Editor: Quỳnh Nguyễn

"Tôi đùa giỡn Mậu kiểm sao? Tôi tưởng là tôi chỉ là thành thực nói ra cảm nhận của mình thôi.". Diệp Diệu Tư nháy mắt mấy cái.

Tiểu Nam và trợ lý Diệp Diệu Tư ở bên cạnh đã nhìn đến u mê, đứng ngây ra như phỗng.

"Từ nhỏ mẹ tôi dạy tôi phải thành thực, nói thật là một loại phẩm chất tốt. Nếu lời nói của tôi có mạo phạm Mậu kiểm, tôi nguyện ý mời khách chuộc tội.". Diệp Diệu Tư lại nói tiếp.

Nói đi nói lại, vẫn hẹn cô ăn cơm.

"Mặc kệ là anh muốn đùa giỡn cũng được, thành thực cũng được, hoặc là chuộc tội cũng được, tôi đều sẽ không ăn cơm với anh, anh có thể đi rồi!". Mậu Hinh nói xong, cầm lấy đồ đạc đi trước.

"Mậu kiểm từ chối tất cả mọi người như vậy sao?". Diệp Diệu Tư nhìn về phía Tiểu Nam bên cạnh.

Tiểu Nam thích nhất loại đàn ông yêu nghiệt giống Diệp Diệu Tư này, nhìn một cái đã mê man, mặt ửng đỏ nói: "Mậu kiểm làm việc rất nghiêm túc, luật sư Diệp, tôi đưa anh ra ngoài.".

"Làm phiền, vẫn là trợ lý Tiểu Nam đáng yêu.". Diệp Diệu Tư cười nói.

Mặt Tiểu Nam hồng, tiễn Diệp Diệu Tư tới cửa.

Mậu Hinh trở lại văn phòng, mở tư liệu Diệp Diệu Tư đưa tới, rơi vào trầm tư. Mậu Hinh biết Giang Nguyệt Đình đã lâu, lại hiểu biết người này, cô ta còn yêu mình nhiều hơn yêu Minh Nhất Kỳ, cô ta sẽ giết người vì Minh Nhất Kỳ, nói thế nào cũng không tin được.

Nghĩ như vậy, cô ấn điện thoại gọi Tiểu Nam bên ngoài: "Tiểu Nam, buổi chiều tôi đến trại tạm giam, gặp Giang Nguyệt Đình.".

"Được, Mậu kiểm.". Tiểu Nam đương nhiên lập tức đi sắp xếp xe.

Lần gặp Giang Nguyệt Đình này không chính quy, cô không bảo Tiểu Nam ở bên cạnh, càng không có ghi âm.

"Nghe nói cô muốn gặp tôi.". Mậu Hinh ngồi xuống, vẻ mặt lãnh đạm nhìn Giang Nguyệt Đình.

"Tôi không giết người.". Giang Nguyệt Đình nói.

Mậu Hinh: "Cô cho rằng cô nói những lời này với tôi là có thể thay đổi được sao?".

Giang Nguyệt Đình: "Những lời này không phải nói với kiểm sát trưởng Mậu Hinh mà là Giang Nguyệt Đình nói với Mậu Hinh.".

"..." Mậu Hinh vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn người phụ nữ trước mắt.

"Chắc cô cũng biết tôi là người ích kỷ, tôi không dễ dàng mới thấy được ánh sáng mặt trời, không dễ dàng mới có được tất cả, tôi không cần dùng cách thức như vậy để hủy diệt chính mình.". Giang Nguyệt Đình nói.

"..." Mậu Hinh vẫn trầm mặc như cũ, nghe cô ấy tiếp tục nói.

"Tôi biết, trong lòng cô tất nhiên hận tôi, tôi muốn giác mạc của cô biến cô thành người mù, nhưng mà cô cũng đừng quên, nếu không phải tôi, cô không có khả năng thuận lợi đi nước ngoài.". Giang Nguyệt Đình nói.

Mậu Hinh nghe lời này, ha ha cười rộ lên: "Giang Nguyệt Đình, tôi cũng không phải kẻ ngu, năm đó cô và Tống Mạn Vân căn bản là muốn để tôi chết trên bàn phẫu thuật.".

Sắc mặt Giang Nguyệt Đình thay đổi, đôi mắt lộ vẻ hoảng sợ.

"Cho nên bất kể cô nói cái gì cũng không có tác dụng, tôi chỉ xem chứng cứ, một khi tôi cho rằng đầy đủ chứng cứ, cô sẽ nhận được giấy gọi của toà án.". Mậu Hinh nói xong, chậm rãi đứng dậy.

"Cho nên cô trở về, là muốn báo thù?". Giang Nguyệt Đình hỏi sau lưng cô.

Mậu Hinh dừng chân, quay đầu nhìn cô ta, chỉ cười cười chuẩn bị đi.

"Chẳng lẽ cô không muốn biết tối hôm đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì sao?". Giang Nguyệt Đình mở miệng lần nữa.

Lần này sắc mặt Mậu Hinh thay đổi, cô xoay người nhìn người phụ nữ này, chờ cô ta tiếp tục nói.

"Mậu Hinh, cô vĩnh viễn cũng không biết cô đã từng bỏ lỡ cái gì, lại mất đi cái gì.". Giang Nguyệt Đình lại nói.

Mậu Hinh giật nhẹ khóe miệng, lần này không nói gì, cũng không quay đầu lại đi xa.

Sau khi ra ngoài, Tiểu Nam chờ cô ở bên ngoài, cô ngồi trên xe, sau đó Tiểu Nam liền hỏi: "Mậu kiểm, chúng ta trở về Luật Chính Tư sao?".

"Ừ.". Mậu Hinh xoa ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày), nhắm mắt lại rơi vào trầm tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play