Hai ngày ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, hai người thu thập hành lý chuẩn bị trở về Bắc Kinh. Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong ngực, trong thanh âm mang theo mấy phần nũng nịu, "Đại Vũ, không muốn trở về, không muốn xa em."
Phùng Kiến Vũ cũng luyến tiếc Vương Thanh, dựa vào vai anh trầm mặc một chút, nói: "Thanh nhi, nếu như anh không ngại nhà quá nhỏ, thì dọn tới ở cùng với em đi!" Sau khi nói xong cậu thật giống như cảm giác mình quá chủ động, còn nói: "Anh cân nhắc kỹ a! Dọn tới ở,Niệm Niệm có lúc sẽ rất ồn ào, hơn nữa anh cũng sẽ không có được đãi ngộ tốt như ở khách sạn đâu, rất nhiều chuyện đều phải tự tay mình làm a"
Nghe Phùng Kiến Vũ nói,đôi mắt Vương Thanh phát sáng nhưng là đồng thời chóp mũi anh cũng có chút đau xót, "Đại Vũ, tôi sao lại không muốn chứ. Em đây là cho tôi một cái nhà a!" Vương Thanh từ khi trở lại Bắc Kinh tới nay, bởi vì biệt thự trước kia hàng năm không người ở, cho nên ngập tràn bụi bặm, cho nên anh vẫn là ở khách sạn. Mặc dù ở trong khách sạn, Vương Thanh cái gì cũng không cần làm, thức ăn của khách sạn cũng rất tinh xảo ngon miệng, nhưng mà Vương Thanh luôn là cảm thấy ở trong lòng trống trãi, không có cảm giác ấm áp.
...
Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ trở lại Bắc Kinh, cậu trước phụng bồi anh trở về khách sạn thu dọn đồ đạc. Nói là thu dọn đồ đạc, thật ra thì trừ quần áo ra, những thứ khác cái gì cũng không có, cho nên hai người rất mau trở về nhà.
Anh đứng ở dưới lầu, nắm tay cậu nói: "Đại Vũ, lần trước tới đây tôi cảm thấy nơi này đặc biệt quen thuộc, trước kia có phải tôi đã từng ở chỗ này a?"
Phùng Kiến Vũ cười một tiếng nói, "Thanh nhi, đây là nhà của chúng ta." Một chữ "Nhà" của cậu trong nháy mắt làm lòng Vương Thanh tan chảy.
Hai người về đến nhà, Tiểu Niệm Thanh đang cùng dì giúp việc làm bài tập. Nghe được tiếng cửa mở, Tiểu Niệm Thanh lập tức nghiêng đầu, bởi vì bé biết Phùng Kiến Vũ hôm nay sẽ trở lại, vì vậy quay đầu liền chạy nhào vào trong ngực cậu. Nhưng khi Tiểu Niệm Thanh thấy Vương Thanh sau lưng cậu, Tiểu Niệm Thanh lập tức thay đổi phương hướng chạy về phía Vương Thanh.
Vương Thanh ôm lấy Tiểu Niệm Thanh đang chạy tới, hỏi: "Niệm Niệm, gần đây chúng ta không có ở đây, con có hảooooooo hảo học tập thật giỏi không a? "
Đầu Tiểu Niệm Thanh gật như con gà con mổ thóc vậy nói: "Ba, con có hảo hảo học tập thật giỏi nga! Lần trước con thi được hạng nhất, hai ngày trước thầy còn khen ngợi con nha. Ba, từ khi Vũ Vũ đi quay phim, ba cũng không xuất hiện, con rất nhớ ba nha! Con còn đang suy nghĩ, có phải con có chỗ nào không tốt làm cho ba mất hứng hay không, cho nên ba lại muốn bỏ lại Niệm Niệm, một mực không chịu xuất hiện nha."
Vương Thanh nhìn Tiểu Niệm Thanh ủy khuất lại khổ sở cảm thấy rất đau lòng, lập tức nói: "Niệm Niệm ngoan a, ba cũng rất là nhớ Niệm Niệm, ba đáp ứng Niệm Niệm lần sau ra ngoài nhất định ngày nào cũng gọi điện thoại cho Niệm Niệm có được hay không." Từ sau lần trước Vương Thanh bồi Tiểu Niệm Thanh đi khu vui chơi, anh liền phát giác mình đối với Tiểu Niệm Thanh càng yêu thích, chẳng những không bài xích Tiểu Niệm Thanh gọi anh là ba, hơn nữa còn cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào, cũng rất nguyện ý ở trước mặt Tiểu Niệm Thanh xưng là ba
Trẻ con chính là trẻ con, tâm tình biến hóa rất mau. Nghe lời Vương Thanh nói, trên mặt Tiểu Niệm Thanh lập tức xuất hiện nụ cười, bé lại nhìn hành lý bên cạnh anh, "Ba, ba muốn dọn tới ở chung với con và Vũ Vũ sao a?"
Vương Thanh gật đầu mặt đầy cưng chìu nói: "Đúng vậy, ba muốn dọn tới ở, Niệm Niệm có vui vẻ không?"
Tiểu Niệm Thanh ở trên mặt Vương Thanh " bẹp" một cái hôn lên nói: "Vui vẻ!"
Phùng Kiến Vũ nhìn hai người thân mật như vậy mười phần bất đắc dĩ, rõ ràng là đứa nhỏ mình một tay nuôi lớn, lại thân thiết với Vương Thanh như vậy, cậu nhìn hai người bên cạnh, sâu kín mở miệng, "Hai ngươi xem như tôi không tồn tại sao?"
Tiểu Niệm Thanh nói: "Vũ Vũ, Vũ Vũ không được ghen nha, chúng ta còn thiếu chút thời gian đó sao a " Sau đó cũng ở trên mặt Phùng Kiến Vũ hung hãn hôn một cái.
Vương Thanh cũng là mặt đầy hạnh phúc nói: "Đại Vũ, tôi cùng Niệm Niệm đều rất yêu rất yêu em." Vừa nói cũng ở trên mặt cậu thơm trộm một cái
Phùng Kiến Vũ vừa tức vừa buồn cười nhìn một lớn một nhỏ mà cậu rất là thương yêu này
...
Buổi tối, Phùng Kiến Vũ không để cho dì nấu cơm, để cho bà ấy về nhà sớm, đích thân xuống bếp làm một bữa cơm mừng Vương Thanh dọn vào. Phùng Kiến Vũ làm cơm khẳng định không có khéo léo như đồ ăn mua ở ngoài, nhưng mà trong thức ăn tràn đầy tình yêu lại để cho Vương Thanh rốt cuộc tìm được cảm giác ấm áp
Buổi tối lúc ngủ, bởi vì Vương Thanh đến, cho nên Phùng Kiến Vũ không cần đọc truyện dỗ cho Niệm Niệm ngủ, cho nên liền thật sớm nằm trên giường.
Một lát sau, Vương Thanh đem Niệm Niệm dỗ ngủ xong liền đi tới phòng của cậu . Vốn là nhà vẫn còn một phòng trống, cậu cũng đã gọi dì thu thập xong, nhưng mà anh cứ muốn phải ở chung một phòng với cậu, cậu không lay chuyển được anh, cũng đành chiều theo ý anh.
Nhưng khi Phùng Kiến Vũ đem tủ quần áo trong phòng chừa ra một nửa cho Vương Thanh để quần áo của anh, trong lòng cậu vẫn rất vui vẻ. Nhất là sau khi Vương Thanh đem quần áo anh treo vào, quần áo hai người dung hợp ở trong một cái tủ treo quần áo,đây là nhân chứng cho bọn họ thật sáp nhập vào cuộc sống đối phương.
Vương Thanh vén chăn lên, nằm lên giường, tự nhiên liền đem Phùng Kiến Vũ kéo vào trong ngực, cậu hỏi: "Thanh nhi, anh tại sao đến bây giờ cũng không hỏi em Niệm Niệm là con của ai a?"
Vương Thanh xoa xoa đầu Phùng Kiến Vũ, "Em không muốn nói, tôi cũng không muốn hỏi, huống chi tôi cảm thấy bé là con của chúng ta."
Phùng Kiến Vũ không nói lời nào vùi ở trong ngực Vương Thanh, trong lòng lặng lẽ nói: Đúng, Thanh nhi, Niệm Niệm là con của chúng ta. Sau đó nhắm mắt lại, ở trong ngực Vương Thanh an tâm tiến vào trong mộng đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT