“Sao vậy, sao em ngồi dưới đất làm gì?” Hoàng Huyền nhét mấy sợi tóc màu trắng rũ xuống ra sau tai, đôi mắt xinh đẹp cong hình vòng cung, cười yêu mị hỏi.
“Em…. Em muốn xuống giường, kết quả ngã xuống không đứng dậy được…….”
“À…” Hoàng Huyền chỉ cười cười, nhưng không hề có ý tứ nâng Mại Vu dậy, chỉ đưa ngón tay thon dài gãi đùi đối phương.
“Huyền, đừng sờ mà!” Mại Vu bị gãi nổi hết da gà, không nhịn được lên tiếng quát tháo, nhưng cũng chỉ nhỏ giọng quát.
“A, xin lỗi, như vậy em không thoải mái sao?” Giọng điệu Hoàng Huyền là xin lỗi, nhưng vẻ mặt trêu tức và động tác trên tay lại không thay đổi.
“Ngứa.”
“À…. Thì ra là thế.”
“Ừ, thế nên phiền anh đừng sờ nữa!” Cười khan vài tiếng.
“Được, không sờ là được.” Động tác trên tay Hoàng Huyền vẫn không chịu dừng lại.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Hoàng Huyền trượt lên trên hai chân rắn chắc của Mại Vu, khẽ vuốt ve mông chắc nịch, phía trên còn một ít tinh dịch đã khô của mình. Theo khe rãnh dời xuống dưới, lại vuốt ve phần xương sống, ngón tay nhẹ nhàng tiến vào khe rãnh, dò xét vào u huyệt ướt át……
“Huyền Huyền!” Gần như hét ra tiếng, ngay lúc Hoàng Huyền sờ phía sau Mại Vu, anh lập tức bị hù mặt biến sắc, chật vật trên đất bò lên phía trước.
“Ha ha…” Bộ dạng của Mại Vu đập vào mắt Hoàng Huyền, hắn không nhịn được cười ra tiếng.
“Anh, anh cười gì chứ?” Mại Vu đỏ mặt, co rúm tựa bên giường, hai mắt đỏ au nhìn chằm chằm vào người đàn ông đẹp trai nguy hiểm.
“Không có à nhà, anh chỉ muốn nhìn xem hôm qua em có bị thương không thôi.” Bộ dạng Hoàng Huyền vô tội, đáy mắt lại hiện lên vẻ xảo quyệt.
“Cảm ơn, nhưng em không sao!” Mại Vu tức giận nói, ba hồn bị dọa còn hai, động tác thăm dò vừa rồi hại anh thiếu chút nữa cho rằng Hoàng Huyền lại muốn…….!
“Ừ - Không có việc gì thật sao?”
“Không.”
“Vậy em đứng lên cho anh xem một chút.” Lông mày đậm nhíu lại, Hoàng Huyền cố ý đưa ra vấn đề khó khăn.
“Được……” Mại Vu quật cường gật đầu, biết rõ không có khả năng nhưng vẫn cố gắng làm cho Hoàng Huyền xem.
Mại Vu thử lấy tay đỡ rồi từ từ đứng lên, nhưng chỉ cần vừa động đến chân hoặc phần eo là khiến toàn thân anh đau không thể tả, nhiều lần cong người đứng lên sau lại phải ngồi xuống.
Cuối cùng, sau một hồi thử, Mại Vu bỏ qua giãy dụa vô ích.
Mại Vu ngẩng đầu, khóe mắt đỏ au nhìn Hoàng Huyền, thở dài một hơi, “Xin lỗi, là em sai rồi, em không đứng dậy được.”
“Ừ, anh đã nói, ngày hôm qua chơi lợi hại như vậy mà cái đó không việc gì, em xem em là siêu nhân à?” Hoàng Huyền quấn chăn bông tơ tằm rồi xuống giường, đưa tay ôm lấy Mại Vu ném anh lên giường.
“Này này……!”
“Lại có chuyện gì?” Hoàng Huyền kỳ quái hỏi Mại Vu.
“Em muốn xuống bếp, sao anh lại ném em lên giường?”
“Sao vậy, xuống bếp làm gì?” Ngồi bên mép giường, Hoàng Huyền vuốt mái tóc màu trắng hơi dài của mình ra phía sau, đè cơ thể rắn chắc thon dài lên trên ngưởi đối phương mà mình đã ép không dưới vài lần.
“Em đói bụng.” Nhíu mày, bụng vừa lúc kêu ùng ục.
“Đã đói bụng à, được, vậy em đi tắm rửa, anh lấy đồ ăn cho em.” Hoàng Huyền hôn lên mắt Mại Vu, khẽ cười nói.
“Huyền Huyền…..” Lại nữa rồi, Hoàng Huyền là một người vô tâm, nên một động tác thân mật nho nhỏ cũng khiến Mại Vu chảy nước mắt nước mũi.
“Muốn ăn gì?”
“Cơm chiên… Và sữa.” Mại Vu suy nghĩ, quyết định muốn ăn thứ đó.
“Ặc… Được, anh làm cho em….” A, thật buồn nôn, sao cơm chiên lại kết hợp với sữa?
Hoàng Huyền nhíu đôi mày đẹp, cuộc đời hắn hận nhất chính là sữa tươi, thật không hiểu nổi sao Mại Vu lại thích uống như vậy?
Nhìn qua vẻ mặt hưng phấn của người đàn ông phía dưới, Hoàng Huyền há miệng cắn anh vài cái, “Trước khi em ăn gì đó thì để anh ăn một chút đi!”
“Hoàng Huyền!”c
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT