“Dừng!” Hi Triệt đầu đầy hắc tuyến nhìn đệ đệ thân thiết nhất của mình Kim Tại Trung, giờ phút này giống như oán phụ bị vứt bỏ, ở trước mặt mình khóc sướt mướt hết một buổi sáng, không khỏi cảm thấy huyệt Thái Dương vô cùng đau.
“Ca.........” Kim Tại Trung tiếp tục không ngừng khóc lóc kể lể “Ca, Trịnh Duẫn Hạo hắn bội tình bạc nghĩa. Ngươi phải làm chủ cho ta!”
“Hắn rốt cuộc làm sao, ngươi nói cho rõ ràng!” Kim Hi Triệt lên giọng quát Tại Trung.
“Mấy ngày hôm trước, ta thấy hắn ôm một mĩ thiếu niên bộ dáng thực thân thiết. Ta phải làm gì bây giờ, ta có phải cũng bị vứt đi không!” Kim Tại Trung nghĩ đến đây, nước mắt lại càng không ngừng tuôn ra, một chút cũng không có dấu hiệu dừng lại.
“Hả? Trịnh Duẫn Hạo này! Thoạt nhìn rất đứng đắn, hắn sao lại có thể leo tường!” Hi Triệt mắt hạnh trừng lên, tức giận muốn bốc khói “Hừ, nhìn ngươi bộ dạng hùng dũng, thế nhưng không có bản lĩnh, xảy ra chuyện lại chạy đến chỗ ta khóc lóc. Ta nếu là ngươi, lúc này đã sớm đem con chuột kia bắt rồi!” Nói xong liền làm bộ dạng tóm lấy, làm cho Tại Trung phì cười.
“Cười, ngươi còn cười được.” Hi Triệt còn đang hưng trí không chút chú ý đến Hàn Canh đứng ở ngoài cửa giống như Tại Trung dở khóc dở cười. Bảo bối của hắn, thật đúng là dễ xúc động mà.
“Được rồi, dọn dẹp một chút. Theo ta đi!” Hi Triệt “vụt” một tiếng xắn tay áo, hùng hổ đối Tại Trung nói. “Đi bắt chuột!”
“Ca, thật sự phải đi à?” Cẩn thận dè dặt.
“Ừ!” Trảm đinh tiệt thiết! (1)
“Triệt, chuyện gì chọc giận ngươi?” Hàn Canh cười đi vào phòng trong, ôm thắt lưng nhỏ nhắn của Hi Triệt.
“Tên tiểu tử Trịnh Duẫn Hạo kia, hắn leo tường!” Hi Triệt thần tình tức giận nhìn Hàn Canh, giống như đem Hàn Canh trở thành Trịnh Duẫn Hạo mà trừng mắt.
“Triệt, ta không có ta rất trung tâm mà. Đừng nhìn ta như vậy chứ.” Hàn Canh bị Hi Triệt trừng đến mức chột dạ. Cũng may mình giữ thân trong sạch, bằng không rơi vào trong tay Hi Triệt, chỉ sợ sẽ chết không toàn thây.
“Hừ, liền biết ngươi không có lá gan đó càng không có cái mị lực đó.” Hi Triệt hừ lạnh một tiếng, “Hơn nữa, ngươi nếu dám đi, ta liền đem ngươi ném cho ‘Nguyên Bảo’ ăn (Nguyên Bảo: HELLO, chào mọi người! FIR: ê, đi xuống!)”
“Ạch........ Đã biết.” Hàn Canh xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, dù ông trời có cho hắn can đảm, hắn cũng không dám. Lão bà như hoa như ngọc để trong nhà không ôm, nào có thời gian(2) đi ôm người khác chứ.
“Đi! Canh đi với ta và Tại Trung. Coi như thêm can đảm.” Hi Triệt lòng đầy căm phẫn lôi kéo Hàn Canh cùng Tại Trung đi ra khỏi cửa.
Ai, Trịnh Duẫn Hạo. Ngươi tự cầu nhiều phúc đi! Yêu tinh bảo bối muốn trừng trị ngươi như vậy, chỉ sợ ngươi là không có đường nào để sống rồi.
(2) Câu này tác giả viết là “không có thời gian nước Mỹ mà đi ôm người khác”. ‘Thời gian nước Mỹ’ ở đây ý là rất không rảnh rỗi. Người Trung Quốc làm việc suốt đêm không ngủ, gọi là ‘thời gian nước Mỹ’. Theo múi giờ phân chia, thời gian làm việc ở Trung Quốc (Nhật Bản) đúng là sau giờ tan tầm và giờ ngủ nghỉ ở Mĩ. Bởi vậy, lúc đi làm không có dư thời gian, đã nói thành là không có ‘thời gian nước Mỹ’, ý tứ chính là thời gian hiện tại của ta không phải thời gian hưu nhàn của Mỹ.
Bởi vì đây là cổ trang nên ta bỏ chữ ‘nước Mỹ’ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT