Hôm nay, là lễ ra mắt phim truyền hình Phùng Kiến Vũ thủ vai chính, Vương Thanh cũng tham dự với tư cách người đầu tư phim. Bất quá buổi sáng hôm nay Vương Thanh phải đến công ty xử lý công việc cho nên sau khi hẹn với Phùng Kiến Vũ sẽ gặp nhau tại hậu trường buổi lễ ra mắt, Vương Thanh đến ngay công ty.

Vương Thanh hiện tại đứng trước cửa sổ sát đất tại phòng làm việc, trong tay nắm một sấp tư liệu thật dày, trên đó viết thật to ba chữ, Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh trước kia đã sớm cho người điều tra tư liệu về Phùng Kiến Vũ,anh không phải hoài nghi cậu chuyện gì, anh chỉ là muốn biết bảy năm không có anh bên cạnh, Phùng Kiến Vũ đã trải qua cuộc sống như thế nào.

Nhưng mà, khi Vương Thanh lật qua từng trang từng trang tư liệu, anh rất kinh ngạc. Anh lần đầu tiên biết một người lại có thể ngược đãi bản thân mình như vậy. Phùng Kiến Vũ trong tư liệu viết: Tự sát không thành công một lần, bởi vì quanh năm dinh dưỡng không đầy đủ bị mắc bệnh thiếu máu, bởi vì quanh năm ăn uống không quy luật bị viêm dạ dày mãn tính, đã từng bởi vì nghiện rượu mà dạ dày lở loét một lần, dạ dày xuất huyết một lần, lần xuất huyết đó còn bị đưa tới bệnh viện cấp cứu.

Vương Thanh nhìn tư liệu, đột nhiên nhớ đến cổ tay trái của cậu quả thật có một đường sẹo nhỏ. Bởi vì cậu một mực không nói, cho nên anh cũng không hỏi. Vương Thanh lúc này vô cùng đau lòng cậu, anh nghĩ nếu như cậu đứng trước mặt anh bây giờ, anh nhất định sẽ ôm lấy cậu, nói với cậu rằng mình sau này sẽ một mực bồi ở bên cạnh cậu. Vương Thanh không biết, một người phải tuyệt vọng đến mức nào, mới lựa chọn vứt bỏ sinh mạng của mình.

Ánh mắt Vương Thanh rơi vào hai chữ nghiện rượu, lại nhớ đến trên kệ rượu bày đầy các loại rượu. Anh vẫn cho là Phùng Kiến Vũ có sở thích sưu tập rượu, nhưng không ngờ đến là bởi vì cậu nghiện rượu. Vương Thanh trong đầu nghĩ: Sau khi về nhà nhất định phải đem bỏ hết những chai rượu kia, sau này buổi tối phải cho Đại Vũ uống sữa bò trước khi ngủ, có thể dưỡng dạ dày còn có thể an thần. Còn phải tìm những loại thức ăn tốt cho dạ dày, cũng muốn làm cho Đại Vũ ăn, phải đem dạ dày của em ấy điều dưỡng thật tốt.

Sau đó Vương Thanh đem tư liệu lật tiếp về sau, thấy được chuyện cha mẹ cậu đều mất cùng con gái nuôi Phùng Niệm Thanh. Vương Thanh sau khi trở lại, cậu cũng chưa có ở trước mặt anh đề cập tới cha mẹ cậu, anh cũng quên hỏi, nhưng mà Vương Thanh không nghĩ tới trong bảy năm này, cha mẹ Phùng Kiến Vũ đã qua đời. Vương Thanh thấy được ngày mất của cha mẹ cậu, là cùng một năm mình xảy ra tai nạn. Vương Thanh đột nhiên xót xa ân hận không thôi,anh tự trách mình khi đó tại sao không bầu bạn ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ. Cho dù chưa nhìn thấy qua, Vương Thanh cũng có thể tưởng tượng được lúc đó Phùng Kiến Vũ có bao nhiêu bất lực, biết bao khổ sở, biết bao cần người bầu bạn.

Đối với chuyện của Tiểu Niệm Thanh, anh cũng không cảm thấy kinh ngạc. Vương Thanh đã sớm đoán được Tiểu Niệm Thanh là đứa trẻ do Phùng Kiến Vũ nhận nuôi, anh biết tình cảm của cậu đối với mình,  cậu tuyệt đối sẽ không cùng người đàn bà khác sanh con. Nhưng mà Vương Thanh vừa liếc nhìn tên Tiểu Niệm Thanh, đột nhiên hiểu được tên Phùng Niệm Thanh từ đâu mà có, quả thật như mình đoán, Phùng Kiến Vũ thương nhớ Vương Thanh. Vương Thanh cảm thấy tim mình giống như bị đụng trúng vậy, đau đớn vô cùng.

Vương Thanh nhìn một đống tư liệu, đau lòng Phùng Kiến Vũ phải chịu nhiều thống khổ và trắc trở suốt bảy năm qua. Nhưng mà cậu một chữ cũng không nói với anh, một lời oán trách cũng không có, vẫn yêu anh sâu sắc như lúc đầu. Vương Thanh đem hết tư liệu kia bỏ vào máy hủy giấy, anh không hy vọng cậu biết anh biết những chuyện này. Vương Thanh hy vọng anh cùng Phùng Kiến Vũ có thể có một khởi đầu sạch sẽ, anh đối với mình lập nên lời thề, trong cuộc sống tương lai anh nhất định phải hảo hảo đối đãi Phùng Kiến Vũ, đem bảy năm anh nợ cậu bù đắp lại cho cậu

...

Buổi trưa, lễ ra mắt 《 Gió bão 》 bắt đầu. Vương Thanh không ngồi chung một chỗ với Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ cùng diễn viên ngồi ở bên phải. Vương Thanh cùng nhà sản xuất phim còn có đạo diễn ngồi ở bên trái, nhưng ánh mắt hai người từ đầu đến cuối đều đặt ở trên người đối phương.

Lúc đầu ký giả truyền thông phỏng vấn đều có liên quan tới bộ phim. Đột nhiên, có một bóng người quen thuộc bóng đứng lên, người này không là ai khác, chính là Triệu Bính. Những năm gần đây, Triệu Bính một mực đưa tin bôi đen Phùng Kiến Vũ, nhưng tại vì cậu giữ mình quá mức trong sạch, hắn căn bản không bắt được bất kỳ tin tức nào bất lợi cho cậu. Thật vất vả, lần trước hắn đang theo dõi Phùng Kiến Vũ, chụp trộm được ảnh của cậu cùng Tiểu Niệm Thanh, mới vừa đăng tin không quá mấy ngày, tin tức đó liền bị một công ty tên là "Vọng" ép xuống

Triệu Bính vốn là một mực tò mò người phụ trách " Vọng" là ai, tại sao phải trợ giúp Phùng Kiến Vũ như vậy. Nhưng hôm nay khi hắn thấy bóng dáng Vương Thanh trên sân khấu, hắn liền hiểu ra hết mọi chuyện. Nhất thời, một ý niệm trả thù hiện lên trong đầu hắn.

Triệu Bính đứng lên, ánh mắt đặt trên người Phùng Kiến Vũ, "Phùng Kiến Vũ tiên sinh, theo tôi biết thì bộ phim 《 Gió bão 》 là do công ty " Vọng" của Vương Thanh tiên sinh đầu tư, hơn nữa theo tôi biết, nhiều năm trước quan hệ của cậu cùng Vương Thanh tiên sinh không bình thường, thậm chí có rất nhiều tin tức đều nói cậu cùng Vương Thanh tiên sinh là quan hệ bất chính. Bây giờ, Vương Thanh tiên sinh lại đầu tư phim của cậu, cho nên cậu được đóng vai chính phim 《 Gió bão 》 là bởi vì Vương Thanh tiên sinh sao?"

Lời Triệu Bính giống như là một trái bom đặt trong đám kí giả vậy, mọi người cũng châu đầu ghé tai bắt đầu nghị luận. Lúc này, đạo diễn đứng lên nói: "Đại Vũ có thể nhận vai chính của《 Gió bão 》, hoàn toàn là bởi vì tôi cảm thấy cậu ấy hết sức thích hợp với nhân vật này. Hơn nữa tôi tin tưởng, nhìn qua giới thiệu thì mọi người đều biết, khả năng diễn xuất của Đại Vũ hết sức xuất sắc. Hơn nữa trong lúc quay phim, tất cả những cảnh đánh nhau đều là Đại Vũ tự mình ra trận, cho tới bây giờ chưa từng dùng qua thế thân. Đại Vũ vì bộ phim này vô cùng dụng tâm, tôi rất tán thưởng cậu ấy, đối với tinh thần chuyên nghiệp của cậu ấy, tôi cũng hết sức bội phục. Cho nên, Đại Vũ diễn vai chính của bộ phim này là bởi vì cậu ấy đủ ưu tú."

Nghe lời đạo diễn, mọi người cũng rối rít gật đầu. Dẫu sao nhiều năm như vậy, sự cố gắng của Phùng Kiến Vũ mọi người đều là quá rõ ràng. Nhưng mà Triệu Bính vẫn không cam lòng, như cũ cắn chết Phùng Kiến Vũ không thả, "Như vậy, Phùng Kiến Vũ tiên sinh, cậu cùng Vương Thanh tiên sinh rốt cuộc là quan hệ như thế nào ?"

Vương Thanh vốn là không muốn phát tác, nhưng mà Triệu Bính quá mức hùng hổ dọa người, tiếp tục như vậy nữa, buổi họp báo hôm nay có thể cũng sẽ bị hắn làm rối. Vương Thanh đứng lên, muốn để cho an ninh đem Triệu Bính đuổi ra ngoài. Không ngờ, lúc này, Phùng Kiến Vũ đứng lên, mặt mỉm cười, không có nửa điểm tức giận, đầy kiên định nhìn Triệu Bính, cũng nhìn tất cả mọi người dưới đài nói: "Tôi cùng Vương Thanh, là người yêu. Tôi yêu Vương Thanh, tôi đời này thích nhất, cũng như yêu nhất, chỉ có Vương Thanh." Sau đó cậu nhìn chằm chằm vào Triệu Bính nói: "Tôi cho tới bây giờ cũng không cho là giữa tôi cùng Vương Thanh, là quan hệ bất chính. Chúng tôi cho tới bây giờ đều là trong sạch yêu nhau, bảy năm trước là như vậy, bảy năm sau vẫn là như vậy."

Lời của Phùng Kiến Vũ khiến cho toàn hội trường yên tĩnh lại, Vương Thanh cũng là mặt đầy khiếp sợ nhìn cậu, cậu thì đầy mắt thâm tình nhìn lại Vương Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play