìn nhau mấy giây, anh hời hợt nói: "Nếu như là bạn gái của tôi, tôi sẽ không bao giờ để cho cô ấy đi chân trần vào mùa đông."

"..."

Sau khi để lại câu nói khiến người ta tưởng tượng viển vông, anh đi vào trong bếp rót cốc nước lọc, sau đó bưng nước trở về phòng tiếp tục đọc sách.

Mạc Hàm ngẩn người nhìn chăm chú vào bóng lưng của anh, sau đó lại ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng anh.

Sau một lúc cô mới phản ứng lại, tức tối giậm chân, đá mạnh một phát vào ghế salom.

Cái đồ Chu Viễn An này!

Càng ngày càng đáng ghét!

***

Mạc Hàm đã từng nói là, nếu như Chu Viễn An đồng ý thuê chung phòng với cô, cô sẽ luôn luôn ở trong phòng nhỏ của mình, không hoạt động, cũng không quấy rầy đến cuộc sống của anh và ba anh.

Tất nhiên là, những cái này đều là nói nhảm, hiện tại không phải là cô muốn đi đâu thì đi sao, thường xuyên không thèm nói tiếng nào cứ thế xông vào phòng Chu Viễn An, anh cũng hết cách với cô.

Trước kỳ nghỉ đông nửa tháng, ba Chu quá bận với việc chuyển giao công tác khi từ chức, chỉ xuất hiện một chút vào hai ngày giao thừa. Khi kỳ nghỉ đông chuẩn bị kết thúc, cuối cùng ông mới rảnh rỗi, chuyển từ trong căn hộ giáo viên ra ngoài.

Lúc này Mạc Hàm lại thật là quy củ, ngày ngày đều ở yên trong căn phòng nhỏ của mình, chỉ sợ ba Chu nhìn thấy mình không vừa mắt lại rút lại tiền thuê phòng.

May mà sau khi kết thúc kỳ thi nội bộ, cô chỉ phải ở nhà vài ngày là phải quay về trường, đa phần đều ở trong ký túc xá trường học.

Nhưng cũng bởi vì vậy, cô và Chu Viễn An cũng trở nên rất ít gặp mặt.

Chương trình học của ban trọng điểm bận rộn hơn nhiều so với ban học kém bọn họ, vì thế lúc hai người ăn cơm ở căng tin cũng chưa chắc đã gặp được nhau.

Lý Việt Hải không hề nhắc đến việc Mạc Hàm thi trượt đại học, hai người vẫn không tim không phổi lăn lộn cùng một chỗ, cùng ăn uống vui chơi tùm lum.

Sau khi có kết quả thi nội bộ, Mạc Hàm tổng cộng đỗ hai trường, trong đó bao gồm cả trường Hoa Kỳ X chuyên về thiết kế hình ảnh.

Cô không thể chờ được chỉ muốn thông báo tin tốt này cho Chu Viễn An ngay lập tức, nhưng chẳng hiểu tại sao ban trọng điểm lại nằm ở cuối hành lang, làm cô đi nửa đường lại gặp phải một giáo viên hết sức đáng ghét, nhìn thấy vội quay đầu đi ngược lại, thế là quên bẵng luôn việc này.

Sau khi biết được kết quả thi nội bộ của mình, Mạc Hàm như đã được uống một viên thuốc an thần, tiếp đó toàn bộ tinh lực đều đặt vào lớp văn hoá.

Lại tiếp tục là một cửa ải to lớn.

Không muốn những cố gắng của mình ngày trước chảy về biển Đông, cô chỉ có thể ngoan ngoãn học tập, cưỡng ép chính mình không được ngủ gà ngủ gật trong giờ học, sau khi tan lớp không đi chép bài tập của người khác.

Từ đó trở đi, cuối cùng thành tích của cô cũng đã có chút khởi sắc, từ xếp ở tốp kém thành cầm cờ xếp đầu.

Học kỳ cuối cùng của thời cấp ba thực sự trôi qua quá nhanh: Lễ trưởng thành, chụp ảnh tốt nghiệp, động viên trước kỳ thi...

Đối với những điều này Mạc Hàm vốn không có ấn tượng lắm, chỉ nhớ là mỗi tháng khi có kết quả thi, vị trí nổi bật nhất trong danh sách tổng hợp dán trên bảng thông báo.

Toàn bộ năm trang giấy, Chu Viễn An luôn luôn xếp ở trang giấy đầu tiên.

Còn cô thì từ đầu đến cuối cũng chỉ quanh quẩn ở một trang cuối cùng.

Lúc này Mạc Hàm mới ý thức được, vốn dĩ Chu Viễn An không cần thiết phải học mỹ thuật, cũng không cần phải tham gia thi đại học, càng không cần phải theo cô liều lĩnh...

Thật là hâm mộ, thành tích như vậy, cậu ta muốn vào trường đại học nào mà chẳng được?

Có thể cho cô mấy chục điểm thì tốt...

Thôi nào, không nghĩ những điều này nữa, phải nhanh làm xong bài thi số học hôm nay rồi đi so kết quả thôi.

***

Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, trong lần thi thử cuối cùng thì Mạc Hàm bị bắt vì gian lận.

Ngày đó trùng hợp làm sao cô lại được ngồi cùng phòng thi với Chu Viễn An, lại ngồi trước mặt anh.

Vị trí của hai người ở dãy thứ tư, ngồi dựa vào vách tường.­

Môn thi diễn ra được một nửa, Mạc Hàm lén lút lấy điện thoại từ trong túi ra, suy nghĩ hỗn loạn, cố gắng nghĩ xem làm cách nào để tránh được giám thị, lại đồng thời cũng không để Chu Viễn An ngồi sau lưng phát hiện ra.

Loại chuyện kiểu này từ nhỏ cô đã làm thành thạo, đáng lẽ phải rất dễ dàng mới đúng, chẳng hiểu sao hôm nay lại khẩn trương đến như vậy.

Mà một khi đã khẩn trương thì sẽ rất dễ phạm phải sai lầm, cô soạn xong tin nhắn, kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, xác định không nhầm lẫn gì mới tìm đúng tên Lý Việt Hải, nhấn nút gửi đi.

Mọi việc xong xuôi, cô cất di động vào lại trong túi, thế nhưng đúng vào lúc mấu chốt không hiểu sao lại run tay, khiến điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống đất.

"Lạch cạch" một tiếng, tiếng động không quá lớn, không khiến giám thị chú ý, nhưng chắc chắn Chu Viễn An ngồi phía sau sẽ nghe được.

Trong lòng Mạc Hàm u ám, hít thở sâu vài hơi, cố gắng bình tĩnh cúi người xuống nhặt đồ.

Đầu ngón tay còn chưa kịp với tới đất, điện thoại đã bị người phía sau nhặt trước.

Chu Viễn An không một dấu vết nhét lại điện thoại vào ống tay áo của cô, nhỏ giọng nói: "Cậu lộ liễu quá."

"..." Thực sự vào giờ phút này Mạc Hàm chỉ muốn giả vờ không quen biết anh.

Sau một hồi nguy hiểm thì lại tiếp tục giờ thi.

Bài thi của Mạc Hàm được trả lời ngay ngắn, chỗ nào biết làm thì làm, chỗ nào không biết làm thì trực tiếp bỏ trống, không hề suy nghĩ nhiều.

Khi chỉ còn nửa giờ nữa là hết giờ, cô buồn chán nằm sấp ở trên bàn, chờ nộp bài thi.

Đúng vào lúc này biến cố đã xảy ra.

Thầy chủ nhiệm lại cùng một nhóm người nữa vào kiểm tra phòng thi đột xuất, trong tay mỗi người đều cầm một máy dò kim loại.

Tất cả học sinh đều tạm thời bỏ bút xuống, đứng dậy để họ kiểm tra.

Nội tâm của Mạc Hàm: Thôi xong rồi!

Cô không còn đường nào để trốn nữa, chỉ có thể đứng chờ bị tiêu diệt.

Tang chứng vật chứng đều có đủ, lúc Mạc Hàm bị giám thị hung dữ bắt ra khỏi phòng thi, vừa vặn cũng thấy Lý Việt Hải mặt mũi khổ sở đang bị áp giải ra khỏi phòng thi đối diện...

Ngay sau đó hai người bị đưa tới phòng làm việc của trưởng khoa dạy dỗ, thẩm vấn từ đầu đến cuối.

Lý Việt Hải thừa nhận gian lận, Mạc Hàm chỉ là bị hắn uy hiếp, hắn nhận tất cả trách nhiệm về mình, nguyện ý chỉ cần phạt một mình hắn.

Nhưng ở đây không có chỗ cho hành động nghĩa khí đó, trưởng khoa đã sớm cảnh cáo rồi, đã gian lận thì đều là một đôi, không có người cho chép thì chép bài của ai.

Nợ cũ nợ mới bị lôi ra tính một lượt, hai người bị mắng xối xả, từng người một cúi đầu ảo não đi ra khỏi phòng.

Gian lận trong thi cử bị xử phạt rất nặng, Mạc Hàm phải chịu bất công cũng bị xử phạt giống Lý Việt Hải.

Không những bị ghi vào trong hồ sơ, lại còn phải viết một bản kiểm điểm hai nghìn chữ.

Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, buổi chào cờ ngày thứ hai, tội trạng của hai người bị thầy trưởng khoa mang ra phê bình trước toàn trường, khiến bọn họ bị xấu hổ trước mặt tất cả mọi người.

Mạc Hàm và Lý Việt Hải đứng như hai tội phạm dưới cột cờ, hai tay chắp phía sau lưng, đón nhận ánh mắt của học sinh toàn trường.

Hơn một nghìn người, hàng nghìn cặp mắt đổ dồn vào, chỉ cần Mạc Hàm đánh rắm một phát thôi cũng sẽ bị phát hiện.

Những ánh mắt kia quá phức tạp: có tò mò, có đồng cảm, có khinh thường, cũng có những ánh mắt cười trên nỗi đau khổ của người khác...

Từ trước đến nay da mặt Mạc Hàm vốn rất dày, thế nhưng hiện tại trong lòng cũng nảy sinh ra chút cảm giác xấu hổ.

Nhưng cô đã quen làm ra vẻ bướng bỉnh bất trị, liền lạnh lùng chống lại những ác ý xa lạ kia.

Lý Việt Hải không yên lòng đá đá hòn sỏi nhỏ dưới chân, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi em, là tại anh hại em..."

"Cái gì mà hại với không hại?" Mạc Hàm mấp máy môi, giọng nói còn nhỏ hơn cả hắn: "Anh nói câu đó nghe buồn nôn quá đấy."

Lý Việt Hải cười một tiếng, một lúc sau, nháy mắt với cô đầy thâm ý.

Vẻ mặt kia Mạc Hàm còn lạ gì, chắc chắn lại có cái trò quỷ nào rồi.

Hắn đề nghị: "Chiều hôm nay tới nhà xe không? Xì lốp xe của cái con lừa ngốc này."

Con lừa ngốc chính là biệt danh của trưởng khoa, mọi người đều bí mật gọi như vậy.

Mạc Hàm nhếch khoé miệng lên: "Được."

Sau buổi lễ chào cờ, radio của trường phát khúc quân hành hùng tráng, tất cả các lớp lục tục đứng lên xếp hàng rời khỏi.

Mạc Hàm và Lý Việt Hải vẫn phải chịu phạt đứng ở dưới bục, từng hàng từng hàng người còn dài hơn cả toa xe lửa, thi thoảng có người lúc đi qua không nhịn được nhìn sang bên này mấy lần.

Lý Việt Hải bị nhìn thì hết sức nóng nảy, gặp ai cũng trợn mắt lên, mặt mũi hung dữ.

Gặp phải những người có chút quen biết, hắn lại giơ nắm đấm lên hù doạ: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Lớp mười hai ban trọng điểm đi hàng cuối cùng, Mạc Hàm chỉ liếc qua liền nhìn thấy Chu Viễn An đang từ từ đi về hướng này.

Đồng phục trắng xanh đơn giản mộc mạc, khi mặc ở trên người anh càng khiến khí chất thanh tú trở nên nổi bật. Anh bình yên đi phía sau đoàn người, rõ ràng đã không cố thể hiện, nhưng xunh quanh người vẫn toát ra một vẻ tao nhã không thể nào khinh thường.

Mạc Hàm không hiểu cuối cùng tại sao cô lại cảm thấy tự ti mặc cảm, cô từ từ nhìn sang phía khác, không muốn phải nhìn vào đôi mắt của anh, càng không muốn nhìn thấy phản ứng trong đôi mắt đó.

Cô không biết là Chu Viễn An có nhìn mình hay không.

Ánh mắt cô lướt qua đôi giày thể thao sạch sẽ kia.

Cho đến khi hoàn toàn rời khỏi tầm mắt, Mạc Hàm mới ngẩng đầu lên. tiếp tục nói chuyện với Lý Việt Hải.

Không biết có phải tại tối hôm qua nghỉ ngơi không đủ hay không mà lúc nói chuyện mí mắt Lý Việt Hải cứ giật không ngừng, nếu không biết thì Mạc Hàm còn tưởng hắn đang nháy mắt đưa tình với mình.

Lý Việt Hải cảm thấy rất bất an, đưa tay giữ mắt lại, lo lắng hỏi: "Mắt anh bị làm sao thế nhỉ?"

"Trái vui phải buồn." Mạc Hàm vừa cười đểu vừa phân tích: "Tiêu rồi tiêu rồi, thi tốt nghiệp trung học anh không trượt thì chính là ngủ quên."

"Phi phi phi." Lý Việt Hải sợ xui: "Đừng có nói bậy, mê tín."

Mạc Hàm le lưỡi: "Vậy thì đừng tin."

***

Trưởng khoa là một người thù dai, nhân cơ hội này muốn trừng trị Mạc Hàm và Lý Việt Hải một lần, bèn không cho hai người bọn họ ăn sáng, phạt họ phải đứng ở hội trường hai giờ đồng hồ.

Không biết từ lúc nào người trong hội trường đã đi hết sạch. Không còn nghe thấy âm thanh huyên náo cười đùa của các học sinh nữa, chỉ còn mấy con chim sẻ nhảy tới nhảy lui bên cạnh bọn họ, rồi lại bị giật mình bay đi mất.

Mạc Hàm nhìn cái bóng của mình ngày một ngắn lại, có xu hướng càng ngày càng mập, không biết thời gian đã qua bao lâu.

Mặt trời tháng năm đã sớm gay gắt, nhiệt độ cao dần, cái lưng bị phơi nắng bắt đầu ngứa ngáy.

Mạc Hàm không nhịn được bắt đầu ngọ ngoạy, lúc thì gãi gãi lưng, lúc thì sờ sờ mũi, bụng thì vẫn cứ sôi ùng ục, kêu gào không ngừng.

Lý Việt Hải cũng đói bụng đến hoa cả mắt, khi chuông vào học tiết một vừa reo lên, hắn nhìn quanh bốn phía thấy không có người, liền xúi giục Mạc Hàm: "Chúng ta ra căng tin ăn một chút gì đó rồi mới quay trở lại đây đứng đi."

Mạc Hàm lắc đầu, kiên quyết từ chối: "Không đi, bị con lừa ngốc kia bắt được thì tiêu đời, em không muốn phải đứng thêm hai giờ nữa đâu."

Lý Việt Hải vẫn cố gắng rủ rê: "Chỉ đi mười phút thôi rồi quay trở lại ngay, không bị phát hiện đâu, làm sao có thể xui xẻo như vậy chứ?"

Mạc Hàm trợn mắt liếc hắn: "Không phải xui xẻo thì đã không bị bắt vì gian lận."

Lý Việt Hải bất đắc dĩ nói: "... Em không đi thật hả? Vậy anh đi một mình nhé?"

Mạc Hàm vẫn không hề bị lay động vẫy vẫy tay: "Đi đi đi đi."

Thấy cô thực sự không chịu đi, Lý Việt Hải liền nghênh ngang đi một mình.

Lá gan của hắn thực sự lớn hơn của Mạc Hàm nhiều, cũng sẽ gây hoạ nhiều hơn cô.

Thế nhưng cậu của hắn là hiệu trưởng trường học, không bao giờ phải sợ cũng là chuyện bình thường.

Mặc dù Mạc Hàm không dám chạy đi quá trắng trợn, nhưng vẫn len lén ngồi xuống, còn tỉnh bơ ngồi đấm bóp chân.

Cô tiện tay cởi luôn cả giày, xoa xoa lòng bàn chân đau nhức. Gần đây cô luôn bị phạt bởi những lỗi lặt vặt, chân cô sắp bị mài đến chảy nước rồi.

Tiểu tử thúi Lý Việt Hải này, nói là chỉ đi một chút thôi, thế mà bây giờ hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa thèm quay trở lại, Mạc Hàm cũng lười quản hắn.

Chẳng bao lâu sau chuông giờ nghỉ vang lên, sợ trưởng khoa sẽ tới kiểm tra, Mạc Hàm không dám lười biếng thêm nữa.

Cô lại xỏ giày vào, lúc chuẩn bị đứng lên, đột nhiên có một chai sữa bò nóng hổi giơ lên trước mặt.

Cô cười thầm, đoán là Lý Việt Hải đã quay trở lại, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy khuôn mặt môi đỏ răng trắng của Chu Viễn An.

Mạc Hàm ngẩn người.

Một tay khác của Chu Viễn An cầm bánh mỳ ruốc thịt, cũng đưa nốt cho cô, nói ít hiểu nhiều: "Ăn sáng đi."

Bụng Mạc Hàm thiết tha kêu rột rột hai tiếng, cô nuốt nước bọt đánh ực, sao có thể từ chối chứ.

Nhận lấy bánh mỳ trong tay Chu Viễn An, lại bảo anh quạt gió cho mình, Mạc Hàm vội vàng mở túi đựng ra, ngồm ngoàm cắn một miếng thật to.

Vừa ăn vừa hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Còn có thể tại sao chứ?

Chu Viễn An nói: "Tới xem tình hình của cậu."

Sau khi ăn uống đầy đủ, thời gian nghỉ giữa giờ cũng đã qua phân nửa, Chu Viễn An vẫn dựa vào vách tường như cũ, không có ý định rời đi.

Mạc Hàm hỏi: "Cậu không trở về lớp học sao?"

Chu Viễn An nhẹ nhàng nói: "Ở đây thêm một lúc, không vội."

Nhất thời không biết phải nói gì.

Mạc Hàm nắm chặt chai sữa đã bị uống hết, do dự mấy giây mới mở miệng: "Tôi.. Tôi không có gian lận, tại tôi gửi đáp án cho Lý Việt Hải nên mới bị bắt."

Cô cũng không hiểu tại sao mình lại phải giải thích với Chu Viễn An, chỉ là rất muốn nói cho anh biết.

Chu Viễn An gật đầu: "Ừ, tôi biết."

Mạc Hàm lại nói: "À đúng rồi, tôi đỗ Hoa Kỳ X rồi, vẫn chưa có nói với cậu."

Chu Viễn An nhếch miệng, nhàn nhạt nói: "Chúc mừng cậu."

Mạc Hàm ngượng ngùng xua tay: "Aiz, chúc mừng cái gì chứ, cũng chẳng phải chuyện gì quá vinh quang."

Chu Viễn An hỏi: "Cho nên cậu quyết định chọn Hoa Kỳ X là nguyện vọng một?"

"Ừ." Mạc Hàm gật đầu, nhún vai tự giễu: "Tôi còn sự lựa chọn khác sao?"

Cô quay qua hỏi: "Vậy còn cậu? Cậu định thi vào trường nào?"

Ngược lại Chu Viễn An không suy nghĩ nhiều, trả lời rất nhanh: "Tôi không muốn tới nơi quá xa, Hoa Kỳ X là được rồi."

Mạc Hàm thật không ngờ.

Mặc dù Hoa Kỳ X cũng rất tốt, nhưng so với tài năng của Chu Viễn An mà nói thì, hơi có chút uổng phí tài năng...

"Cậu muốn ở lại Đồng Quan?"

"Ừ."

Mạc Hàm bĩu môi: "Cậu đúng là không có chí cầu tiến."

Chu Viễn An cười khẽ, không hề phản bác.

Bỗng nhiên cô ý thức được cái "Chí cầu tiến" này không thể dùng được trên người Chu Viễn An.

Anh vẫn luôn đứng nhất bao nhiêu năm, hẳn là Độc Cô Cầu Bại mới đúng.

Đứng nói chuyện thêm một chốc lát, chuông vào lớp cũng đã reo, nhưng Chu Viễn An vẫn ung dung như cũ đứng bên cạnh cô, không hề có ý định rời đi.

Mạc Hàm cũng không hề thúc giục đuổi anh.

Đã rất lâu rồi bọn họ không có nói chuyện với nhau, bình thường gặp nhau trong trường cũng chỉ là chào hỏi qua loa rồi ai bận việc nấy.

Chu Viễn An cũng có suy nghĩ giống như vậy: "Mạc Hàm, lâu lắm rồi tôi không nói chuyện với cậu."

"Ai bảo cậu không chịu đến tìm tôi..." Mạc Hàm nhỏ giọng ngập ngừng: "Trường học lớn như vậy, đông người như vậy, cậu nghĩ là sẽ vô tình gặp được nhau sao?"

Chu Viễn An nói: "Quá bận, bài thi chất đống trong một tuần còn cao hơn cả tôi."

"Cuối tuần có thời gian, cậu lại không về nhà..." Mạc Hàm phát hiện ra miệng mình dẩu lên càng lúc càng cao: "Mỗi lần tôi đi đón Mạc Tiểu Dương, em ấy đều nói nhớ cậu..."

"Không còn cách nào, chỉ còn một tháng cuối cùng, ba tôi không cho phép tôi về nhà, tôi cũng rất nhớ Mạc Tiểu Dương." Chu Viễn An dừng lại, quay đầu nhìn cô: "... Cũng nhớ cậu."

Gió nhẹ nhàng thổi, đưa những lời này vào tai Mạc Hàm, lại như một dòng xoáy nước xoáy thẳng vào đại não cô biến thành một trận nổ vang.

Cô còn chưa kịp hiểu ra, đột nhiên sau lưng xuất hiện một giọng nói nghiêm nghị: "Hai em đang làm cái gì vậy!"

Mạc Hàm quay đầu lại, trong lòng lộp bộp.

Không biết trưởng khoa đã xuất hiện từ bao giờ.

***

Sau khi bị phê bình vì gian lận trong thi thử, đại danh của Mạc Hàm lại một lần nữa vì "Yêu sớm" mà leo lên bảng thông báo của trường.

Lúc từ trong phòng làm việc đi ra, cô nghẹn một bụng oan ức, căm hận nghĩ nhất định ngày mai phải mang mười chiếc máy bay chiến đấu đến bắn nổ tung cái trường này đi.

Thật con mẹ nó! Lão tử ngay cả cái miệng cậu ta còn chưa có được hôn, yêu sớm cái rắm!

Dù sao thì tiếng xấu của cô cũng đã có sẵn, bị xử phạt thêm một lần cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng với Chu Viễn An là một học sinh nhân cách tốt đẹp hoàn hảo thì lại bị ảnh hưởng vô cùng lớn.

Thể diện của ba Chu cũng bị anh làm mất hết, vừa mới từ chức giáo viên không lâu, giờ lại bởi con trai "yêu sớm" mà bị gọi về trường học, còn bị người đã từng là đồng nghiệp dạy dỗ một trận.

Chuyện này mà bị truyền ra còn không khiến người ta cười cho rụng răng hay sao?

Chu Viễn An bị phạt đứng ở cửa phòng làm việc, ba Chu tức sùi bọt mép, chỉ vào mũi anh hung hăng mắng một trận.

Học sinh đi ngang qua đều sợ chết khiếp, lảng hết ra xa.

Bất kể phải đón nhận bao nhiêu ánh mắt khác thường, Chu Viễn An vẫn vô cùng ngoan ngoãn, không nói lại một câu.

Mạc Hàm đứng nhìn từ xa, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, thế nhưng lại không dám tiến tới giải thích.

Cô than thở trong lòng, đoán chắc là ngày mình và Mạc Tiểu Dương phải dọn đi sẽ không còn xa nữa rồi...

***

Một tháng cuối cùng đầy trắc trở cuối cùng cũng kết thúc, kỳ thi tốt nghiệp trung học tiến gần.

Trước ngày thi ăn bữa cơm tạm biệt, Mạc Hàm và Lý Việt Hải hẹn thêm mấy người bạn, cùng nhau tới quán đồ nhắm.

Thế nhưng thật ngạc nhiên là Lý Việt Hải lại đưa cả Lê Khả đến, hai người họ xuất hiện cùng nhau.

Kiểu này là có vẻ đang quen nhau đây.

Mọi người dường như đều ý thức được điều gì, ra vẻ xem kịch vui vỗ bàn ồn ào hết cả lên.

Lê Khả ở chỗ ầm ĩ nhìn thấy Mạc Hàm, đỏ mặt tới ngồi bên cạnh cô.

Mạc Hàm vỗ vỗ vai cô ấy, ra vẻ đàn chị: "Có mình ở đây, đừng sợ."

Tối hôm qua thức đêm đọc sách, lúc này bệnh mắt hột của Mạc Hàm lại tái phát, liền dụi mắt ngáp không ngừng, khiến cho hai mắt đỏ quạch.

Nghĩ đến việc trước sáu giờ phải đi đón Mạc Tiểu Dương tan học, Mạc Hàm không dám ngồi quá lâu, ăn vài món thức ăn rồi rời đi trước.

Lê Khả một mình ngồi chung với một đám con trai, càng thêm thẹn thùng, vì vậy dứt khoát tìm lý do rời đi cùng với Mạc Hàm.

Hai người con gái đi rồi cũng tốt, mấy tên con trai càng trở nên phóng túng.

Tâm tư của A Phong cũng coi như là tương đối tế nhị, ăn được một nửa, gọi Lý Việt Hải sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cậu với Lê Khả thành đôi từ bao giờ?"

Lý Việt Hải thờ ơ nói: "Vẫn chưa có thành đâu, cô bé này quá hay xấu hổ, vẫn phải từ từ."

"Sao cậu lại không biết điều như vậy chứ?" A Phong cau mày, phàn nàn oán trách: "Không thấy lúc nãy Mạc gia đỏ hết cả mắt sao? Đoán là chỉ đi thêm vài bước nữa thôi là chảy nước mắt rồi."

"..." Lý Việt Hải im lặng mấy giây: "Sao cô ấy lại khóc?"

"Theo cậu thì tại sao?" A Phong liếc mắt nhìn hắn: "Cậu không biết là người ta thích cậu à? Còn cố tình dẫn Lê Khả đến."

"...Biết." Lý Việt Hải buồn buồn đáp, lồng ngực có chút nặng nề: "Nhưng mà cô ấy thích tôi thì cũng không thể trách tôi chứ? Sao lại nói như là tôi đã phụ bạc cô ấy vậy?"

"Coi như quên đi." A Phong không còn gì để nói với hắn, buông tay rời khỏi: "Tôi không muốn quản chuyện yêu đương nhăng nhít của cậu nữa, cậu tự mình nghĩ biện pháp giải quyết đi! Tôi thấy Đại K cũng có chút ý tứ với Mạc gia, cậu đừng khiến tình cảm mấy anh em rạn nứt là được."

Lý Việt Hải vỗ vai hắn: "Yên tâm đi, không bao giờ."

Hết chương 20.

Tác giả có lời muốn nói: Vào đến nơi này đều là những thiên thần nhỏ ủng hộ bản chính của truyện.

Lần trước ra cái đề bài điền vào chỗ trống kia, tui cấp hồng bao cho đáp án nói "chờ Mạc gia đi lấy cho em gái An cái bô" =))))

Lần này lại bày thêm trò gì có thưởng để cạnh trạnh nhau nhỉ...

Ừm, mọi người thử cùng đoán xem Mạc gia cùng Em gái An gì gì đó ở chương thứ mấy đi, chỉ nói số thôi cũng được.

Tui sẽ chọn đáp án nào trả lời đúng sớm nhất nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play