Dạ Tư Hàn bóp chặt lấy cổ tay của Hạ Lâm, áp cô trên lưng ghế sô pha.
Hơi thở của Hạ Lâm hơi loạn, nhưng gương mặt vẫn bình thản, "Thì ra Dạ đại úy thích đàn ông thật"
Dạ Tư Hàn quét mắt qua cổ tay cô, cũng chẳng vì lời nói của cô mà giận dữ. Anh đưa mắt lên: "Tuy rằng trước nay tôi chưa từng có ham mê về phương diện này, nhưng mà nhìn Điện hạ điện nước tốt như vậy, hay là tôi phá lệ thử một lần, không biết chừng thực ra tôi thích đàn ông hơn?"
Hạ Lâm ngẩn người. Lời cô vứt cho anh ta giờ bị chính anh ta vả lại! Cô chưa từng bị người khác làm nghẹn họng như vậy.
Một lát sau, Dạ Tư Hàn buông tay, mắt lại lướt qua cổ tay cô một chút. Vẫn là nước da bánh mật tự nhiên, không có lấy một vết đỏ.
Hạ Lâm nhìn phản ứng kỳ quái của anh, không thể hiểu nổi anh đang có suy nghĩ gì?
Dạ Tư Hàn quét mắt nhìn cô, thật sự là anh đang nghĩ quá nhiều sao? Có một tích tắc, anh đã tưởng điện hạ chính là "cô".
Hạ Lâm cũng nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của anh, bỗng dưng không biết nói gì.
Dạ Tư Hàn liếc qua lọ thuốc nước bên cạnh, anh đưa mắt xuống nhìn chân của Hạ Lâm, "Tôi sẽ xử lý giúp Điện hạ"
"Vậy có được không?"
"Có gì không được?"
Hạ Lâm ngồi trên ghế, ánh mắt trông theo bóng dáng cầm lọ thuốc nước, ngồi xổm xuống trước mặt cô của Dạ Tư Hàn. Bờ vai rộng rắn chắc, cầu vai màu bạc bốn sao dọc nền viền đỏ của người đàn ông cứ thế đưa vào tầm mắt cô. Không thể không nói, đúng là ngầu bá cháy, rất hấp dẫn, quả thật là sức hút của quân phục trong truyền thuyết.
Dạ Tư Hàn ngẩng đầu, tay anh nắm lấy mắt cá chân của Hạ Lâm, cảm giác trên tay không giống với người kia. Anh cầm lọ dung dịch sát khuẩn đổ vào vết thương trên chân cô. Xung quanh vết thương đều là phần da thịt màu bánh mật nam tính.
Hạ Lâm đưa mắt theo từng động tác của Dạ Tư Hàn. Anh ta rửa vết thương, bôi thuốc cho cô với ánh mắt chuyên chú, mỗi một động tác đều vô cùng cẩn thận.
Thuốc nước kích thích lên vùng da bị thương, Hạ Lâm hơi đau, theo bản năng khẽ rụt chân lại.
"Yên nào" Dạ Tư Hàn vẫn cúi thấp đầu, tay anh vững vàng nắm lấy cổ chân cô, không cho cô phản kháng lại.
Hạ Lâm, "Tôi sợ đau"
Cô nhìn anh ta chằm chằm, chân cũng dần quen với cơn xót. Dạ Tư Hàn lại tiếp tục động tác bôi thuốc.
Nhìn anh ta chuyên chú xử lý vết thương cho cô, ánh mắt Hạ Lâm hơi ngẩn ra. Không ngờ một Dạ đại úy lạnh lùng vô tình như anh ta cũng có một mặt dịu dàng ấm áp đến vậy.
"Xong rồi"
Hạ Lâm hồi thần, ánh mắt rời khỏi anh.
Dạ Tư Hàn nhìn phần da thịt bên trên mắt cá chân của cô, "Là đàn ông, nhưng lại không có nổi một cọng lông chân, khó trách có người lại gọi cậu là bê đê"
Hạ Lâm tức. Lần đầu tiên có kẻ dám đứng trước mặt cô mắng cô là đồ bê đê!
Cô cười mỉa, "Lông lá đầy mình như khỉ, mới được coi là đàn ông sao?"
Dạ Tư Hàn đứng lên, anh đặt lọ thuốc nước sang một bên, thuận tay vứt cái tăm bông vừa sử dụng vào thùng rác. Anh nhìn cô.
Hạ Lâm cố gắng tỏ ra ưu nhã, "Sắc mặt Dạ đại úy kém như vậy, không lẽ lông chân ngài quả thực vừa dài vừa rậm hay sao?"
Vừa dứt lời, ánh mắt của cô cũng thuận thế đưa một vòng từ trên xuống đôi chân thon dài ma tính của anh ta.
Dạ Tư Hàn đối diện với tầm mắt cô, cơ thể dường như là một vật cách điện, không hề nao núng. Thật lâu sau, anh mới trầm giọng nói, "Có muốn nhìn thử không?"
Hạ Lâm cười, "Nhìn cũng được thôi. Không phải anh muốn thử với tôi sao? Để tôi kiểm hàng trước, xem xem có xứng đáng để tôi mạo hiểm một lần hay không"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT