Biểu cảm trên mặt Tề Vân Hạt có chút biến đổi trong một giây ngắn ngủi, chỉ thấy hắn xoa cằm, sau đó nói: “Chuyện này ta có nghe mấy tên Vô Chân nói qua, đám Vô Chân chính là do người tên Tinh Hồn đó đánh trọng thương.”
“Còn có chuyện này?” Cao Chỉ Tuyền miệng khẽ thốt.
“Vốn dĩ ta cũng không muốn để ý đến, thế nhưng đám Vô Chân lại là thuộc hạ dưới trướng của ta, nếu như không xử lý, e rằng danh khí của ta tại Thánh giáo sẽ bị ảnh hưởng lớn. Nàng đã từng nhìn qua hắn ta, có cảm nhận gì không?” Tề Vân Hạt chợt hỏi.
Cao Chỉ Tuyền cúi mặt suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Người này nhìn bề ngoài thì lãnh đạm vô thanh, thế nhưng vẫn làm cho ta cảm thấy hắn là một người rất kiêu ngạo. Nhìn biểu hiện của hắn trên Tinh Vương Chiến, nếu như người khác không chủ động có ý đồ xấu với hắn thì hắn không mấy quan tâm đến. Đám Vô Chân bị hắn trọng thương, e rằng nguyên nhân xuất phát từ bọn họ.”
Một bên nghe Cao Chỉ Tuyền nói, Tề Vân Hạt khẽ gật đầu, dĩ nhiên hắn tin tưởng ánh mắt và trực giác của nàng, nhưng như vậy không có nghĩ là hắn sẽ bỏ qua chuyện này.
“Chuyện đó ta tự nhiên biết, dù vậy, ta vẫn không thể nhắm mắt làm ngơ được. Về phần mấy tên Vô Chân, đợi sau này liền trừng phạt.”
Nghe ngữ điệu của Tề Vân Hạt, Cao Chỉ Tuyền liền không nói thêm điều gì nữa, bởi Tề Vân Hạt một khi đã quyết thì rất khó mà thay đổi được.
Tại một tòa phủ đệ Huyết Luân Cung, chính là nơi Tinh Hồn đang tu luyện.
Chính giữa khoảng sân khá rộng, Tinh Hồn đang không ngừng lĩnh ngộ vũ kỹ Nộ Long Tí mà hắn vừa mới mượn được từ Thánh Các. Tiên vũ kỹ và phàm vũ kỹ quả nhiên khác biệt, với phàm vũ kỹ, hắn chỉ mất một thời gian ngắn là liền đạt đến đại thành cảnh giới, phát huy ra toàn bộ uy lực chân chính, thế nhưng với tiên vũ kỹ thì lại rất khó để lĩnh hội.
Nguyên nhân là bởi từ tiên vũ kỹ trở lên cần sử dụng đến tiên lực để thi triển ra, tiên vũ kỹ đại đa số đều lĩnh hội bởi Linh Tiên cảnh trở lên. Mặc dù Địa Tiên cảnh vẫn có thể sử dụng được, thế nhưng không cách nào phát huy được uy lực chân chính. Cho dù Địa Tiên cảnh tu luyện tiên vũ kỹ đến tiểu thành cảnh giới, nhưng luận uy lực thì vẫn thua kém so với Linh Tiên cảnh chỉ mới tu luyện tiên vũ cảnh ở cảnh giới nhập môn. Ngoài ra, tiên vũ kỹ khi được Địa Tiên cảnh sử dụng cực kỳ tiêu hao nguyên lực, với một Địa Tiên cảnh hậu kỳ thông thường, cao lắm chỉ sử dụng được bốn lần Nộ Long Tí đã là cực hạn.
Lý do vì vậy nên Tinh Hồn mới rất hạn chế sử dụng Diệt Long Tứ Thức hay Tứ Thần Quyết.
Lựa chọn tu luyện Nộ Long Tí và Quân Lâm Ấn là bởi tiêu hao khá ít nguyên lực so với những loại vũ kỹ khác, phù hợp với yêu cầu thân thể, bằng không, e rằng hắn tay không mà ra khỏi Thánh Các rồi.
Mọt bên, Tiểu Long trên người mặt một cái áo hoa để phanh bụng, lộ ra chiếc bụng phệ tròn trịa mê người, bộ dáng lười biếng nằm dài trên một chiếc ghế gỗ, phía trên có dù che mát, bên cạnh có một li nước trái cây, trông nó lúc này khoái hoặc vô cùng.
“Nghe nói ngươi muốn khiêu chiến với tên Tề Vân Hạt gì đó à? Chậc chậc, vừa mới đến Địa Ngục giáo đã gây chuyện, năng lực gây chuyện của ngươi hẳn là đang tiến bộ nha.” Cầm ly nước trái cây hút một ngụm, Tiểu Long miệng khè ra một hơi, sau đó nhìn Tinh Hồn tiếu ý nói.
“Ta cũng nghe được một tin tức.” Vừa lĩnh ngộ Nộ Long Tí, Tinh Hồn miệng vừa đáp.
“Ồ, tin tức gì vậy?” Tiểu Long biểu cảm ngạc nhiên, nhiều hơn là đang hóng chuyện.
“Gần đây Địa Ngục giáo đang bị tên trộm nào đó ăn cắp đồ, đối tượng bị tên trộm đó nhắm vào là những nữ đệ tử, đồ bị mất không có bao nhiêu giá trị, nhưng lại khiến cho những nữ đệ tử này cực kỳ tức giận. Nghe nói bọn họ đang bí mật điều tra thử tên trộm đó là ai, một khi bắt được, chắc là sẽ thảm lắm đây.” Tinh Hồn lãnh đạm nói.
Chỉ nghe thôi cũng biết rằng tên trộm biến thái đó là ai rồi. Tiểu Long cơ mặt giật giật, quay mặt chỗ khác chu miệng huýt sáo, tự như muốn nói tên trộm biến thái gì đó không liên quan gì đến bổn long cao quý thần thuấn đâu à. Trong bụng thì đang thầm nghĩ, sau lại bị phát hiện nhanh thế.
Đúng lúc đó, ở phía hành lan xuất hiện vài bóng người, dẫn đầu là Lục Phong và Tào Tuyết Dương.
“Chết tiệt, lại là nữ nhân đó, té gấp thôi.” Trông thấy bóng dáng Tào Tuyết Dương, bao nhiêu nước đang hút trong miệng đều nhả phụt ra, dường như đối với Tào Tuyết Dương rất úy kỵ.
Từ khi bị Tinh Hồn đem mình bán cho nàng, tuy nói Tiểu Long rất mê những cô gái đẹp có thân hình nuột nà như Tào Tuyết Dương, cũng rất được nàng cưng nựng, thế nhưng chính vì vậy mà đôi lúc không được tự do thoải mái, không được đi dòm ngó nữ tử khác, lại còn bị nàng bắt mặc váy, đầu cài bông hoa, đuôi thắt bím.
Bởi vậy, nhân lúc Tào Tuyết Dương sơ ý Tiểu Long liền chạy trốn, rốt cuộc cũng được tự do làm những việc nó thích, nó cũng không muốn một lần nữa trải nghiệm cảm giác trên, vì vậy vừa nhìn thấy nàng là bỏ trốn ngay.
Bất quá đã muộn, Tào Tuyết Dương nhìn thấy bóng dáng của nó thì đôi mắt sáng lên, cấp tốc triển khai thân thủ chụp lấy Tiểu Long rồi ôm vào lòng.
“Nguyên lai ngươi chạy về đây, làm ta sợ ngươi rơi vào tay kẻ xấu.” Tào Tuyết Dương đôi mắt lonh lanh xúc động nói.
“Chết tiệt, tiểu cô nương nhà ngươi mới khiến bổn long sợ hãi à.” Trong bụng Tiểu Long thầm nghĩ, không ngừng giẫy dụa hòng thoát khỏi.
“Không lẽ ngươi ghét ta sao?” Tay bế Tiểu Long lên, trong đôi mắt nàng thoáng hiện lên một nỗi bi ai, thiếu điều như muốn rơi lệ xuống.
Thấy vậy, Tiểu Long bèn không tìm cách thoát khỏi tay nàng nữa. “Khốn nạn, ai bảo ngươi đẹp gái như vậy chứ.” Rốt cuộc cũng bị yểu điệu thục nữ làm cho xiu lòng.
Trông thái độ của Tiểu Long như vậy, gương mặt Tào Tuyết Dương rạng rỡ, sau đó đặt nó ngồi xuống ghế, đồng thời lấy ra một vài bộ trang phục. “Con bà nó, lại là mấy cái này, cứu mạng.” Trong lòng nó lúc này hối hận không thôi, đáng tiếc đã muộn màng rồi.
Trong lúc đó, Lục Phong bước tới gần Tinh Hồn, miệng nở nụ cười miễn cưỡng nói: “Cái kia, huynh thật sự thách đấu với Tề Vân Hạt à?”
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Tinh Hồn không đáp, ngược lại nhìn Lục Phong hỏi.
“Ta đoán là có người nào đó cố ý tung tin tức này để hại huynh, nghe nói tại Thánh Các, huynh bị một đám thiên kiêu đệ tử xin đểu, có lẽ chính là do mấy tên này tạo thành.” Hiểu tính cách của Tinh Hồn, Lục Phong suy nghĩ một lúc, sau đó nói tiếp: “Không rõ ẩn tình thế nào, nhưng ta nghe phong thanh, Tề Vân Hạt chuẩn bị xuất quan, muốn tìm huynh để luận bàn.
Thời gian tu hành của Lục Phong tại Địa Ngục giáo đã được vài trăm năm, đối với các đệ tử cấp bậc chân truyền cũng hiểu một chút. Hắn tự nhiên nhận thức được Tề Vân Hạt là ai, hiểu sơ sơ về tính cách của gã thân truyền đệ tử này.
Tinh Hồn không phải nhân vật tầm thường, trên Tinh Vương Chiến biểu hiện cực kỳ xuất chúng khiến cho người ta phải khiếp sợ, thế nhưng Tề Vân Hạt cũng chẳng phải hạng ruồi mũi lâu la, một trong số ít những thân truyền đệ tử há hạng người phổ thông?
Cứ nhìn vào Ma Luân là đủ biết, ngay cả Vô Ngân tán tiên cũng không phải đối thủ của hắn ta, có thể Tề Vân Hạt không bì được với Ma Luân, nhưng có lẽ thua kém chẳng phải quá nhiều.
Vì vậy Lục Phong lo lắng là có cơ sở.
Trái ngược lại với Lục Phong, Tinh Hồn biểu cảm như thường, mục vô biểu tình, như thể không đặt cái mấy cái tin đồn kia vào trong lòng, thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Nếu hắn muốn, lúc nào ta cũng bồi tiếp.” Tinh Hồn nhàn nhạt nói, ánh mắt lại tiếp tục tham ngộ quan sát Nộ Long Tí.
Thấy vậy, Lục Phong miệng nở nụ cười khổ, cái tên này, người ta là đệ tử cấp bậc thân truyền đó, có thật hay không ngươi không xem đối phương có trọng lượng gì như trong tin đồn không vậy?
Nhắc tào tháo thì tào tháo xuất hiện. Ngay khi Lục Phong xuất hiện thì vài phút sau lại có một vài bóng người khác xuất hiện, cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là đám người Vô Chân.
Chỉ thấy đám Vô Chân lúc này vết thương đã khôi phục phần nào, có điều khí lực vẫn chịu tổn thương, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
“Các ngươi đến đây làm gì?” Trông thấy đám người này xuất hiện, nhất định là có ý đồ xấu nào đó, Lục Phong thu hồi điệu bộ đùa giỡn, gương mặt nghiêm túc lên mấy phần.
Đồng dạng, Tào Tuyết Dương cũng thôi tìm trang phục mới cho Tiểu Long, nàng ôm Tiểu Long đứng dậy, ánh mắt không mấy thiện cảm khi liếc nhìn đám Vô Chân.
Còn Tinh Hồn thì... hắn một cái liếc nhìn cũng không có.
Trông thấy thái độ của Tinh Hồn, cư nhiên xem bọn chúng như vô hình, dĩ nhiên đám Vô Chân rất tức giận, nhưng ngẫm lại, vì kế hoạch đã bày ra sẵn, thế nên liền nhịn xuống.
Lấy Vô Chân làm chủ, chỉ thấy Vô Chân nở nụ cười lạnh, liếc nhìn Lục Phong nói: “Không phải chuyện của ngươi, tốt nhất đừng nên xen vào. Bằng không, hậu quả sẽ rất thảm, hắc hắc...”
Lục Phong khịt mũi xem thường, miệng nhổ một bãi nước bọt. “Chó bị đánh phải nhờ chủ ra mặt, vậy mà vẫn sủa lớn như vậy, hay là lão tử đây giúp chủ các ngươi bẻ răng lại nhỉ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT