Hi Nhĩ không thể nào hiểu được tâm tình của Mục Mộc mà Mục Mộc cũng lười nhiều lời với cậu ta, chỉ cúi đầu ăn quả sữa, nhíu mày.

Hi Nhĩ không chịu được Mục Mộc như vậy, có thể sống cùng với Lạc Tang lại còn sinh con cho y luôn là giấc mơ của cậu, Mục Mộc đã đoạt mất giấc mơ của cậu, lại còn xem thường nó nữa chứ.

Thế nhưng nghĩ đến Mục Mộc đang mang thai nên Hi Nhĩ không có ý định tranh cãi với hắn, chờ sau khi Mục Mộc ăn xong quả sữa rồi nằm ở trong chăn thì liền nằm xuống sàn tiếp tục canh giữ bên hắn.

” Cậu quay về phòng ngủ đi “. Mục Mộc tức giận đuổi Hi Nhĩ.

Trông coi con khỉ ban đêm đó, hắn cũng không phải là phụ nữ mang thai.

Nhưng lại là đàn ông mang thai.

” Không được “. Hi Nhĩ từ chối: ” Tôi và sư phụ bảo đảm sẽ chăm sóc cho anh “.

Mục Mộc im lặng, hắn cảm thấy mình giống như tù nhân.

Hai người liền ngủ lại nhưng Mục Mộc lại không ngủ được, trong lòng hắn vô cùng phiền muộn, đứa bé này cho dù có như thế nào thì hắn cũng sẽ không sinh ra, luôn cảm thấy nếu như sinh ra…

Hắn sẽ không thể quay về được nữa.

Nếu không sinh ra thì phải giải quyết nó một cách nhanh chóng, sớm chết thì sớm siêu sinh, nhưng mà so với tiêu diệt ký sinh trùng ở trong bụng thì Mục Mộc hiện tại càng muốn tìm được Lạc Tang hơn, sẽ đánh y một trận, sau đó nói cho y biết: Nhìn xem anh đã biến tôi thành cái gì? Nam không ra nam, nữ không ra nữ.

Mục Mộc kiên nhẫn chờ cho đến khi Hi Nhĩ phát ra hít thở đều đặn thì hắn liền rón rén bước xuống giường, vì không muốn đánh thức Hi Nhĩ cho nên cũng không mang giày, chỉ mặc một bộ áo ngủ trường bào màu trắng đơn bạc vọt từ cửa sổ ra ngoài, trong đêm thu ẩm ướt lén lén lút lút đi đến ngôi nhà trúc.

Trong căn phòng đen kịt và u tĩnh, báo đen đang nằm ngủ bỗng hé mở đôi mắt một vàng một đỏ, xuyên thấu qua vách tường nhìn chằm chằm vào một hướng.

Trên lưng báo đen có một đôi cánh to lớn, lộng lẫy và bóng loáng, lông chim sắc bén, chỉ có là thú nhân ưng tộc thì mới có cánh nhưng lại sinh trưởng ở trên vai báo đen.

Trong ngày thường, báo đen có thể thu nhập đôi cánh này vào trong cơ thể nhưng vì lúc này nó đã mất đi hơn phân nửa tâm trí nên các đặc tính của dã thú sẽ lộ rõ ra.

Có một mùi hương tươi mát đang đến gần, chỉ mới ngửi thấy được mùi mê người kia thì trong miệng báo đen đã tiết ra nướt bọt, nó duỗi đầu lưỡi đỏ thắm ra liếm miệng một cái, chậm rãi đứng dậy khỏi giường, theo động tác của nó thì cái giường trúc liền lung la lung lay, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Nó không nên ngủ ở trên cái giường trúc này, vì cái giường này quá nhỏ so với nó, nhưng vì nó vẫn luyến tiếc cái mùi lưu ở trên đó, dù cho cái mùi đó đã nhạt đi không còn ngửi thấy được nữa rồi.

Chủ nhân của cái mùi đó đang đến gần.

Báo đen muốn xông qua đánh gục cái sinh vật mê người kia nhưng một ít tâm trí yếu ớt còn lại của nó lại nói cho nó biết là không thể.

Mày không thể làm thương tổn hắn! Tuyệt đối không thể!

Báo đen gắng gượng nhẫn nhịn không lao ra, sâu trong đôi mắt của nó chợt lóe lên thống khổ và đấu tranh, tiếp đó đột ngột bước vào trong bóng tối.

Trong bóng đêm sâu thăm thẳm, Mục Mộc đi chân đất đứng ở trên bãi cỏ ẩm ướt, không sợ hãi nhìn vào căn nhà trúc ngay trước mặt.

Lạc Tang, cho dù anh đã hoàn toàn điên rồi thì tôi cũng không sợ, bởi vì tôi cũng bị điên, liền để xem trong hai người chúng ta rốt cuộc là ai điên hơn ai!

Mục Mộc hùng hổ đi vào trong nhà trúc, đầu tiên là mò mẫm tìm được ngọn đèn, sau đó cầm ngọn đèn đi tìm kiếm Lạc Tang ở trong bóng tối.

Phòng khách, không có.

Nhà bếp, không có. Mục Mộc tiện tay rút ra một cây củi ở trong đống củi.

Phòng ngủ, không có.

Trong căn phòng mà hắn đã ngủ vào mười ngày trước, có.

Mục Mộc một tay cầm lấy cây củi một tay cầm ngọn đèn, hai mắt sắc bén quan sát bốn phía, ánh đèn mờ nhạt lấp loé nhảy nhót, in bóng dáng của hắn lên trên tường, hắn không nhìn thấy được Lạc Tang nhưng lại nghe thấy được hô hấp cuả y, dồn dập mà dày đặc, như là đang nhẫn nại điều gì vậy.

Mục Mộc bình tĩnh lại tâm tình, lắng nghe một cách cẩn thận xem tiếng hít thở là đến từ nơi nào, sau đó từ từ tới gần cái tủ, đồng thời tay phải cầm thật chặt cây củi.

Mục Mộc đạp một cước thật mạnh vào cái tủ, rồi hét lớn một tiếng: ” Đi ra ngoài! “.

Do bị Mục Mộc đạp mạnh nên cái tủ liền lắc lư chao đảo, nhưng thông qua chuyển động của cái tủ thì nhận thấy được không có người núp ở bên trong.

Mục Mộc nhíu mày, dùng cây củi mở cửa tủ ra, phát hiện bên trong trống không, không có thứ gì.

Kỳ quái, tiếng hít thở rõ ràng là ở tại đây mà. Mục Mộc khó hiểu cắn môi,  cẩn thận lắng nghe kỹ hơn.

Hô…

Hô…

Hô…

Một giọt chất lỏng nhỏ lên trên trán của Mục Mộc, Mục Mộc còn tưởng rằng là nước mưa nhiễu xuống nhưng khi giơ tay lên lau đi thì mới phát hiện là không phải nước, mà là…

Nướt bọt.

Cả người Mục Mộc chấn động, chợt ngẩng đầu nhìn lên trên trần, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, con quái vật khổng lồ đang núp ở trên xà nhà trong nháy mắt phóng lên, dường như là bay mà vọt ra khỏi phòng.

Mục Mộc vừa cầm cây củi vừa giơ ngọn đèn lên vội chạy đuổi theo, gương mặt tinh xảo xinh đẹp lộ vẻ dữ tợn như ác quỷ, hét to với báo đen đang chạy thục mạng kia: ” Lạc Tang! Anh đứng lại cho tôi! Xem tôi có đánh chết anh không! “.

Báo đen trốn vào trong một căn phòng khác, khung cửa bị nó đập vào nên nứt ra, Mục Mộc một cước đá văng cánh cửa đang lung lay rồi vọt vào, phát hiện trong phòng trống rỗng, báo đen cũng không thấy bóng dáng.

” A a —— đáng ghét! “. Mục Mộc buồn bực ném thật mạnh ngọn đèn đang cầm trong tay xuống đất, phát điên hét to với bốn phía: ” Anh đi ra cho tôi! Anh là đồ chó hoang! Có gan cường bạo tôi, có gan bắn cả tạp chủng vào trong người tôi mà không có can đảm đi ra! “.

Mục Mộc gào thét vang vọng bầu trời đêm nhưng đáp lại hắn chỉ có yên lặng, cùng ngọn lửa đang lan tràn ra.

Mục Mộc là vì tức giận nên mới ném ngọn đèn, tại thời điểm hắn ném xuống cũng không chú ý tới có thể gây ra hỏa hoạn hay không, nói chung trong tay có cái gì liền ném cái đó, nhưng sau khi hắn nhìn thấy đám cháy thì cũng không vội vã, ngược lại nảy ra được một biện pháp.

” Anh trốn! Tôi cho anh trốn! “. Mục Mộc cầm cây củi dính dầu đã được bắt lửa ở trên tay, sau đó bắt đầu cầm đuốc châm lửa ở các phòng: ” Tôi sẽ đốt căn nhà này! Xem anh còn trốn ở chỗ nào! “.

Mục Mộc thật sự là điên rồi, từ khi được sinh ra cho tới nay thì đây là lần nổi giận hung tợn nhất, so với lần đầu tiên bị Lạc Tang đè xuống bãi cỏ trong rừng rậm rồi tách hai chân ra để cưỡng ép thì còn đáng hận hơn, hắn bây giờ cũng không để ý đến thứ gì nữa chỉ muốn giết Lạc Tang để giải hận thôi.

Ngọn lửa ở dưới sự tận lực châm đốt của Mục Mộc đã nhanh chóng lan dần lên trên vách tường, khói đặc lan tỏa  khắp nơi, Mục Mộc cầm cây đuốc đứng ở trong ngôi nhà tràn đầy ánh lửa mà quét nhìn bốn phía, nhằm tìm kiếm dấu vết của Lạc Tang, song lúc này bỗng một người từ ngoài nhà vọt vào, ôm ngang Mục Mộc đang đứng ở trong ngọn lửa, nhấc chân liền xông ra ngoài.

Người đã ôm ngang Mục Mộc chính là Lạc Lâm, chờ hai người lao ra khỏi căn nhà đang cháy hừng hực, Mục Mộc ngạc nhiên nhìn thấy có năm hoặc sáu người đã tụ tập ở bên ngoài, sau lưng mỗi người đều mọc ra một đôi cánh.

Đội hộ vệ trên không của Đông bộ lạc, đều do những thú nhân biết bay chưa kết hôn hợp thành, hàng đêm nhóm người này sẽ quanh quẩn ở trên không trung của Đông bộ lạc để bảo vệ cho bộ lạc thịnh vượng nhất của Đông đại lục này.

Nhìn thấy Lạc Lâm đã cứu được Mục Mộc, bọn họ đều lo lắng nên vây quanh lại xem tình trạng của Mục Mộc, phát hiện trên mặt hắn chỉ là dính ít khói bụi, cũng không có bị bỏng nên đều yên tâm lại.

Mà lúc này liền lục tục có người đi đến, đều là những cư dân ở vùng phụ cận bị ánh lửa ở bên này dẫn tới, trạch nam Phỉ Lợi Phổ thì lại núp ở sau một gốc cây mà lo lắng nhìn qua bên này, muốn qua đây nhưng lại không dám.

” Mọi người hãy yên tâm, ngọn lửa sẽ không lan tràn ra nữa “. Đội trưởng lĩnh đội hộ vệ của tối nay vội trấn an mọi người: ” Chúng ta đã thông báo cho tù trưởng biết rồi, ngài ấy liền rất nhanh sẽ tới đây thôi “.

Bởi vì đêm qua có cơn mưa thu, cho nên nhà trúc rất ẩm ướt, ngọn lửa chỉ cháy ở những nơi khô ráo của ngôi nhà mà thôi vì thế khi lan đến những cây trúc ẩm ướt liền nhỏ dần, trông có vẻ chẳng mấy chốc sẽ dập tắt.

Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ cũng chạy tới, Lạc Lâm để  cho bọn họ dìu Mục Mộc trở về nhưng Mục Mộc lại không chịu, hắn dùng sức giẫy thoát khỏi Hi Nhĩ và Văn Sâm Đặc Tư, lớn tiếng nói: ” Tôi muốn chờ đến khi Lạc Tang đi ra! “.

Nghe Mục Mộc nói ra câu này thì mọi người chỉ xem như hắn là đang lo lắng cho Lạc Tang nhưng hắn liền nghiến răng nghiến lợi bổ sung thêm một câu: ” Tôi muốn giết y! “, ngay lập tức đoàn người đều ồ lên.

Văn Sâm Đặc Tư  thấy mọi người ở xung quanh đều tỏ vẻ nghi hoặc, ông liền cuống lên, hai tay cầm lấy cánh tay của Mục Mộc tiến đến sát bên người hắn mà cầu xin: ” Mục Mộc! Cùng chú về nhà đi! “.

” Không! “. Mục Mộc hung hăng đẩy Văn Sâm Đặc Tư ra, đôi chân của Văn Sâm Đặc Tư bị mất thăng bằng, liền ngã sấp xuống mặt đất, Lạc Lâm đang định chữa cháy cho căn nhà đồng thời đi tìm Lạc Tang nhìn thấy cảnh này thì lập tức quay trở về.

Đoàn người liền ồ lên lần thứ hai, mọi người đều chú ý ở bên này nên không có ai để ý đến Hi Nhĩ đang tiến vào căn phòng bốc cháy kia.

Mục Mộc nói, Lạc Tang vẫn còn ở bên trong.

Đám người đều phát hiện sự việc bất thường, người đội trưởng kia của hoài nghi đi tới dò hỏi tình hình: ” Đã xảy ra chuyện gì? “.

” Không có chuyện gì! “. Văn Sâm Đặc Tư được Lạc Lâm đỡ đứng lên, ông vội mĩm cười với người đội trưởng kia rồi nói: ” Con rể ta đang giận dỗi ta thôi “.

Mục Mộc đứng ở một bên bất thình lình phản bác: ” Tôi mới không phải là con rể của ông “.

Hiện tại người mà Mục Mộc oán giận nhất chính là Lạc Tang, người thứ hai chính là Văn Sâm Đặc Tư.

Bị Mục Mộc phủ nhận quan hệ ” Mẹ chồng con dâu ” của hai người ngay tại trước mặt mọi người nên sắc mặt Văn Sâm Đặc Tư hơi tái.

Người đội trưởng kia phát hiện ra được manh mối, sắc mặt hắn ta ngưng trọng hỏi Mục Mộc: ” Ngươi là bị Lạc Tang lừa gạt tới sao? “.

Câu hỏi của đội trưởng kia vừa hỏi ra liền y như bom nổ dưới nước, làm dấy lên ngàn lớp sóng, mọi người bàn tán lớn tiếng hơn, bọn họ bắt đầu hồi tưởng lại các sự việc bất thường đã xảy ra giữa Mục Mộc và Lạc Tang: thời điểm Lạc Tang mang Mục Mộc mới vừa trở về, có người nhìn thấy Mục Mộc kinh hoảng từ trong nhà của Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm chạy ra, lại bị Lạc Tang bịt miệng kéo vào nhà, còn có Mục Mộc cãi vã với Hi Nhĩ ở trong chợ, còn lớn tiếng nói mình rất không thích Lạc Tang, còn có hiện tại…

Mọi người gần như chắc chắn Mục Mộc không phải là tự nguyện kết bạn với Lạc Tang.

Mục Mộc bị đội trưởng hỏi thì mới nhớ tới nếu như bị mọi người biết được hắn là bị Lạc Tang cưỡng ép làm bạn lữ, Lạc Tang sẽ bị trục xuất khỏi bộ lạc nên hắn liền chần chừ, tận sạu trong đáy lòng đối với sự quan tâm của Lạc Tang khiến cho hắn không thể không chần chừ, đồng thời theo bản năng mà nhìn về phía Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư.

Lạc Lâm bình tĩnh đến không ngờ, còn Văn Sâm Đặc Tư  được ông ôm vào trong lòng thì lại có sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người ông ấy đều run rẩy nhìn vào Mục Mộc, đối với hắn khẽ lắc đầu, đôi mắt hơi đỏ lên mang theo nồng đậm cầu xin.

Đừng thừa nhận, cầu xin cháu…

Mục Mộc nắm chặc nắm đấm, ngay lúc hắn muốn phủ nhận thì liền truyền tới giọng nói nãi thanh nãi khí của một đứa bé.

” Cha ~, con đói bụng “.

Giọng nói của đứa bé dường như sấm sét kích thích Mục Mộc, hắn liền ôm lấy bụng của mình, rơi vào thống khổ và thù hận, sau đó dứt khoát ngẩng đầu lên, dùng sức gật đầu: ” Phải! “.

Đoàn người liền nổi giận, ai cũng không ngờ tới thú nhân cường đại nhất trong bộ lạc lại làm ra việc lừa gạt giống cái bỉ ổi đến thế này, đồng thời ánh mắt bọn họ nhìn vào Lạc Lâm cùng Văn Sâm Đặc Tư cũng liền thay đổi, cũng hiểu được nguyên nhân vì sao Lạc Lâm tại sau khi Lạc Tang trở về liền lập tức thoái vị, xem ra tù trưởng cũ của bọn họ đã trợ giúp cho con của mình phạm tội.

Mọi chuyện đều đã bị vạch trần, Văn Sâm Đặc Tư trong nháy mắt liền suy sụp, ông khóc lớn nhào về phía Mục Mộc, tức giận hỏi hắn: ” Mục Mộc!  Lạc Tang đối với con không tốt sao? Y yêu con như vậy! Đến điên dại! Lẽ nào con không có chút cảm động nào sao? “.

Lạc Lâm vội ôm lấy Văn Sâm Đặc Tư đang òa khóc, Mục Mộc thì lại nắm chặt nắm đấm, cả người dường như hơi run rẩy, hắn có chút không đành lòng nhưng vẫn quật cường nói: ” Y yêu tôi không có sai nhưng đã hại tôi “.

” Hại? “. Văn Sâm Đặc Tư ở trong lòng Lạc Lâm thất thần nhìn Mục Mộc: ” Con trai của chú tại trong rừng rậm đã cứu cháu, nuôi cháu…  “.

” Không sai! Y đã cứu tôi! Nhưng lại phá huỷ tôi! “. Mục Mộc có chút bi thương gào thét: ” Y biến tôi thành phụ nữ! Còn cưỡng ép cải biến tính hướng của tôi! Tôi thành người đồng tính rồi! Sau này, khi quay về được trái đất thì tôi sẽ không thể nào chạm vào phụ nữ được nữa! Tôi không thể kết hôn không thể sinh con! Tôi sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn! Tôi còn có khả năng… Không thể yêu người khác… “.

Mục Mộc khàn giọng: ” Y yêu tôi như vậy sẽ chỉ làm cho tôi càng thêm bực mình… Bởi vì tôi sẽ không gặp được người nào yêu tôi như y… “.

” Vậy thì lưu lại “. Giọng nói Văn Sâm Đặc Tư nhẹ nhàng xuống, thay Lạc Tang cầu xin Mục Mộc: ” Lạc Tang rất cần con “.

Mục Mộc rũ đôi mắt xuống, sau đó lạnh lùng giương mắt: ” Thế nhưng tôi không cần y “.

Hắn phải quay về trái đất, hắn không thể vì Lạc Tang mà vứt bỏ ông bà nội của hắn, còn có lý tưởng của hắn nữa.

Văn Sâm Đặc Tư tuyệt vọng, phẫn nộ và thương tâm, nhưng ông không thể làm gì được, chỉ có thể chảy xuống một giọt nước mắt: ” Mục Mộc, con không có tim… “

Lúc này mọi người đều kêu lên, Mục Mộc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hi Nhĩ khẩn trương từ trong nhà trúc bị cháy chậm rãi lui ra ngoài mà đối diện với cậu ta là một dã thú có hai mắt đỏ ngầu.

Đó là Lạc Tang đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play