Có lò luyện đan cùng với một mớ tài liệu, trong ba ngày tiếp theo Nguyên Tiểu Bảo không vội đi ra ngoài kiếm tiền mà ở lại động phủ rèn luyện tay nghề, dù sao trước đây Nguyên Tiểu Bảo chỉ là người quan sát người khác luyện đan, kinh nghiệm cá nhân không phải quá cao.
Nói thật việc một lần luyện chế thành công lọ “độc dược nhị phẩm” dùng để chữa trị cho Hồn Tiêu có chứa một phần may mắn trong đó, muốn luyện chế được loại “độc dược nhị phẩm” có thể giải độc tố tam phẩm nói dễ hơn làm.
Nhưng may mắn không phải lúc nào cũng đến, cho nên Nguyên Tiểu Bảo phải nhanh chóng thành thạo luyện chế nhị phẩm đan dược tránh trường hợp có người đến cầu đan lại thất bại ngay những lần đầu tiên, cái cần nhất bây giờ là phải tạo dựng niềm tin, Nguyên Tiểu Bảo không được phép mắc sai lầm.
Đổi lại một người khác muốn trong ba ngày thành thạo luyện chế nhị phẩm đan dược rất khó, nhưng đối với người có thiên phú về linh dược như Nguyên Tiểu Bảo, cộng thêm đã học được rất nhiều từ Dược lão thì đây là một chuyện tương đối dễ dàng.
Đến ngày thứ tư, Hồn Tiêu rất đúng hẹn đứng bên ngoài động phủ gọi:
-Hồn Bảo, ngươi có ở bên trong không?
Nghe tiếng của Hồn Tiêu, Nguyên Tiểu Bảo phất tay thu dọn mớ lộn xộn trong động phủ nói vọng ra:
-Ngươi cứ tự nhiên đi vào đi.
Được Nguyên Tiểu Bảo cho phép, cửa động phủ cũng đã mở ra nhưng Hồn Tiêu không vào ngay, Hồn Tiêu hỏi tiếp:
-Ta có đi cùng một người khác, không có việc gì chứ?
Nguyên Tiểu Bảo đáp:
-Không thành vấn đề.
Tới đây Hồn Tiêu mới cùng một nam nhân khác thoạt nhìn hai mươi tuổi, tu vi cao hơn Hồn Tiêu một chút là lục tinh Đấu Sư đi vào.
Ngoài ra từ thần sắc của người nọ lộ ra vẻ “trúng độc” không hề nhẹ.
Vừa gặp mặt, Hồn Tiêu lập tức giới thiệu hai bên:
-Đây là Hồn Triệu Phong, người quen của ta, hắn đã cùng ta thám hiểm Đại Hồn Lâm vài lần. Còn đây là Hồn Bảo, người ta giới thiệu với ngươi, tài nghệ luyện dược của hắn rất cao thâm, không chỉ giúp ta giải độc mà còn giúp ta mở rộng kinh mạch.
Nghe vậy Nguyên Tiểu Bảo lắc đầu nói thật:
-Ngươi nói quá rồi, việc mở rộng kinh mạch chủ yếu là do may mắn thôi.
Hồn Tiêu không cho là như thế cười ha hả:
-Ngươi không cần khiêm tốn, phương thức giải độc của ngươi vừa tiết kiệm tài nguyên vừa có hiệu quả rất cao, theo ta chỉ cần qua một đoạn thời gian nữa ngươi nhất định sẽ phát tài a. Mà thôi, vào việc chính đi, Hồn Triệu Phong có chuyện muốn nhờ ngươi.
Ở bên cạnh, Hồn Triệu Phong tiếp lời Hồn Tiêu hỏi Nguyên Tiểu Bảo:
-Nghe nói chỉ cần không phải trúng độc tứ phẩm trở lên ngươi đều có thể giải, không biết có thật hay không?
Nguyên Tiểu Bảo gật đầu một cách chắc chắn:
-Không sai, tuy ta từ tầng dưới lên không biết quá nhiều về những loại độc các ngươi thường trúng nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn ta rất có nắm chắc trên phương diện giải độc. Bất quá ta rất thắc mắc tại sao ngươi lại tự hạ độc chính mình đâu?
Câu hỏi của Nguyên Tiểu Bảo khiến cả Hồn Tiêu lẫn Hồn Triệu Phong giật mình không thôi.
Trong đó Hồn Tiêu giật mình là do tưởng rằng vừa nghe nhầm, người bình thường chẳng có ai rảnh rỗi đến mức tự hạ độc bản thân, trừ phi người đó có hứng thú với độc dược muốn thí nghiệm trên chính cơ thể mình, nhưng Hồn Triệu Phong không phải loại người đó.
Còn Hồn Triệu Phong giật mình là do Nguyên Tiểu Bảo nói không sai, hắn thực sự tự hạ độc chính bản thân mình, nhưng việc này Hồn Triệu Phong làm rất cẩn thận, ngay cả Hồn Tiêu là người quen còn không biết làm sao Nguyên Tiểu Bảo mới gặp mặt một lần đã biết?
Hồn Triệu Phong không thể tin nổi hỏi lại:
-Làm sao ngươi biết được?
Không để ý hai người giật mình, Nguyên Tiểu Bảo chậm rãi giải thích:
-Từ thần sắc ta biết ngươi mới chỉ trúng độc trong ngày hôm nay, trong khi ba động đấu khí của ngươi không có dấu hiệu hỗn loạn chứng tỏ ngươi không trải qua tranh đấu, từ đó suy ra hoặc là ngươi bị người ám toán, hoặc là ngươi tự hạ độc bản thân.
-Giữa hai cái ta nghiêng về cái thứ hai hơn, dù sao ngươi đến nhờ ta tức là ngươi không có nhiều tiền, chẳng có lí do gì để ngươi bị ám toán ngay trong Thập Hồn Thành cả.
Một lần nữa hai người Hồn Tiêu, Hồn Triệu Phong bị Nguyên Tiểu Bảo làm cho chấn động, mặc dù Nguyên Tiểu Bảo nói chuyện rất hiển nhiên nhưng những cái hiển nhiên đó không phải ai cũng nghĩ ra được, xem ra trí lực của Nguyên Tiểu Bảo không tầm thường.
Biết không giấu được Nguyên Tiểu Bảo nữa, Hồn Triệu Phong thở dài:
-Kì thực người cần chữa trị là muội muội ta chứ không phải ta, một tháng trước muội muội ta bỗng trúng phải một loại độc rất kì lạ, ta đã cho con bé phục dụng rất nhiều đan dược trị thương, kể cả Giải Độc Đan tam phẩm nhưng không có tác dụng.
-Về phần tứ phẩm đan dược ta không đủ tiền mua, trên người ta lúc này cũng không có quá nhiều tiền nên mới phải tự hạ độc chính mình để thử ngươi một phen. Ta cầu ngươi ra tay cứu giúp muội muội ta, chỉ cần thành công ta nhất định sẽ kiếm đủ cống hiến trả cho ngươi.
Nói tới lời cuối cùng, Hồn Triệu Phong thậm chí còn quỳ xuống cầu xin, với số cống hiến ít ỏi còn lại Nguyên Tiểu Bảo chính là hy vọng cuối cùng của hắn rồi.
Cứu người hơn cứu hỏa, bên cạnh toan tính đối đầu với Hồn Tộc thì Nguyên Tiểu Bảo vẫn giữ được cái tâm lương thiện của một thiếu niên, nghe chuyện hắn khá muốn cứu muội muội Hồn Triệu Phong, từ hành động của Hồn Triệu Phong cho thấy người muội muội kia không phải người xấu.
Nếu không Hồn Triệu Phong sẽ không bất chấp tất cả để cứu muội muội.
-Độc của ngươi trước mắt chưa quá nguy hiểm tạm thời cứ để đó, hiện tại chúng ta lập tức tới xem muội muội của ngươi thế nào đi.
Cảm nhận được sự nhiệt tình của Nguyên Tiểu Bảo không phải giả, Hồn Triệu Phong không chậm trễ gật đầu:
-Được.
……………………..
Ba mươi phút sau, ba người Nguyên Tiểu Bảo có mặt tại gia viên của Hồn Triệu Phong, đó là một căn nhà nhỏ nằm ngay rìa của “khu dân cư”, có lẽ trước đây không đến nỗi nào nhưng hiện tại căn nhà lộ rõ vẻ tiêu điều xơ xác không có bao nhiêu sức sống.
Hồn Tiêu không nhịn được lên tiếng hỏi:
-Triệu Phong, nhà của ngươi sao lại thành ra thế này?
Hồn Triệu Phong khẽ lắc đầu nói:
-Những đồ vật có thể bán ta đều bán hết cả rồi.
Nghe vậy Hồn Tiêu không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, bởi vì điều đó đồng nghĩa muội muội của Hồn Triệu Phong trúng độc vô cùng nặng, không biết Hồn Bảo có cứu được nàng không đây?
Bất quá Hồn Tiêu không tiện hỏi nhiều chỉ cùng Nguyên Tiểu Bảo đi theo Hồn Triệu Phong đến gian phòng của Hồn Triệu Tuyết, rất nhanh ba người đã đến nơi.
Trong phòng của Hồn Triệu Tuyết cũng không có quá nhiều đồ vật ngoại trừ một cái giường bệnh, trên giường đang nằm một cô gái mười sáu tuổi có chút thanh tú, nhưng vẻ thanh tú trên gương mặt đã bị sự xanh xao yếu ớt của bệnh tật che bớt rất nhiều.
Chứng kiến cảnh này ngay cả Nguyên Tiểu Bảo là người lạ cũng không khỏi nổi lên sự thương cảm, hắn bỗng nhớ tới Vân Chi và Hoa Thượng Nhi, cả hai nàng đều từng có lúc yếu ớt như thế này.
Dằn lại xúc động trong lòng, Nguyên Tiểu Bảo ngồi xuống nắm lấy cổ tay Hồn Triệu Tuyết đoán bệnh, một lúc sau Nguyên Tiểu Bảo hơi nhíu mày nói:
-Nàng không phải trúng độc, tình trạng của nàng so với trúng độc còn nặng hơn, nếu ta đoán không lầm trong người nàng đang có đồ vật tác oai tác quái, và đồ vật đó đang ăn mòn từ đấu khí đến linh hồn, thậm chí là cả sinh mệnh lực của nàng.
-Không thể nào, Triệu Tuyết làm sao đang yên đang lành lại bị trúng Phệ Hồn Thử, trừ phi… có người hãm hại. Nhưng Triệu Tuyết rất hiền lành và ngoan ngoãn chưa bao giờ làm khó ai, rốt cuộc ai lại lấy cả Phệ Hồn Thử ác độc ra ám toán?
Đúng vậy, những triệu chứng Nguyên Tiểu Bảo vừa nói đúng là triệu chứng của người dính phải Phệ Hồn Thử, một loại Hồn Thú cực kì thâm độc sống kí sinh trong đầu của người bệnh, nếu không phải Nguyên Tiểu Bảo có thần thức thăm dò kĩ lưỡng cũng không phát hiện ra được.
Điều này cũng giải thích tại sao Hồn Triệu Phong và người khác không biết Hồn Triệu Tuyết bị người cài Phệ Hồn Thử vào đầu, linh hồn lực của người dưới Đấu Hoàng căn bản không thăm dò vào sâu trong đầu não người khác được.
Giống như nhớ tới cái gì, Hồn Triệu Phong buột miệng nói ra:
-Chẳng lẽ… là Hồn Đại Phú? Một tháng trước Hồn Đại Phú trùng hợp có đến gây chuyện.
Đứng bên cạnh, Hồn Tiêu cau mày nói:
-Đúng rồi, tên chết tiệt Hồn Đại Phú suốt ngày muốn chiếm đoạt Triệu Tuyết, nếu nói ai muốn hại Triệu Tuyết chỉ có hắn.
Nghe hai người nói chuyện Nguyên Tiểu Bảo đã phác họa ra được tám thành của vấn đề hỏi:
-Tu vi của Hồn Đại Phú gì gì đó nằm ở mức nào?
Hồn Triệu Phong đáp:
-Tu vi của hắn chỉ ngang với ta là lục tinh Đấu Sư, nhưng gia thế của hắn không tầm thường, có biết hắn là kẻ đứng sau chuyện này chúng ta cũng không làm gì được, chưa kể chúng ta còn không có bằng chứng rõ ràng. Khốn kiếp, chẳng lẽ không có cách nào cứu muội muội của ta sao.
Xác định mục tiêu không quá mạnh nhưng thủ đoạn lại quá độc ác, Nguyên Tiểu Bảo thầm nghĩ “không hổ là Hồn Tộc, từ ngươi tính sổ trước đi”.
Trên gương mặt Nguyên Tiểu Bảo lần đầu tiên xuất hiện nụ cười lạnh nói với Hồn Triệu Phong:
-Chúng ta không cần làm gì hắn, tự hắn sẽ đến nạp mạng.
Trông thấy nụ cười kia, Hồn Triệu Phong không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong lòng thầm đánh giá “lúc bình thường Hồn Bảo này thoạt nhìn rất vô hại nhưng gặp chuyện liền lộ ra bộ mặt khác, không hổ là người đến từ tầng dưới a”.
…………..
Ba ngày sau, đúng như Nguyên Tiểu Bảo dự đoán, Hồn Đại Phú thật sự đến tìm Hồn Triệu Phong.
Từ dung mạo có thể đoán Hồn Đại Phú khá trẻ tuổi, chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng khí tức trên người lại không phù hợp với số tuổi, nói trắng ra là Hồn Đại Phú không có sự tươi mát trẻ trung của thiếu niên mà tràn đầy uế khí của kẻ đam mê sắc dục.
Không đợi Hồn Triệu Phong mở cửa “tiếp đón” Hồn Đại Phú đã tự tiện đi vào như nhà của mình, nhìn quanh một hồi Hồn Đại Phú tỏ vẻ khá ngạc nhiên nói với Hồn Triệu Phong đang đi ra:
-Thê huynh (anh vợ), nhà của các ngươi….
Hồn Triệu Phong một mặt âm trầm quát:
-Cút, ai là thê huynh của ngươi.
Giống như đã đoán trước được thái độ của Hồn Triệu Phong, Hồn Đại Phú không ngại lật bài nói:
-Giờ này đoán chừng Tuyết nhi đã sắp không xong rồi a.
Nghe vậy sắc mặt Hồn Triệu Phong đại biến lao lên muốn chế ngự Hồn Đại Phú, nhưng tu vi hai người sàn sàn lẫn nhau không có cách ngay lập tức bắt được Hồn Đại Phú, chưa kể Hồn Đại Phú còn có lợi thế về nội giáp, Hồn Triệu Phong trước sau gì chỉ có một con đường thua.
Qua hơn mười hiệp giao đấu, Hồn Đại Phú cười như không cười nói:
-Nếu còn chậm trễ liền không có cách nào cứu sống Tuyết nhi đâu.
Quả nhiên, Hồn Triệu Phong bị một câu nói của Hồn Đại Phú bức bách buộc phải dừng tay, ánh mắt cực kì oán hận nhìn Hồn Đại Phú như muốn ăn tươi nuốt sống, nếu ánh mắt có thể giết người có lẽ Hồn Đại Phú đã chết trăm lần nghìn lần.
Nhưng cuối cùng Hồn Triệu Phong vẫn kiềm chế được xúc động muốn giết người cắn răng nói ra:
-Khốn kiếp, đi theo ta.
Nói xong Hồn Triệu Phong không đợi Hồn Đại Phú nói chuyện đã quay người dẫn đường.
Ở phía sau, Hồn Đại Phú lười quản thái độ của Hồn Triệu Phong một đường đi theo, mục đích của hắn chỉ có Hồn Triệu Tuyết mà thôi, nếu không phải sợ Triệu Tuyết không chịu nghe lời hắn đã nhờ người giết Hồn Triệu Phong luôn rồi.
Đến trước phòng Triệu Tuyết, Hồn Đại Phú đảo khách thành chủ nói:
-Thê huynh cứ ở ngoài chờ tin vui, một mình ta đi vào là được rồi.
Một lần nữa Hồn Triệu Phong cực kì oán hận nhìn Hồn Đại Phú, hắn dám chắc Hồn Đại Phú đi vào sẽ làm trò không hay với Triệu Tuyết nhưng không làm gì được chỉ có thể hậm hực đe dọa:
-Nếu ngươi dám làm trò xằng bậy đừng trách ta ngọc đá cùng tan.
Đối với lời đe dọa này Hồn Đại Phú chỉ cười cười không đáp bước vào phòng, ngọc đá cùng tan? Hồn Triệu Phong không có cửa.
Nhìn người đẹp có chút tiều tụy nằm trên giường, Hồn Đại Phú liếm liếm môi đầy gian xảo tự nói:
-Hừ, dám cự tuyệt bổn thiếu gia, xem bổn thiếu gia chơi ngươi thế nào. Bất quá ngươi hôn mê thế này không có cảm giác gì hết, trước hết giải Phệ Hồn Thử cho ngươi lại tính, ta rất muốn xem ngươi tranh đấu nội tâm, nhất định sẽ rất đặc sắc.
Vừa nói Hồn Đại Phú vừa lấy từ nhẫn trữ vật một cái lọ nhỏ mở nắp ra, hai tay thôi động điều khiển một làn khói mỏng bay ra từ lọ chạy thẳng vào giữa mi tâm Triệu Tuyết, theo đó Triệu Tuyết vốn hôn mê bất tỉnh đã có chút động tĩnh, đôi lông mi đã hơi chớp động.
Ba mươi giây sau, một bóng đen nhỏ cỡ khoảng một đốt tay lao ra khỏi mi tâm Triệu Tuyết chui vào lọ nhỏ, Phệ Hồn Thử đã được Hồn Đại Phú triệt để lấy ra.
Cặp mắt Triệu Tuyết yếu ớt mở ra, đập vào mắt nàng là gương mặt bỉ ổi của Hồn Đại Phú, nàng bất chấp cơ thể yếu ớt la thất thanh:
-Ngươi….
Không để Triệu Tuyết la lên hết câu Hồn Đại Phú đã lấy tay bịt miệng Triệu Tuyết lại cười hắc hắc:
-Vạn lần không nghĩ tới có phải không? Ta nói rồi, không nữ nhân nào chạy thoát khỏi ma trảo của bổn thiếu gia đâu. Hảo hảo chăm sóc bổn thiếu gia thì ca ca của ngươi còn có chốn dung thân, nếu không chơi ngươi chán ta bán ngươi vào kĩ viện cho vạn người chơi, còn ca ca của ngươi sẽ bị bán làm nô lệ a.
Nghe lời đe dọa, Triệu Tuyết không khỏi bật khóc, nhưng càng như vậy càng kích thích thú tính của Hồn Đại Phú, hắn vươn tay xé toạc áo của Triệu Tuyết, động tác vô cùng chuẩn xác vẫn để lại một lớp áo mỏng.
Hồn Đại Phú buông tay ra hờ hững nói:
-Tự ngươi cởi đi, tránh cho người khác nói bổn thiếu gia ép buộc ngươi.
Không còn con đường khác, Triệu Tuyết không thể không nghĩ tới ca ca Hồn Triệu Phong đành phải làm theo Hồn Đại Phú sai bảo, hai tay nàng run rẩy đưa lên kéo xuống y phục, nước mắt giàn rụa.
-Xoẹt. Phập.
Y phục chưa kịp rơi xuống, một cái kim châm đen tuyền bỗng bay ra từ trong góc phòng, tốc độ của kim châm cực nhanh rất dễ dàng đâm vào phần gáy của Hồn Đại Phú đang chú tâm thưởng thức cảnh đẹp.
-Aaaaaaa…..
Kim châm nhập thân, Hồn Đại Phú lập tức cảm nhận được một cỗ đau đớn không tả nổi lan truyền khắp cơ thể hét lên thống khổ, bằng mắt thường có thể thấy trên tay, chân, cổ và mặt của Hồn Đại Phú đang dần hiện lên vô số vết lằn đen sì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT