Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, Hồn Triệu Tuyết đang run rẩy thì bị hành động lăn lộn thống khổ của Hồn Đại Phú làm cho giật mình lỡ tay kéo luôn dây áo để lộ ra “hai chú thỏ trắng” với “cái mũi hồng hồng”, cộng thêm vòng eo nhỏ nhắn càng khiến Triệu Tuyết trở nên mê hoặc hơn.
Thật, tuy lâm bệnh nặng nằm trên giường cả tháng nhưng điều đó không giảm bớt sự mê hoặc đến từ thân thể tinh xảo của Triệu Tuyết, nếu không Hồn Đại Phú đâu cần phí công phí sức mượn cả Phệ Hồn Thử đặt bẫy Triệu Tuyết làm gì?
Thậm chí chính vì bị bệnh còn khiến người khác nhìn thấy sẽ xiêu lòng ngay lập tức muốn ôm lấy bảo vệ
Đáng tiếc cho Hồn Đại Phú, đổi lại lúc bình thường nhất định sẽ rất cao hứng nhưng bây giờ hắn đang bị độc tố hành hạ đau nhức cực kì làm gì có tâm tư ngắm cảnh đẹp?
Bất quá… Hồn Đại Phú không thấy nhưng trong phòng lại có một người khác chứng kiến hết thảy, người đó không ai khác ngoài Nguyên Tiểu Bảo, ngay từ đầu hắn đã ẩn nấp trong phòng rồi, cái kim châm bắn vào Hồn Đại Phú chính là do Nguyên Tiểu Bảo ra tay.
Ba kiếp người, ngoại trừ một lần bất khả kháng “nhìn thấy” của Vân Chi ra Nguyên Tiểu Bảo chưa tận mắt thấy thêm của ai, kể cả Hoa Thượng Nhi, hôm nay lại đột ngột “chiếm tiện nghi” khiến Nguyên Tiểu Bảo có chút ngây người không biết làm gì.
Phía bên kia Triệu Tuyết cũng như thế, không nói đây là lần đầu tiên để nam nhân thấy thân thể thì nàng vốn là người bệnh hôn mê lâu ngày, thần trí vẫn chưa quá minh mẫn, trong lúc nhất thời hai người chỉ biết bốn mắt ngây ngốc nhìn nhau.
Phải mất năm giây sau Hồn Triệu Tuyết mới bừng tỉnh đưa tay quơ lấy y phục co rúm người lại hét lên:
-Ahhhhh…..
-Rầm….
Không cần Triệu Tuyết hét thì Hồn Triệu Phong ở bên ngoài đã có ý định xông vào do nghe thấy tiếng hét của Hồn Đại Phú trước đó, nhưng đột nhiên nghe muội muội la thất thanh Hồn Triệu Phong không kịp nghĩ nhiều đạp bay cả cửa phòng xông vào.
Bước vào phòng, phát hiện Hồn Đại Phú đúng như kế hoạch trúng độc nằm lăn lộn dưới đất, nhưng có hai điểm hơi khác là Triệu Tuyết ngồi trên giường trong tư thế xích lõa và Nguyên Tiểu Bảo đang đứng hình thưởng thức cảnh đẹp, Hồn Triệu Phong vội vàng lấy ra một cái áo khoác tạm cho Triệu Tuyết hừ một cái:
-Còn không mau bắt Hồn Đại Phú.
Nhận thấy ánh mắt lẫn lời nói của Hồn Triệu Phong không vui, Nguyên Tiểu Bảo giật mình phân bua:
-Ngươi đừng hiểu lầm, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn a.
Nói xong Nguyên Tiểu Bảo không đợi Hồn Triệu Phong phản ứng đã “ngoan ngoãn” thu hồi ánh mắt tập trung vào khống chế Hồn Đại Phú, dù sao gia cảnh Hồn Đại Phú không phải tầm thường, Nguyên Tiểu Bảo không thể để Hồn Đại Phú chết ở đây được.
Có giết… cũng phải giết trong âm thầm lặng lẽ.
Năm phút sau, Triệu Tuyết được Triệu Phong giải thích một lần đã hiểu toàn bộ sự việc, ánh mắt nàng nhìn Nguyên Tiểu Bảo từ đề phòng đã hòa hoãn hơn rất nhiều, bên trong còn pha chút đánh giá nhưng vẻ xấu hổ vẫn không giảm bớt chút nào.
Nói gì thì nói Triệu Tuyết vẫn là một thiếu nữ chưa trải nhiều sự đời, da mặt của nàng rất mỏng.
Còn Hồn Đại Phú thì bị trói cứng vào một cây cột, tu vi càng bị độc tố áp chế triệt để không khác gì người bình thường, bất quá độc trên người đã được giải một phần giúp hắn xua tan đau nhức lấy lại thần trí.
Hồn Đại Phú không phải người ngu, nhìn vào cục diện trước mắt rất nhanh liền đoán được người đứng sau giật dây hết thảy chính là Nguyên Tiểu Bảo, Hồn Đại Phú cực kì tức giận nhìn chằm chằm Nguyên Tiểu Bảo nói:
-Ngươi dám ám toán ta? Có biết ta là ai hay không?
Tính tình Nguyên Tiểu Bảo vốn rất ghét những kẻ thích dựa vào gia thế lên mặt coi thường người khác, Nguyên Tiểu Bảo không chút khách khí vung tay tát hai cái ‘‘bốp’’ rõ to vào thẳng mặt Hồn Đại Phú rồi nở nụ cười âm trầm nói:
-Ta biết rất rõ cha ngươi là Đấu Hoàng nên không tiện giết ngươi, nhưng để ngươi ăn đau khổ rất dễ dàng, và nếu cha ngươi muốn ngươi sống liền không thể giết ta, ngươi có tin không?
Ý tứ… Đấu Hoàng không giải được độc trên người ngươi.
Mà sự thật cũng là như thế, độc bôi trên kim châm được Nguyên Tiểu Bảo sử dụng là hỗn hợp giữa độc tố của Độc Hồn Mãng với rất nhiều độc vật khác nhau, lại qua tay Nguyên Tiểu Bảo điều chế đã xuất hiện ‘‘biến dị’’trở thành độc tố không có loại đan dược nào giải được triệt để.
Muốn giải hết độc tố trong người Hồn Đại Phú chỉ có một cách duy nhất là dùng linh hồn Nguyên Tiểu Bảo làm dẫn phối hợp Giải Độc Đan tam phẩm trở lên.
Bất quá Hồn Đại Phú không nghĩ vậy, mặc kệ nụ cười của Nguyên Tiểu Bảo rất đáng sợ vẫn mạnh dạn quát lớn:
-Con mẹ ngươi, dám đánh ta? Ngươi nhất định phải chết, phải chết.
-Bốp, bốp.
Lại thêm hai cái bạt tai vang lên, đồng thời Nguyên Tiểu Bảo tiện tay kích hoạt luôn số độc tố còn sót lại và lấy một cái khăn bịt mồm Hồn Đại Phú không cho la hét nhằm giảm thiểu rắc rối không đáng có cũng như gia tăng mức độ đau đớn của độc tố hành hạ.
Hồn Đại Phú một lần nữa chịu thống khổ điên cuồng giãy dụa, nếu có độc sư cao cấp ở đây sẽ phát hiện độc tố đang dần ăn vào linh hồn của Hồn Đại Phú, muốn chữa trị khó càng thêm khó.
Ngồi trên giường, chứng kiến Nguyên Tiểu Bảo tra tấn Hồn Đại Phú không chút nương tay, Hồn Triệu Tuyết có chút bàng hoàng hỏi Hồn Triệu Phong:
-Ca ca, trước đó hắn còn tương đối thân thiện, sao bây giờ lại trở mặt thành kẻ đáng sợ rồi?
Hồn Triệu Phong không chắc chắn đáp:
-Kì thực ca ca cũng không biết đâu mới là con người thật của hắn, rõ ràng hắn có cái tâm của một y sư, khi nghe chuyện của muội thì hắn rất chân thành muốn chữa trị. Nhưng cứ gặp chuyện hắn liền biến thành đáng sợ, đây đã là lần thứ hai ca ca thấy hắn như thế.
-Mà thôi, muội chỉ cần biết hắn là ân nhân của chúng ta là được, những chuyện khác muội đừng quan tâm.
Nghe vậy Hồn Triệu Tuyết không hỏi nhiều nữa chú tâm vào luyện hóa Hóa Sinh Đan nhị phẩm khôi phục sức khỏe, tuy nhiên cảm giác của nàng không giống Triệu Phong, nàng hoàn toàn không cảm thấy sợ Nguyên Tiểu Bảo, có chỉ là hơi bất ngờ thôi.
Ba phút sau, Hồn Đại Phú đã đau đến mức ngất xỉu.
Bình thường muốn đánh thức một người ngất xỉu sẽ dùng nước lạnh hoặc đan dược, ở đây Nguyên Tiểu Bảo chơi ác hơn dùng một loại độc khác tiêm thẳng vào người Hồn Đại Phú, hai loại độc tố giao thoa, Hồn Đại Phú lập tức bị đau nhức tận linh hồn kích thích tỉnh dậy.
Ngất vì đau, tỉnh lại cũng vì đau, lúc này ánh mắt Hồn Đại Phú đã lộ rõ vẻ sợ sệt, mồ hôi túa ra như tắm, hắn nhìn Nguyên Tiểu Bảo như nhìn một tên ác ma.
Nguyên Tiểu Bảo lấy cái khăn bịt mồm ra cười híp mắt hỏi:
-Sao? Còn muốn giết ta nữa hay không?
Hồn Đại Phú không chút do dự lắc đầu lia lịa:
-Không dám, không dám.
Đúng vậy, mặc kệ cha hắn có thể giết Nguyên Tiểu Bảo dễ dàng nhưng cứ bị hành hạ thế này chưa chắc đã sống được, Hồn Đại Phú không muốn đổi mạng với Nguyên Tiểu Bảo, hơn nữa Hồn Đại Phú cũng rất để ý tới căn cơ tu luyện, trúng độc quá nặng căn cơ sẽ giảm xuống.
Nguyên Tiểu Bảo khá hài lòng đưa tay gõ gõ đầu Hồn Đại Phú thở dài ra vẻ chính nhân quân tử nói:
-Aizz, ta cũng không muốn làm khó ngươi a. Được rồi, ta vào thẳng vấn đề chính luôn, đầu tiên hai người Triệu Phong, Triệu Tuyết là bằng hữu của ta, ta muốn ngươi thề sau này không được làm phiền họ nữa, có chuyện gì cứ đến tìm ta tính sổ.
Có đầu tiên sẽ có thứ hai, nhưng Hồn Đại Phú đã bị dọa sợ lập tức phát thệ, thậm chí trong lời thề còn bao hàm luôn cả Nguyên Tiểu Bảo vào.
-Hồn Đại Phú ta lấy danh nghĩa Hồn Tộc ra thề từ nay về sau không bao giờ đến làm phiền ba người các ngươi, nếu trái lời sẽ bị vạn hồn phệ thể mà chết.
Đạt được mục đích, Nguyên Tiểu Bảo nói tiếp:
-Ta khá hứng thú với Phệ Hồn Thử, ngươi giao ra Phệ Hồn Thử cùng với năm nghìn cống hiến ta sẽ giải độc triệt để cho ngươi, sau đó chúng ta đường ai nấy đi, thế nào?
Đúng vậy, Phệ Hồn Thử và cống hiến mới là mục đích cuối cùng của Nguyên Tiểu Bảo, người khác không kéo được Phệ Hồn Thử ra ngoài chứ Nguyên Tiểu Bảo có thể, sở dĩ hắn bày ra mọi chuyện chỉ có một phần muốn giúp Triệu Tuyết, còn phần lớn vẫn là nhắm đến tài phú trên người Hồn Đại Phú để tiến vào Đại Hồn Lâm.
Lần này Hồn Đại Phú lại không đáp ứng nói:
-Không được, cống hiến có thể cho nhưng Phệ Hồn Thử là đồ vật của cha ta, không thể giao cho ngươi.
Không bất ngờ lắm câu trả lời trên, Nguyên Tiểu Bảo khẽ lắc đầu giơ tay lên giống như muốn tát thêm mấy cái nữa, Hồn Đại Phú thấy vậy đành phải cắn răng đáp ứng:
-Đừng đánh, Phệ Hồn Thử… cho ngươi.
Tới đây Nguyên Tiểu Bảo cười cười cởi trói cho Hồn Đại Phú nói:
-Ngay từ đầu ngoan ngoãn như thế có phải tốt không, đỡ được bao nhiêu đau khổ a.
Bị Nguyên Tiểu Bảo chọc quê, nhưng Hồn Đại Phú chỉ muốn nhanh chóng được giải độc càng sớm càng tốt không để ý nhiều lấy ra cái lọ đừng Phệ Hồn Thử và một cái lệnh bài chứa vừa đủ năm nghìn cống hiến đưa cho Nguyên Tiểu Bảo buồn bực nói:
-Những gì ngươi cần đều cho ngươi rồi, mau giải độc.
Nghe vậy Nguyên Tiểu Bảo cũng không chấp nhặt giọng điệu ra lệnh vỗ vai Hồn Đại Phú mấy cái thản nhiên nói:
-Lấy ra Giải Độc Đan tam phẩm ăn vào đi, mỗi ngày một viên, đợi qua mười ngày sẽ hết.
Hồn Đại Phú không biết hành động vỗ vai kia là gì liền ngẩn người, trong lòng thầm chửi ‘‘mẹ nó, nói vậy là ta tự giải độc chứ ngươi giải chỗ nào?’’
Bất quá Hồn Đại Phú không dám vọng động lấy ra Giải Độc Đan nuốt xuống, cảm nhận cơ thể hơi khỏe Hồn Đại Phú mới lục tục rời đi.
Đợi Hồn Đại Phú đi rồi, Hồn Triệu Phong tiến lại ôm quyền nói với Nguyên Tiểu Bảo:
-Đa tạ, vì chúng ta mà ngươi gặp phải rắc rối rồi, Hồn Đại Phú sẽ không bỏ qua chuyện này đơn giản đâu.
Nguyên Tiểu Bảo nhún vai cười cười:
-Ta biết, bất quá đợi hắn về thông báo ta đã tiến nhập Đại Hồn Lâm rồi, Đấu Hoàng cường giả không vào được Đại Hồn Lâm a. Cái ta lo là hai người các ngươi, lời thề của Hồn Đại Phú rất lỏng lẻo, ta sợ hắn sẽ nhờ người khác gây hấn.
Có lẽ đã đoán trước Nguyên Tiểu Bảo tính toán, Hồn Triệu Phong nói tiếp:
-Nếu vậy ta muốn mặt dày mời ngươi lập đội vào Đại Hồn Lâm, không biết ý ngươi thế nào?
Suy tư khoảng mười giây, Nguyên Tiểu Bảo gật đầu đáp ứng:
-Tốt, vừa hay ta cũng muốn tìm người hỏi thăm về Đại Hồn Lâm, có Triệu Phong huynh đi cùng thì còn gì bằng. Còn cả Hồn Tiêu nữa, để chắc ăn Triệu Phong huynh gọi Hồn Tiêu cùng đi với chung ta luôn, càng đông càng có sức bảo vệ mình a.
Nghe vậy Hồn Triệu Phong biết Nguyên Tiểu Bảo đang nghĩ cho Hồn Tiêu, mặc dù Hồn Tiêu không trực tiếp tham gia vào chuyện này nhưng tính ra nhờ Hồn Tiêu mà hắn mới biết đến Nguyên Tiểu Bảo, ít nhất cũng nên thông báo cho Hồn Tiêu một tiếng tránh phiền phức.
Có quyết định, ba người lập tức lên đường tới Thiên Hương Các mua một số đồ vật cần thiết rồi hội họp với Hồn Tiêu sử dụng truyền tống tới Đại Hồn Lâm, một tổ đội bốn người được thành lập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT