"Mẹ, con hi vọng mẹ không gạt con.". Minh Ý lại nói.
"Mẹ lừa con làm gì? Bản thân mẹ không gặp nó, nếu con không tin mẹ cũng không có cách nào.". Tống Mạn Vân thẹn quá hóa giận.
Tạ Tam nhìn Minh Ý, anh đã xem qua camera, Tiểu Sâm bị ôm vào gian phòng này rồi không ra, theo lý bé nên là ở trong phòng này.
Anh quan sát phòng, cửa sổ đóng chặt, không có khả năng ra ngoài, vậy Tiểu Sâm có thể đi đâu được?
Tạ Tam và Minh Ý gần như không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía ống thông gió. Đây là nơi duy nhất mà Tiểu Sâm có thể chạy trốn, nhưng ống thông gió cao như vậy, Tiểu Sâm mới năm tuổi, bé có thể leo lên sao?
"Tôi đi xem.". Tạ Tam nói.
"Tiểu Sâm thích bò ống thông gió.". Mậu Hinh lập tức giật mình, "Ở Mĩ có một lần nó sinh bệnh, tôi cho nó nhập viện, nó ghét ở bệnh viện, cuối cùng bò theo ống thông gió ra khỏi bệnh viện.".
"Xem cô dạy con trai kìa, đứa trẻ ngoan sẽ không làm ra chuyện bò ống thông gió như vậy.". Tống Mạn Vân âm dương quái khí nói.
"Đứa nhỏ thông minh mới có thể làm được việc mà đứa nhỏ bình thường không làm, bởi vì việc đó cần dũng khí và trí tuệ, mẹ, về điểm này thì mẹ không biết rồi.". Minh Ý nghiêm trang nói.
Tống Mạn Vân tức giận, đang muốn phát tác, thì có người vào.
Ninh Vĩ Trạch nắm tay Tiểu Sâm đứng ở cửa, vậy mà Tiểu Sâm còn rất vui vẻ, có điều tây trang hơi nhiều bụi bẩn, nhìn thấy Mậu Hinh còn vui vẻ gọi Hinh Hinh.
"Mậu Sâm Mặc, sao con lại thế này? Sao lại chạy linh tinh vậy?". Mậu Hinh kéo con trai đến gần, trừng mắt giận dữ với bé, "Con có biết làm như vậy khiến mẹ cực kỳ lo lắng không?".
"A..., bà này rất kỳ quái, bà nói có chuyện muốn nói với con, con nói con không quen bà, không thèm để ý đến bà. Ai ngờ bà gọi một chú ôm con vào đây, nhốt con trong phòng này. Con không muốn bị nhốt ở đây, nên mới bò ống thông gió ra!". Mặc dù Tiểu Sâm mới 5 tuổi, nhưng nói chuyện lại đặc biệt rõ ràng.
"Mẹ, tại sao muốn bắt cóc Tiểu Sâm? Nó chẳng qua là một đứa nhỏ 5 tuổi.". Minh Ý nhíu mày nói.
"Bởi vì mẹ muốn xác định, Tiểu Sâm rốt cuộc có phải đứa nhỏ Minh gia hay không?". Tống Mạn Vân nói.
"Tôi không biết bà đang nói gì? Chúng ta đi thôi.". Mậu Hinh nói xong, ôm con trai rời khỏi.
"Mậu Hinh, có một số việc nhất định phải nói rõ ràng.". Tống Mạn Vân ngăn trước mặt Mậu Hinh, "Tôi tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào sống tạm bợ ở Minh gia mang thai."
"Bà nội, giọng nói của bà giống như một loại động vật a...?". Tiểu Sâm ghé vào trên vai Mậu Hinh, nghiêng đầu nhìn Tống Mạn Vân nói.
"Tiểu quỷ, mày nói cái gì?". Tống Mạn Vân thật sự không thích tiểu quỷ này, con mắt trợn vài vòng, quá lanh lợi rồi.
"Bà nha, giống bà già cháu nhìn thấy trong phim hoạt hình, chỉ biết hung ác.". Tiểu Sâm cực kỳ chán ghét người khác hung dữ với Hinh Hinh, người nào hung dữ với Hinh Hinh bé sẽ muốn hung dữ với người kia.
"Mậu Hinh, cô dạy dỗ con trai như vậy sao? Nói chuyện với người lớn thô tục không có văn hóa như vậy.". Tống Mạn Vân tức giận trách cứ.
"Con tôi là đối với mỗi người thì đối xử khác nhau, đối với người thô tục không có văn hoá thì cũng không cần nói đến giáo dục làm gì.". Mậu Hinh lạnh giọng đáp lại.
"Mẹ, chuyện này nói sau, hôm nay là tiệc đính hôn của Nhất Kỳ, bên ngoài còn có rất nhiều khách khứa.". Hơn nữa Minh Ý cũng không muốn nói những chuyện này ngay trước mặt Tiểu Sâm, đương nhiên anh biết đó cũng là suy nghĩ của Mậu Hinh.
"Các con đều chen chúc ở đây làm gì?". Minh lão gia tử đứng ở cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT