Anh Tư có cần phải làm cô mất mặt như vậy khônggggggggggg? Trước mặt nhiều người như vậy, sau này cô còn mặt mũi nào ra ngoài?
Dạ Tư Hàn nhấc Dạ Tư Yên sang một bên, anh nhìn Hạ Lâm, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói trầm đặc, "Chân của Điện hạ có sao không?"
Hạ Lâm liếc mắt, trong lòng thầm mắng một câu, nhưng ngoài miệng vẫn mỉm cười lịch thiệp, "Hình như đúng là hơi đau"
Cứ tiếp tục căng thẳng như vậy, tên đàn ông này không để ý đến thân phận Điện hạ của cô, cũng không có ý định cho cô chút mặt mũi. Hạ Lâm lại gần Dạ Tư Hàn, "Không ăn được thịt dê, bị dê đái*" (Nguyên văn: Không ăn được thịt dê, rước lấy cả người mùi khai: Ý chỉ tiền mất tật mang)
Giọng của Hạ Lâm rất nhỏ, chỉ đủ để mình Dạ Tư Hàn nghe thấy.
Lời vừa dứt, người cũng quay lưng rời đi. Nhưng chưa đi được bao xa, cổ tay cô đã đột nhiên bị nắm chặt. Hạ Lâm quay đầu, đúng là CMN đau, tay anh ta đúc bằng thép phải không?
Dạ Tư Hàn giữ chặt lấy tay cô một hồi lâu, sau đó buông tay dẫn Dạ Tư Yên rời khỏi sàn nhảy giao cho người tùy tùng, "Đưa cô Năm về"
Dạ Tư Yên, "Anh Tư!"
Dạ Tư Hàn cúi đầu quét mắt lên đôi giày cao gót cô mang, "Đã mê mẩn tên đó mà còn đạp chân hắn nhiều lần như vậy, không sợ hắn tàn phế sao?"
Dạ Tư Yên cúi đầu nhìn, gót giày của cô vừa mảnh vừa nhọn giống hệt như một cái mũi khoan, trong lòng chợt lo lắng không thôi. Chân của "chồng"... chẳng lẽn thực sự bị thương rồi sao?
"Cô Năm, để tôi đưa cô về" Người tùy tùng lên tiếng.
Dạ Tư Hàn dõi mắt theo bóng lưng của Dạ Tư Yên, sau đó đi về phía một vị nghi trượng của phủ tổng thống, "Điện hạ đâu?"
Nghi trượng cung kính nói, "Đã đến phòng nghỉ rồi"
Dạ Tư Hàn, "Dẫn tôi đến đó"
Nghi trượng nhìn Dạ Tư Hàn một cái. Vị Tứ công tử nhà họ Dạ này đây là lần đầu tiên được diện kiến, quả thực quá thần bí, khiến người ta vô tri vô giác sinh ra một nỗi sợ hãi.
Huống hồ, hôm nay anh ta còn được tổng thống đích thân mở tiệc đón tiếp trong chính phủ tổng thống, thật vinh hiển biết bao nhiêu.
Nghi trượng đưa Dạ Tư Hàn đến trước cửa phòng nghỉ, "Dạ đại úy, Điện hạ đang ở bên trong"
Dạ Tư Hàn ra hiệu cho nghi trượng rời đi, anh đưa tay lên gõ cửa.
"Ai?" Giọng Hạ Lâm từ bên trong vọng ra.
Dạ Tư Hàn không đáp lại.
Hạ Lâm đẩy cửa, nhìn Dạ Tư Hàn, cô rất ngạc nhiên.
Dạ Tư Hàn quét mắt xuống dưới bàn chân Hạ Lâm, bị Dạ Tư Yên dẫm lên hai lần, bên trên đã hiện lên hai vết đỏ.
Hạ Lâm, "Dạ đại úy, có việc sao?"
"Em gái tôi vũ nghệ không thạo, thật ngại"
Hạ Lâm cúi đầu nhìn bàn chân bị đau của mình, cô đưa tay phủi phủi ống quần tây khiến mặt vải càng thêm phẳng phiu, "Không sao"
"Nó còn nhỏ, đừng có tâm tư gì" Dạ Tư Hàn tiếp tục nói.
Hạ Lâm đưa mắt nghiền ngẫm nhìn đôi chân thon dài ma tính trước mặt, thật lâu sau mới ngẩng đầu, nhếch miệng cười quỷ quyệt, "Tôi có tâm tư gì sao?"
Dạ Tư Hàn bước vào ngồi lên một chiếc ghế sô pha.
Hạ Lâm, "..." Anh ta cũng tự nhiên gớm? "Dạ đại úy, anh như vậy rất thô lỗ, rất không phải phép, Dạ tư lệnh có biết không?"
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắc lạnh hơn vài phần, "Tôi có thể thô lỗ hơn, không phải phép hơn, tin không?"
Hạ Lâm, "..." Cô đứng yên trước cửa, tên đàn ông này quả khó chơi.
Thật lâu sau cô mới lên tiếng: "Chẳng lẽ Dạ đại úy thực sự có hứng thú với tôi sao?"
Hạ Lâm bước gần hơn về phía Dạ Tư Hàn, đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh, vắt chân, cất giọng phong lưu phóng khoáng, "Tuy rằng trước nay tôi chưa từng có ham mê về phương diện này, nhưng mà nhìn Dạ đại úy điện nước tốt như vậy, hay là tôi phá lệ thử một lần, không biết chừng thực ra tôi thích đàn ông hơn?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT