Khi Minh Ý chạy đến phòng theo dõi, Tạ Tam và Mậu Hinh đang xem camera hội trường nửa giờ trước.
Quả nhiên nửa giờ sau Tiểu Sâm ăn no liền chạy đến khu trò chơi bên cạnh, chỉ chốc lát sau Tống Mạn Vân xuất hiện trong màn hình, không biết nói gì, Tiểu Sâm muốn chạy đi thì một người đàn ông xuất hiện ôm lấy bé, che miệng Tiểu Sâm bế bé nhanh chóng rời khỏi hội trường.
Trước tiên Tạ Tam quan sát camera ghi lại, gọi bảo an lập tức điều chỉnh camera số 3, quả nhiên người đàn ông kia ôm Tiểu Sâm chạy đến, vào một căn phòng bên cạnh, Tống Mạn Vân cũng theo vào.
Không tới 10 phút, Tống Mạn Vân ra khỏi cửa, nhưng Tiểu Sâm chưa ra.
Mậu Hinh xem xong toàn thân phát run, đây là Tống Mạn Vân mà cô biết, cùng một thủ đoạn bà dùng mãi không chán.
"Phòng nghỉ VIP số 4.". Tạ Tam định vị nói.
"Chúng ta hiện tại đi thôi.". Minh Ý xoay người rời đi.
Mậu Hinh đi theo Minh Ý, cô kiềm chế lửa giận ngập trời, nếu Tiểu Sâm xảy ra chút chuyện gì, cô tuyệt sẽ không bỏ qua người phụ nữ kia.
Sắc mặt Minh Ý cũng âm trầm, anh biết Mậu Hinh đang nén nhịn, hơn nữa hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, trước tiên phải tìm thấy Tiểu Sâm rồi hãy nói.
Đến phòng nghỉ VIP số 4, Tạ Tam không mở được cửa, lấy ra một cái dụng cụ điện tử trên eo mình, áp vào khóa điện, nghe xích một tiếng, cửa được mở ra.
Mậu Hinh hơi kinh ngạc, tất cả cửa ở đây đều là khóa điện tử, không có thẻ mở cửa hoặc là mật mã căn bản không thể mở. Không nghĩ tới, Tạ Tam chỉ tùy tiện ấn hai lần liền mở.
Vừa mở cửa ra, phòng rỗng không, không có bất kỳ cái gì.
"Tam nhi, gọi phu nhân đến đây.". Minh Ý đứng thẳng, mặt không thay đổi hạ lệnh.
"Vâng, lão Đại.". Tạ Tam tuân lệnh, lập tức ra ngoài.
Mậu Hinh đã hơi hoảng, trên màn hình theo dõi rõ ràng nhìn thấy Tiểu Sâm bị ôm đến đây, hiện tại lại không thấy con trai đâu nữa. Mậu Hinh rất rõ ràng, Tống Mạn Vân này tâm ngoan thủ lạt, chuyện gì cũng làm ra được, cực kỳ khiến cô sợ hãi.
Lập tức Tống Mạn Vân bị dẫn đến, Tạ Tam này là trợ lý của Minh Ý ở Hoàn Vũ, thuộc bộ phận phát triển an toàn công ty, trực tiếp nằm dưới quyền phụ trách của Minh Ý. Ngoại trừ Minh Ý, anh không để bất kỳ ai vào mắt, Tống Mạn Vân bị Tạ Tam cưỡng ép dẫn đến, cho nên sắc mặt cực kỳ tệ.
"Con làm cái quỷ gì? Gọi mẹ tới làm gì?". Tống Mạn Vân vẻ mặt không vui nhìn con trai.
"Mẹ, mẹ ôm Tiểu Sâm đi đâu rồi?". Minh Ý hỏi mẹ.
"Mẹ không biết con đang nói gì, con trai của Mậu Hinh không thấy con hỏi mẹ làm gì?". Tống Mạn Vân chau mày, nhìn thấy Mậu Hinh lại càng không vui, "Con dẫn Mậu Hinh đến đây làm gì? Con nên là hỏi cô tại sao không chăm sóc tốt con trai của mình.".
Đây là Tống Mạn Vân, mặc kệ bà làm cái gì, bà đều có thể mặt không đổi sắc, đoạt lại quyền chủ động.
Mậu Hinh đang muốn nói chuyện, Minh Ý đè cô lại, rồi nói: "Mẹ, con đã xem camera, chứng minh chính mẹ phái người ômTiểu Sâm đi. Nếu mẹ không nói cho con biết Tiểu Sâm ở đâu, con sẽ nhờ pháp luật can thiệp.".
"..." Nghe lời này, sắc mặt Tống Mạn Vân biến thành màu gan heo, "Minh Nhất, đây là thái độ con nói chuyện với mẹ sao?".
"Dì Tống, nếu dì không giao con cháu ra đây, cháu đành phải báo cảnh sát dì bắt cóc con cháu. Tội bắt cóc là hình sự, cháu nghĩ cháu không cần giải thích từng điều luật với dì.". Mậu Hinh lạnh giọng nói.
"Mẹ, Tiểu Sâm ở đâu?". Minh Ý xiết chặt tay Mậu Hinh, hỏi mẹ một lần nữa.
"Minh Nhất, con giúp người ngoài tới chất vấn mẹ, con thật đúng là con trai tốt.".
"Tiểu Sâm ở đâu?". Minh Ý cao giọng lên, thêm vài phần tức giận.
"Mẹ không biết, mẹ cho người ôm nó đến đây, mẹ chỉ ngây người trong này 10 phút rồi đi. Còn tại sao lại không nhìn thấy tiểu tử kia nữa, mẹ không biết.". Tống Mạn Vân đành trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT