Nhìn thấy Mục Mộc thất hồn lạc phách đi ra ngoài, Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư liền muốn đuổi theo nhưng Lạc Lâm nghĩ đến ngoài trời đang mưa phùn mà sức khỏe của Văn Sâm Đặc Tư lại không tốt nên mắc mưa sẽ dễ sinh bệnh, vì vậy liền ngăn ông ấy lại.

” Một mình anh đi là được rồi “. Lạc Lâm an ủi Văn Sâm Đặc Tư luôn thấp thỏm và bất an: ” Yên tâm, anh sẽ trông nom nó thật tốt “.

Văn Sâm Đặc Tư nghĩ đến vẻ căm thù mình của Mục Mộc, nếu mình đuổi theo thì chỉ khiến hắn càng thêm kích động nên trầm mặc gật đầu, ở lại nhà với Hi Nhĩ.

Hi Nhĩ giữ đứa bé, do dự một hồi thì nói ra thắc mắc của mình: ” Sư phụ, tại sao Mục Mộc lại bài xích với việc mang thai vậy? “.

Lại có giống cái không muốn sinh con, còn thẳng thừng gọi đứa con trong bụng mình là ký sinh trùng, Hi Nhĩ phát hiện mình gặp phải Mục Mộc cũng thật là được mở rộng tầm mắt.

” Con biết Mục Mộc là con cặp phu phu lang thang đi? Tại trước khi Lạc Tang nhặt được nó thì nó vẫn luôn cho rằng mình là một thú nhân “. Văn Sâm Đặc Tư phát ra một tiếng thở dài, nhớ đến ánh mắt căm thù mình của Mục Mộc, tâm tình liền suy sụp: ” Vào lúc ấy, ta vì để cho nó nhận thức rõ mình là một giống cái thứ thiệt nên liền cho nó ăn quả thôi hóa nhưng đến nay nó cũng không chịu chấp nhận sự thực này “.

” Như vậy sao… “. Hi Nhĩ cũng không hề biết những chuyện này, cậu lại nhớ tới những câu mà Mục Mộc đã nói lúc nãy: ” Nhưng là anh ta còn nói chỗ của bọn họ có không ít người lang thang, còn đều không được người trợ giúp, không phải hắn là đơn độc ở trong rừng rậm trung tâm được Lạc Tang nhặt về sao? “.

Văn Sâm Đặc Tư  cũng thấy nghi hoặc nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì suy đoán: ” Có lẽ là trước khi nó gặp được Lạc Tang thì đã ở tại một địa phương có rất nhiều thú nhân lang thang đi, nghe thấy có vẻ rất cực khổ, chắc hẳn làMục Mộc đã thấy được nhiều hơn chuyện trong bóng tối nên mới không dễ dàng tin tưởng vào người khác đi “.

Hi Nhĩ không nói gì, bỗng có hơi thương cảm cho Mục Mộc, cái gọi là người đáng thương tất có chỗ đáng giận, câu nói này trái lại cũng gần như tương tự nhau, nếu như Mục Mộc cũng sinh sống ở trong hoàn cảnh yên bình và hòa thuận giống như mình thì hắn hẳn là sẽ không có cá tính ác liệt như hiện tại rồi.

Hi Nhĩ đã thật sự nói đúng, cha mẹ Mục Mộc đều là loại người khốn kiếp, một người thì tính tình hung bạo, luôn đánh chửi Mục Mộc từ khi còn nhỏ, một người thì tính tình lạnh lùng, sau khi rời bỏ Mục Mộc lại không hề liên lạc, nếu không phải ông bà nội nuôi hắn thì hắn có thể còn tồi tệ hơn bây giờ nhiều.

Huống hồ trái đất còn phức tạp hơn thế giới thú nhân này nhiều lắm.

Bên ngoài, dưới cơn mưa phùn, Mục Mộc mò mẫm đi đến nhà của Phỉ Lợi Phổ, hắn suy đoán Lạc Tang đang trốn ở chỗ anh ta.

” Mục Mộc! “. Lạc Lâm bước nhanh đuổi theo Mục Mộc, nắm lấy cổ tay của của hắn: ” Cháu hãy bình tĩnh lại đi, có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói “.

” Không còn gì để nói nữa “. Mục Mộc hát tay Lạc Lâm ra, hắn tại dưới cơn mưa phùn tức giận nhìn Lạc Lâm: ” Hai người muốn tôi sinh nhưng mà tôi lại không muốn sinh nó ra, chớ cùng tôi nói ba cái đạo lý lớn gì, quan niệm của các người không phù hợp với tôi. Đạo bất đồng bất tương vi mưu (*), chính là như vậy “.

(*) không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận được.

Mục Mộc nói xong tiếp tục đi đến nhà Phỉ Lợi Phổ, Lạc Lâm biết tâm trạng của hắn đang kích động nên chắc hẳn nói cái gì cũng đều không nghe vào, vì vậy im lặng đi theo phía sau hắn, dự định chờ cho hắn bình tĩnh lại thì sẽ nó chuyện với hắn.

Đến trước cửa nhà của Phỉ Lợi Phổ, Mục Mộc giơ bàn tay gõ cửa thật mạnh, bởi vì tâm trạng buồn bực nên gõ cửa cũng rất mạnh bạo.

Phỉ Lợi Phổ đang bọc trong mền nằm ở trên giường, nghe thấy tiếng gõ cửa còn tưởng rằng là Hạ Nhĩ, đang định không thèm để ý tới thì liền nghe thấy tiếng Mục Mộc kêu to: ” Phỉ Lợi Phổ! Mở cửa! “.

Phỉ Lợi Phổ lập tức vọt xuống giường, ba bước thành hai bước chạy xuống dưới lầu, anh ta coi Lạc Tang là thần nên Mục Mộc là bạn lữ của Lạc Tang thì liền cũng là một nửa thần của mình.

Phỉ Lợi Phổ mới vừa mở cửa cho Mục Mộc, Mục Mộc liền khí thế hung hăng tóm chặt cổ áo của anh ta, hỏi: ” Lạc Tang đang ở đâu? “.

Phỉ Lợi Phổ liền sửng sốt, sau đó liền biết Mục Mộc tới tìm Lạc Tang, vội vã vẫy tay với Mục Mộc, ý bảo Lạc Tang cũng không có ở chỗ mình.

Mục Mộc sẽ không tin người này nhưng thấy Phỉ Lợi Phổ không nói, liền sầm mặt lại buông cổ áo của anh ta ra, bắt đầu tìm kiếm ở khắp nơi trong ngôi nhà, tìm dưới lầu rồi lại tìm trên lầu, giống như cảnh sát đến lục soát căn nhà vậy.

Phỉ Lợi Phổ nhìn Mục Mộc đang tìm Lạc Tang tại khắp nơi trong nhà mình, không khỏi thầm mừng vì mình đã đốt hết toàn bộ bức vẽ, bởi vì những bức vẽ đó mà hắn chọc phải Hạ Nhĩ, nếu còn giữ lại sẽ rất phiền phức, tuy rằng thời điểm đốt thì rất đau lòng nhưng lúc này xem ra thật may là đã đốt hết rồi.

Tại thời điểm Mục Mộc loanh quanh tìm Lạc Tang thì Lạc Lâm nói với Phỉ Lợi Phổ: ” Mục Mộc mang thai con của Lạc Tang “.

Phỉ Lợi Phổ sửng sốt một lúc, tiếp đó nhếch đôi môi khô khốc lên cười, vừa cao hứng lại vừa hạnh phúc, thật giống đứa con trong bụng Mục Mộc là của mình vậy.

Sở dĩ Lạc Lâm nói cho Phỉ Lợi Phổ biết việc này là vì Mục Mộc ở bộ lạc này không quen biết người nào, duy nhất coi là bằng hữu thì chỉ có một mình Phỉ Lợi Phổ, cho nên nếu như hắn ầm ĩ rời nhà ra ngoài hoặc muốn tìm người gúp đỡ thì xác suất tìm đến Phỉ Lợi Phổ là rất lớn, cho nên hiện tại nói rõ với Phỉ Lợi Phổ về tình trạng cơ thể của Mục Mộc, đến lúc đó thì Phỉ Lợi Phổ sẽ quan tâm tới Mục Mộc hơn một chút.

Lạc Lâm thân là cựu tù trưởng, suy nghĩ luôn lão luyện.

Lúc này, Mục Mộc từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt ảm đạm, xem ra là không tìm được Lạc Tang, Lạc Lâm đối với kết quả này cũng không ngoài ý muốn, thời điểm ông tiến vào ngôi nhà này liền biết, bởi vì nơi này không có mùi của Lạc Tang.

Mục Mộc nghiêm mặt đi tới gần Phỉ Lợi Phổ hỏi: ” Lạc Tang thật sự không ở chỗ này? “.

Phỉ Lợi Phổ gật đầu, đôi mắt được che giấu tại phía dưới tóc mái nhìn vào bụng Mục Mộc rồi mím môi mỉm cười, tỏ vẻ rất vui mừng.

Lạc Tang đã có con! Chỉ là mới nghĩ đến cũng đã khiến cho anh ta kích động không thôi.

Mục Mộc nhận ra tầm mắt ” nóng bỏng ” của Phỉ Lợi Phổ thì vội vã nghiêng người tránh sang phía khác, dường như cảm thấy đó là sự sỉ nhục nên dùng hai tay che bụng của mình lại, trong lòng khó chịu không thể diễn tả ra được.

” Nhìn cái gì vậy! “. Mục Mộc khó chịu mắng Phỉ Lợi Phổ một câu, tâm tình liền phiền muộn thêm mấy phần, nhớ đến thời điểm trước đây khi hắn còn ở trên địa cầu, lúc nhìn thấy phụ nữ mang thai bụng phệ luôn sẽ không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào cái bụng nhô ra của các nàng, liền nghĩ tới sau này người khác cũng sẽ nhìn hắn như vậy thì hắn liền cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Quả thực không thể tưởng tượng được! Hắn lại bụng bự giống như phụ nữ! Á! Kinh khủng!

Mục Mộc sầm mặt lại đi ra ngoài, muốn tiếp tục đi đến nhà trúc để tìm Lạc Tang thì Lạc Lâm vội vã ngăn hắn lại, trong lòng chắc chắn mười phần Lạc Tang đang ở tại ngôi nhà trúc kia.

Hiện tại, Mục Mộc lại đang rất tức giận, Lạc Tang thì đang gần kề ranh giới hoàn toàn cuồng hóa, hai người mà gặp nhau thì nhất định sẽ có chuyện.

Mục Mộc thấy Lạc Lâm ngăn mình, liền giận dữ, giọng điệu bất thiện cảnh báo Lạc Lâm: ” Chú à, tôi bây giờ đối với ngài còn có mấy phần tôn kính, cho nên tôi sẽ không nói gì chú cả nhưng không cho phép ngài xen vào chuyện của tôi nữa, dù tôi sống hay là chết thì cũng không liên can tới ngài, nếu ngài khăng khăng ép buộc tôi sinh cái thứ ở trong bụng ra thì tôi sẽ hận ngài! “.

Lạc Lâm biết rõ những lời nói này của Mục Mộc là nghiêm túc nhưng ông không thể không quản hắn: ” Cháu tìm Lạc Tang để làm gì? “.

” Trước tiên là đánh một trận rồi nói sau “. Mục Mộc lộ vẻ hung tợn nói.

” Lấy tính mạng để đi đánh sao? “. Lạc Lâm cảnh báo hắn: ” Lạc Tang đã điên rồi “.

” Tôi cũng phát điên rồi đây! “. Mục Mộc tức đến nổ phổi hét to, vòng qua Lạc Lâm tiếp tục đi về phía nhà trúc, hắn thấy Lạc Lâm lại muốn tới chặn mình, liền uy hiếp: ” Ông lại ngăn tôi thử xem! Tôi hiện tại liền giết chết thứ ký sinh trùng ở trong bụng này! “.

Lạc Lâm nhíu mày: ” Cháu hãy bình tĩnh lại đi “.

” Bình tĩnh nmb! Người mang thai cũng không phải là ông! “. Mục Mộc nghiến răng nghiến lợi mắng, bướng bỉnh đi đến ngôi nhà trúc kia, bất kể như thế nào thì Lạc Lâm cũng không thể để cho Mục Mộc và Lạc Tang chạm mặt nhau được, dưới sự bất đắc dĩ, ông bước dài đuổi theo Mục Mộc rồi giơ tay lên đánh vào sau gáy của hắn một phát, Mục Mộc lập tức hôn mê bất tỉnh.

” Xin lỗi “. Lạc Lâm ôm lấy Mục Mộc bị hôn mê, đem mang theo hắn trở về nhà.

Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ đều ngồi chờ ở trong phòng khách, nhìn thấy Lạc Lâm ôm Mục Mộc trở lại, liền khẩn trương đi tới.

” Nó bị làm sao vậy? “. Văn Sâm Đặc Tư lo lắng đẩy mí mắt Mục Mộc lên nhìn một chút, sau đó vươn tay bắt mạch cho hắn.

” Nó muốn đi tìm Lạc Tang, anh khuyên không được, chỉ có thể đành làm cho nó ngất đi “. Lạc Lâm thấy quần áo trên người Mục Mộc đều bị ướt đẫm nước mưa, vì vậy dặn dò Hi Nhĩ: ” Hi Nhĩ, con đi nấu nước đi “.

Hi Nhĩ gật đầu, bước nhanh đi vào nhà bếp nấu nước.

Lạc Lâm ôm Mục Mộc trở về phòng của hắn, sau đó liền ra ngoài, lưu lại Văn Sâm Đặc Tư thay quần áo cho Mục Mộc.

Văn Sâm Đặc Tư thay quần áo cho Mục Mộc vẫn đang hôn mê, chờ thay xong thì liền nhét hắn vào trong chăn ấm áp, sau đó ngồi ở bên đầu giường nhìn hắn, một chốc thì nhìn vào gương mặt hơi có chút tái nhợt của hắn, một chốc lại xuyên thấu qua tấm mền dày nhìn bụng của hắn, cứ nhìn một chút như vậy thì bật khóc, ngồi ở đầu giường lấy tay lau nước mắt.

Hi Nhĩ bưng nước nóng tiến vào thì nhìn thấy Văn Sâm Đặc Tư đang ngồi khóc, liền lấy làm kinh hãi, sau đó yên lặng đặt thau nước nóng ở trên bàn.

Nhúng khăn vào nước nóng rồi vắt khô, Hi Nhĩ đi tới bên giường lau mặt và hai tay cho Mục Mộc, chờ làm xong tất cả thì cậu mới nhẹ giọng hỏi Văn Sâm Đặc Tư: ” Sư phụ, sao người lại khóc vậy? “.

” Ta… Không biết nên làm gì… “. Văn Sâm Đặc Tư cúi đầu nức nở, đáy lòng tràn đầy bi thương và chua xót: ” Lạc Tang đã nhiều ngày không thấy, bây giờ Mục Mộc liền như vậy, ta cảm thấy mình thật là vô dụng, muốn giúp Lạc Tang lại không giúp được, muốn khuyên Mục Mộc cũng khuyên không được “.

Hi Nhĩ giặt sạch khăn rồi đưa cho Văn Sâm Đặc Tư, cậu ngập ngừng hỏi: ” Sư phụ, Lạc Tang rốt cuộc là bị làm sao vậy? “.

Văn Sâm Đặc Tư do dự một lúc thì cũng thổ lộ với Hi Nhĩ: ” Lạc Tang bị thú tính xâm chiếm, con đã từng nghe qua trong lịch sử chuyện thú nhân biến dị ăn bạn lữ đi? Lạc Tang cũng muốn ăn Mục Mộc “.

Hi Nhĩ giật mình: ” Ăn… Mục Mộc? Là chỉ ăn thịt đi? “.

Văn Sâm Đặc Tư một bên rơi lệ một bên gật đầu: ” Hình dung của Lạc Tang là Mục Mộc rất ngon “.

Hi Nhĩ cực kỳ cố hết sức để chấp nhận tin tức kinh người này, chờ thật vất vả mới tiêu hóa xong thì lại hỏi tiếp: ” Vậy Mục Mộc chán ghét Lạc Tang cũng là bởi vì nguyên nhân này sao? “.

” Một nửa “. Sau khi Văn Sâm Đặc Tư khóc ra thì tâm tình không còn uất ức nữa, ông cũng không nói với Hi Nhĩ một bí mật khác, đó chính là việc Mục Mộc bị Lạc Tang cưỡng ép thành bạn lữ của mình.

Lạc Lâm gõ cửa, gọi Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ cùng ra ăn cơm tối, ba người đều ăn không nhiều, mỗi người đều có tâm sự của riêng mình.

Bởi vì lo lắng cho Mục Mộc nên Văn Sâm Đặc Tư  muốn trông nom Mục Mộc, Hi Nhĩ đã biết rõ sức khỏe của Văn Sâm Đặc Tư  không tốt, vì vậy ôm đồm công việc này, dời đệm chăn qua phòng Mục Mộc rồi trải dưới sàn mà nằm ngủ, quả nhiên Mục Mộc ngủ thẳng nửa đêm liền tỉnh dậy vì đói bụng.

” Anh muốn ăn trái cây hay là ăn cơm? Nếu muốn ăn cơm thì tôi sẽ đi nấu cho anh ăn “. Hi Nhĩ hỏi Mục Mộc, thái độ ôn hòa hơn trước kia.

” Trái cây là được rồi “. Mục Mộc mệt mỏi ngồi ở trên giường, lấy tay xoa hai gò má của chính mình, còn có chút mơ hồ.

Hi Nhĩ cầm một rổ trái cây vào, từ khi Mục Mộc ăn quả sữa thì liền rất thích ăn nó, liền lấy quả sữa từ trong giỏ hoa quả ra ăn.

Hi Nhĩ ngồi ở cuối giường nhìn Mục Mộc ăn, Mục Mộc liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: ” Cậu không cần phải đối tốt với tôi, cậu như vậy sẽ chỉ làm cho tôi cảm thấy thêm chán ghét mà thôi “.

” Tôi không phải đối tốt với anh mà vì tốt cho con của Lạc Tang “. Hi Nhĩ vừa mới nói xong thì bị Mục Mộc hung hăn trừng mắt một cái, Hi Nhĩ cũng không thèm để ý, cậu trầm tĩnh nhìn Mục Mộc: ” Tôi muốn biết suy nghĩ của anh “.

Hi Nhĩ không thể hiểu được, coi như trước kia Mục Mộc cho rằng mình là thú nhân nhưng phản ứng của hắn đối với việc mang thai cũng bài xích quá mức.

Mục Mộc lộ vẻ buồn bực ăn quả sữa, không vui nói: ” Một cái gà trống mang bầu con heo, nó có suy nghĩ gì thì tôi cũng có suy nghĩ đó “.

Đối với Mục Mộc đến từ trái đất mà nói, việc hắn mang thai đã vượt qua giới tính và chủng tộc, nam với nam, con người và thú nhân, so với chuyện cổ tích thì còn không tưởng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play