Mại Vu ngâm mình trong bồn tắm, không nghĩ tới vừa rồi lại bị Hoàng Huyền làm một trận.
Bị khí nóng phả lên khiến mặt hơi đỏ, Mại Vu dùng ngón tay dò xét cửa huyệt hơi đau của mình, nhẹ nhàng khuếch trương, đầu ngón tay dễ dàng vào trong u huyệt sưng đỏ.
“Hu – Hoàng Huyền thối.” Đâm anh hỏng rồi làm sao bây giờ?
Mại Vu co người trong bồn tắm, để nước ấm thấm vào toàn thân.
Kết quả, trải qua ngày hôm qua, Mại Vu vẫn không thể nào xử phạt Hoàng Huyền, trong lòng anh nôn nóng muốn chết.
Rất muốn…. Rất muốn đi công viên giải trí, rất muốn ngồi tàu lượn trên không, ngồi đu quay, ngồi ngựa gỗ xoay tròn, còn có thêm… Thật ra anh rất muốn tìm một cơ hội ngồi Bánh xe Ferris cùng Hoàng Huyền (Bánh xe Ferris, còn được gọi là chiếc xe xem, là một tòa nhà cơ khí xoay quy mô lớn với một buồng lái trên các cạnh của bánh xe cho hành khách để có. Các hành khách ngồi chậm trên bánh xe Ferris và có thể nhìn xung quanh từ trên cao – Theo wikipedia)
Ừm, tất nhiên, nguyện vọng này thì bình thường các cô bé đáng yêu mới có, nhưng… Mại Vu vẫn muốn cùng Hoàng Huyền yêu dấu thử một lần!
Thử nghĩ mà xem, dưới bối cảnh hoàng hôn màu vàng, hai người anh và Hoàng Huyền ngồi riêng trong bánh xe Ferris, hai người tình cảm nồng nàn chân thành nhìn qua đối phương, sau đó Hoàng Huyền cong miệng mỉm cười dịu dàng nói với anh: Vu, anh rất yêu em. Rồi sau đó anh cũng tình cảm nồng nàn nhìn Hoàng Huyền nói: Em cũng yêu anh, Huyền Huyền!
Tiếp đó, Hoàng Huyền mở rộng đôi tay: Nhào vào ngực anh nè, Tiểu Vu yêu dấu!
Anh cũng xông lên ôm lấy Hoàng Huyền hô to: Huyền Huyền! Cuối cùng anh hôn lên đôi môi hồng hào mỏng dính của Hoàng Huyền.
Mại Vu chu miệng, trong bồn tắm tự mình đùa giỡn háo sắc.
A a a – Nghĩ tới đây anh rất hưng phấn! Cho dù biết rõ Hoàng Huyền tuyệt đối không có khả năng nói ra mấy lời buồn nôn như vậy! Nhưng dưới bầu không khí như thế thì ai biết được chứ!
A – làm sao đây? Anh càng lúc càng muốn đi công viên giải trí!
Mại Vu cuộn chặt tay, trong mắt thiêu đốt ý chý kiên định! Được! Chờ lát nữa anh nhất định phải nói rõ với Hoàng Huyền là anh muốn xử phạt hắn!
“Ha ha ha ha.” Cười gian xảo.
*******
Hoàng Huyền xách Mại Vu với vẻ mặt hưng phấn ra ngoài, lau khô người cho anh tiện thể lợi dụng chút xíu, ném quần áo cho anh rồi dặn anh đi xuống phòng bếp.
Hoàng Huyền trở lại phòng bếp trong đầu vẫn còn suy nghĩ tới vấn đề tại sao dáng vẻ Mại Vu lại cười ngốc nghếch như vậy, mặc dù ngốc nghếch vô cùng đáng yêu…… Nhưng rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến anh cười thành như vậy?
Hoàng Huyền lấy một hộp sữa từ trong tủ lạnh ra để trên bàn.
Trên bàn là đĩa cơm chiên đầy đủ hương vị màu sắc mà hắn đã làm, xem ra Hoàng Huyền có vẻ là một đầu bếp cừ khôi, nhưng thật xin lỗi, đại thiếu gia Hoàng Huyền hắn chỉ biết làm một món này, vì đây là món Mại Vu thích ăn.
Hoàng Huyền ngồi trước bàn ăn, vị trí của Mại Vu bên cạnh, hắn cầm một quyển Anh văn toàn thư xem, Hoàng Huyền hơi cận nên đeo kính không gọng, hắn đeo kính khiến người ta thoạt nhìn có cảm giác càng tinh anh sắc sảo lại khó gần gũi, nhưng ngược lại khí chất càng lạnh lùng hấp dẫn.
Mại Vu mặc một bộ đồ thể thao chầm chậm đi tới bên cạnh Hoàng Huyền rồi chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt xem ra vẫn hưng phấn như vậy.
Hoàng Huyền nhìn bộ dạng “Ngốc nghếch” của Mại Vu, ngón tay dùng sức nắm một dúm tóc màu đen của anh cười hỏi: “Làm gì mà cười sung sướng như vậy?”
“A…..” Mại Vu sửng sốt, muốn anh nói rằng là vì anh ảo tưởng yêu đương trên bánh xe Ferris mới cười vui sướng như vậy ư? Không được đâu, hành động xúc động như vậy sẽ dẫn đến họa sát thân.
Nguy hiểm thật, ngay lúc Mại Vu do dự nói hay không nói, bụng kêu ùng ục cứu cánh anh.
Hoàng Huyền liếc mắt thăm dò, tầm mắt lại đặt trên quyển sách tiếng Anh, “Đã đói bụng thì ăn nhanh đi!”
Mại Vu gật đầu, xúc cơm chiên ăn từng ngụm, trong đầu tiện thể tính toán làm thế nào để mở miệng nói muốn xử phạt Hoàng Huyền, anh thật sự không dám tùy tiện nói… Ừ, Mại Vu anh đối mặt với Hoàng Huyền chính là một tên nhát như cáy! Ha ha ha ha… Haiz! Thật là quá buồn cười.
Cuối cùng, sau một hồi im lặng, Mại Vu quyết định nói!
Trong lòng Mại Vu đã chuẩn bị tốt tâm lý, khiến trống ngực đập thình thịch, tìm thời cơ nói chuyện phiếm với Hoàng Huyền, giả vờ như không có việc gì, dùng miệng đầy cơm chiên nói không rõ ràng: Huyền, em muốn xử phạt anh.”
Nghe tiếng Hoàng Huyền nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mại Vu: “Ừ, em nói gì? Anh nghe không rõ.”
Vốn muốn nói lại cứ như vậy tự nhiên nói ra, Hoàng Huyền thì vui vẻ tiếp nhận xử phạt như vậy… Mại Vu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Nhấp một ngụm sữa cho thông cổ, Mại Vu khẽ run người, dũng cảm nói: “Em… Em em… Em muốn xử phạt anh… Có thể chứ? Lão đại Hoàng Huyền?”
“Em nói có thể chứ?....... Mại Vu!”
“A hả!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT