Tiếu khán thế gian si nhân vạn thiên
Bạch thủ đồng quyện thật nan đắc kiến
Nhân diện đào hoa thị thùy tại phẫn diễn
Sự quá cảnh thiên cố nhân nan kiến
Cựu nhật hoàng hôn ấn chiếu tân nhan
Tương tư chi khổ thùy hựu cảm trực ngôn
Lê hoa hương toàn nhượng nhân tâm cảm thương
Sầu đoạn tràng thiên bôi tửu giải tư lượng
Mạc tương vọng cựu thì nhân tân mô dạng tư vọng hương
Sự quá cảnh thiên cố nhân nan kiến
Cựu nhật hoàng hôn ấn chiếu tân nhan
Tương tư chi khổ thùy hựu cảm trực ngôn
Vi tình thương thế gian sự giai vô thường
Tiếu thương tang vạn hành lệ hóa hàn song
Vật bàng hoàng thoát tố khỏa trứ xuân trang ức lưu phương
Tiếu ngã thái quá si cuồng tương tư dạ vị ương
Độc ngã cô phương tự thưởng tàn hương
Lê hoa hương khước nhượng nhân tâm cảm thương
Sầu đoạn tràng thiên bôi tửu giải tư lượng
Mạc tương vọng cựu thì nhân tân mô dạng
Vi tình thương thế gian sự vô thường
Tiếu thương tang vạn hành lệ hóa hàn song
Vật bàng hoàng thoát tố khỏa trứ xuân trang, ức lưu phương(1)
“Nguyên, thủ khúc này ngươi thích không?” Cơ Phạm buông cầm hỏi Thủy Nguyên đang trong hồi ức không thể tự kềm chế.
“Thủy Nguyên?” Cơ Phạm lắc lắc Thủy Nguyên. Hắn chẳng lẽ lại..........
“A, Cơ Phạm.” Thủy Nguyên bị Cơ Phạm lắc tỉnh, “Cơ Phạm, thủ khúc này............”
“Đúng, Thủy Nguyên, đây là ta viết cho ngươi.” Cơ Phạm thâm tình nhìn tuấn nhan Thủy Nguyên. “Có thích không?”
“Ừ, thích.” Thủy Nguyên mỉm cười, nhìn vào mắt Cơ Phạm. Nhưng hắn chưa từng chú ý tới, trong mắt Cơ Phạm toát lên đau thương.
“Thích là tốt rồi.” Cơ Phạm lặng lẽ tránh khỏi tay Thủy Nguyên, chậm rãi đến bên cửa sổ ngơ ngác nhìn hoa lê nở rộ ngoài song cửa.
“Thủy Nguyên, ngươi xem hoa lê này.” Cơ Phạm chỉ vào hoa lê nở rộ ngoài cửa sổ, giọng nói thản nhiên tựa như tùy thời sẽ biến mất không thấy. “Hoa lê thơm, nhưng là, nó sẽ không vĩnh viễn nở rộ như vậy, có một ngày nó sẽ héo rũ, sẽ biến mất. Đến lúc đó, ngươi có nhớ nó không?”
“Cơ Phạm?” Thủy Nguyên khó hiểu nhìn đôi mắt Cơ Phạm chứa đầy ưu thương “Ngươi đang nói cái gì?”
“Thủy Nguyên,” Cơ Phạm xoay người, không cho Thủy Nguyên nhìn đến gương mặt đầy lệ của mình. “Nếu ngươi vẫn không quên được hắn, thì trở về đi. Đem hắn đoạt lại. Không cần lại tự mình thống khổ.”
“Cơ Phạm.” Thủy Nguyên đau lòng nhìn Cơ Phạm rõ ràng nước mắt đầy mặt còn không để chính mình nhìn thấy, thầm mắng chính mình hỗn đản.
“Đừng nói nữa, ngươi về đi, chúc ngươi hạnh phúc.” Dứt lời Cơ Phạm chạy nhanh ra ngoài.
‘Thủy Nguyên, trong lòng ngươi thủy chung không có ta. Vậy ta liền đem ngươi trả về bên cạnh người ngươi yêu. Tạm biệt.’
Thủy Nguyên ngơ ngác nhìn bóng dáng Cơ Phạm, nước mắt đột ngột rơi xuống. Thực xin lỗi, ta cuối cùng vẫn phụ ngươi.
Một đêm này,
Vô miên..........
(1) Bài hát
Hương Hoa Lê do Lý Vũ Xuân trình bày
Lời dịch:
Cười người đời sao lắm kẻ ngờ nghệch
Bên nhau đến bạc đầu hiếm thấy thay
Kiếp đào hoa ai kẻ sắm vai.
Sự đời thay đổi cố nhân khó tìm
Hoàng hôn cũ chiếu rọi màu sắc mới
Khổ tương tư nào ai dám bày tỏ.
Hương hoa lê khiến lòng ai thương cảm
Đoạn trường sầu muôn chén tiêu tư lượng
Nhìn lại chuyện xưa nào ai chẳng nhìn về nơi xưa.
Sự đời thay đổi cố nhân khó tìm
Hoàng hôn cũ chiếu rọi màu sắc mới
Khổ tương tư nào ai dám bày tỏ.
Vì đau lòng mà thay đổi thất thường
Cười sự đời bể dâu, mưa tuôn nghìn dòng lệ lạnh
Đừng do dự cởi bỏ áo đông khoác lên mình tấm áo xuân tươi mới.
Cười mình quá ngu ngốc điên cuồng như đêm khát ánh dương
Chỉ mình ta, kẻ cô độc thưởng thức chút hương sắp phai tàn.
Hương hoa lê khiến lòng ai thương cảm
Đoạn trường sầu muôn chén tiêu tư lượng
Nhìn lại chuyện xưa nào ai chẳng nhìn về nơi xưa
Vì đau lòng mà thay đổi thất thường
Cười sự đời bể dâu, mưa tuôn nghìn dòng lệ lạnh
Đừng do dự cởi bỏ áo đông khoác lên mình tấm áo xuân tươi mới.