Quản lý Thánh Các đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tinh Hồn, là trưởng bối, mặc dù có hơi cảm thấy đám thiên kiêu đệ tử kia rất quát quắt không xem đối phương ra gì, dù vậy, hắn vẫn sẽ không can thiệp, vì đây là chuyện giữa các đệ tử với nhau. Mà hắn ta càng muốn nhìn thấy, Tinh Hồn sẽ xử lý chuyện này như thế nào đây.
Thế nhưng hơi ngoài ý muốn, chỉ thấy Tinh Hồn bước chân vừa khựng lại thì lại tiếp tục bước ra ngoài, giọng nói lãnh đạm vang lên truyền vào tai đám thiên kiêu đệ tử.
“Nếu Tề sư huynh muốn, bất kỳ lúc nào ta cũng phụng bồi.”
Trong sự ngạc nhiên của gã quản lý, bóng lưng của Tinh Hồn khuất dần nơi chân trời.
Không gian Thánh Các có chút tĩnh lặng, sau đó vài giây, một trong số đám thiên kiêu đệ tử khiêu khích Tinh Hồn mở miệng, nhìn biểu cảm tựa hồ có chút bối rối: “Chuyện này… chúng ta phải làm thế nào?”
Nguyên cả đám nhìn nhau, vốn dĩ muốn dựa vào danh khí của Tề Vân Hạt để dọa nạt, cướp đoạt tài nguyên tu luyện của Tinh Hồn, thậm chí bọn chúng còn nghĩ đến việc Tinh Hồn nổi giận mà hành hung bọn hắn, chỉ cần Tinh Hồn quay lại đấu với bọn hắn một trận là lập tức lọt vào cái bẫy đã làm sẵn, nhưng phản ứng của Tinh Hồn lại nằm ngoài dự kiến.
Đúng lúc này, Vô Chân từ từ tỉnh táo trở lại, đối với việc bị Tinh Hồn đánh đến mặt mũi biến dạng, Vô Chân trong lòng tràn ngập hận ý. “Còn làm gì nữa, trở về bẩm báo lại chuyện này với Tề sư huynh, đồng thời thả ra tin tức, quán quân Tinh Vương Chiến không hề đặt Tề sư huynh vào trong mắt.”
“Làm như vậy, ngộ nhỡ Tề sư huynh biết được…” Một người thanh âm hạ xuống, bên trong ẩn chứa một tia khiếp hãi.
Chỉ thấy Vô Chân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt độc ác trừng mắt nhìn gã kia, sau đó lạnh giọng: “Không lẽ ngươi cam tâm bị tên súc sinh đó đánh mà không dám phản ứng lại?”
Nghe Vô Chân nói, dĩ nhiên trong mắt bọn chúng đều hiện lên vẻ không cam tâm. Tinh Hồn trên Tinh Vương Chiến tuy danh khí rất lớn, thế nhưng dù sao vẫn là tân đệ tử, mà bọn hắn còn là đệ tử cấp bậc thiên kiêu, bị một tên ma mới đánh đến phụ mẫu nhận không ra, như thế nào cam tâm được?
Để trấn an bọn chúng, Vô Chân ngữ điệu hơi hạ thấp xuống, nhưng âm lãnh thì không hề che dấu: “Các ngươi an tâm, Tề sư huynh nổi tiếng che dấu khuyết điểm, cho dù thực sự là do chúng ta kiếm chuyện trước, nhưng Tề sư huynh trước mặt mọi người vẫn sẽ vì chúng ta mà ra mặt, cùng lắm sau đó bị Tề sư huynh trách phạt nhẹ mà thôi, hắc hắc…”
Rốt cuộc cả đám người cũng bị Vô Chân thuyết phục, quyết định nghe theo kế hoạch mà gã tay bày ra.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Nửa ngày sau khi Tinh Hồn trở về động phủ từ Thánh Các, bên trong Địa Ngục giáo xuất hiện một tin tức, Tinh Vương đệ nhất nhân, đồng thời cũng chính là vị đệ tử vừa mới được Huyết Luân hộ pháp thu nhận, tiến vào Địa Ngục giáo tu luyện tuyên bố muốn khiêu chiến với Tề Vân Hạt, thân truyền đệ tử của Chiến Lang hộ pháp.
Tề Vân Hạt, một trong số ít những đệ tử cấp bậc thân truyền, được cao tầng Địa Ngục giáo hết sức coi trọng, và không để cho những vị trưởng bối thất vọng, thời gian trước đây đã đột phá vào Linh Tiên cảnh, hiện tại chỉ còn đang chờ đợi ghi tên mình trên Kim Lan Bảng mà thôi.
Vì mục tiêu đó, các thân truyền đệ tử thời gian này đều tập trung tu hành, mười năm đối với tiên giả mà nói chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, Tề Vân Hạt cũng không ngoại lệ, hắn hiện nay đang ở thánh địa tại Địa Ngục giáo tu luyện nâng cao thực lực.
Chỉ là không ngờ một tên thân truyền đệ tử khác, mà lại vừa mới tiếp nhận thân phận này cách đây vài ngày muốn khiêu chiến với hắn ta, nhiều người tự hỏi, liệu rằng Tề Vân Hạt sẽ làm như thế nào.
Tin tức này, không chỉ lan truyền trong giới đệ tử, mà cả những vị trưởng bối đều nghe thấy.
Thế nhưng không cần biết tin tức Tinh Hồn muốn khiêu chiến Tề Vân Hạt là thật hay giả, trưởng bối trong tông, dù là Huyết Luân hộ pháp hay Chiến Lang hộ pháp đều không được phép can thiệp, nhúng tay vào, bằng không chiếu theo quy tắc mà trừng phạt.
Xích Ngục Cung, cái tên nghe thì thoạt trông đáng sợ, nhưng kỳ thực so với nhân gian tiên cảnh không khác biệt bao nhiêu.
Ngồi giữa cánh rừng Hồng Phong Thụ, một tên thanh bào nam tử trên người lộ ra khí chất bất phàm đang ngồi xếp bằng tu hành, xung quanh thiên địa linh khí không ngừng hướng về phía hắn, trên người nở rộ ánh hào quang, tựa như một vị trích tiên vậy.
Thanh bào nam tử này chính là Tề Vân Hạt, Địa Ngục giáo đệ tử cấp bậc thân truyền.
Khi hắn đang tu hành, từ một con đường nhỏ giữa cánh rừng ngập tràn Hồng Phong Diệp tuyệt đẹp, có một bóng người chậm rãi xuất hiện, là một cô gái tướng mạo xuất trần, một thân bạch bào không nhiễm khói bụi nhân gian, khí chất cao quý thánh khiết vô cùng.
Nàng ta chính là Cao Chỉ Tuyền, đệ tử của Lãnh Nguyệt hộ pháp, trước đây tham dự Tinh Vương Chiến tiến vào mười hạng đầu, đồng thời có được tư cách tham dự Kim Lan Bảng mười năm sau.
Cảm giác có người đến, Tề Vân Hạt chậm rãi thu hồi khí thế lại, đình chỉ tu luyện, ánh hào quang chậm rãi tiêu tán vào hư vô, thiên địa nguyên khí trông giây lát liền ổn định.
Chỉ thấy Tề Vân Hạt trong đôi mắt bắn ra một tia lam quang, nhìn về phía Cao Chỉ Tuyền lộ ra một tia nhu hòa, khẽ nói: “Chỉ Tuyền, một thời gian không gặp, thực lực nàng lại tiến bộ, ta nghe nói tại Tinh Vương Chiến nàng đạt thứ hạng rất cao. Có muốn ta thưởng gì không nào.”
Tề Vân Hạt ha ha cười một tiếng, đồng thời bước đến đưa tay ôm Cao Chỉ Tuyền vào lòng.
Lại nhìn Cao Chỉ Tuyền, thời điểm phía trên Tinh Vương Chiến, nàng giống như một đóa băng sương tuyết hoa, thế nhưng khi đối diện với Tề Vân Hạt lại giống như một tiểu cô nương đang yêu, vừa nghe thấy giọng nói cùng cử thân mật của Tề Vân Hạt thì bất giác gương mặt đỏ hồng lên, vẻ ngượng ngùng này càng khiến cho nàng trở nên diễm lệ, khiến cho Tề Vân Hạt càng thêm ưa thích.
“Chỉ cần được gặp sư huynh là đủ, không cần huynh làm gì khác đâu.” Gương mặt tựa vào ngực Tề Vân Hạt, thanh âm ngọt ngào khe khẽ vang lên bên tai hắn, nghe giống như một chú mèo con đang được người ta âu yếm vuốt ve.
“Ta biết nàng sẽ nói vậy mà, thế nhưng biểu hiện của nàng xuất sắc như vậy, không thưởng cho nàng, ta làm sao hướng sư tôn nàng ăn nói đây.” Vừa nói, Tề Vân Hạt vừa lấy ra một chiếc trâm cài tóc màu xanh lam, nhìn chiếc trâm này tuy hình dạng đơn giản, thế nhưng nhìn kỹ thì cảm thấy rất tinh tế, chứng tỏ người làm ra nó cực kỳ cẩn thận, nhìn vào bên trong giống như ẩn chứa lòng nước biển xanh thẫm vậy.
Vừa cài lên mái tóc đen tuyền mềm mại ẩn chứa hương thơm nhàn nhạt quyến luyến, Tề Vân Hạt vừa nói: “Chiếc trâm cài tóc này ta nhờ bằng hữu mua ở đại lục về đây, mang theo trên người rất có lợi cho tinh thần lực, hy vọng nàng sẽ thích.”
“Chỉ cần là vật huynh tặng thì ta đều thích.”
Tề Vân Hạt khẽ cười một tiếng, trong lòng càng thêm ưa thích nữ nhân này, sau đó lại nói: “Thời gian này ta thật sự quá bận rộn, ngay cả việc đến cổ vũ cho nàng cũng không có, trong lòng ta thật sự rất buồn. Chỉ Tuyền, ta thật có lỗi với nàng.”
Nghe Tề Vân Hạt ngữ điệu ưu sầu, bất quá trong lòng Cao Chỉ Tuyền xuất hiện cảm giác ấm áp, nàng khẽ lắc đầu nói: “Ta biết, ta cũng không trách huynh, huynh đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần ở nơi này của huynh có ta là ta đã rất vui rồi.”
Ngón tay thon dài chỉ vào ngực của Tề Vân Hạt, ám chỉ điều gì, tự nhiên hắn ta biết rõ, miệng nở nụ cười ôn hòa.
“Phía bên Kim Lan Quốc vẫn chưa cho người mời huynh à? Bọn họ đúng là không biết nhìn người. Huynh có chỗ nào thua kém tên đầu trọc Ma Luân và Lăng Vi sư tỷ đâu, tại sao bọn họ chỉ mời hai người kia mà lại bỏ qua huynh.”
Tề Vân Hạt tu vi sơ kỳ Linh Tiên cảnh, hắn thời gian này đang nỗ lực đánh sâu vào bình cảnh, mong đột phá trung kỳ Linh Tiên cảnh, gần đây cũng đang có chút tiến triển. Chỉ có điều, nếu đem ra so sánh với Ma Luân và Lăng Vi tiên tử thì tự có chút thua kém, hai người kia đều đang đánh sâu vào bình cảnh trung kỳ Linh Tiên cảnh, mà tuổi tác so với Tề Vân Hạt kém hơn, thế nên Tề Vân Hạt bị đánh giá kém hơn hai người kia cũng là chuyện khá bình thường.
Nhưng mà Cao Chỉ Tuyền lại không quan tâm chuyện đó, nàng cho rằng thiên phú và thực lực của Tề Vân Hạt, đáng lẽ ra phải được Kim Lan Quốc sứ giả phát thiếp mời mới đúng.
Tề Vân Hạt cười cười, đối với chuyện này, hắn cũng đặt ở trong lòng, tự nhiên hắn cũng cho rằng bản thân mình so với Ma Luân và Lăng Vi tiên tử không hề kém cạnh, chỉ là từ trước đến nay vẫn không muốn nói ra và chờ đợi sứ giả đến.
Một thời gian rồi mà vẫn chưa thấy phía bên đó có động tĩnh, hắn trong lòng khá tức giận, bây giờ được Cao Chỉ Tuyền chia sẻ cùng, trong lòng phần nào cảm thấy thoải mái hơn.
“Nàng yên tâm, bọn họ sẽ xuất hiện mời ta mà thôi, mà nếu như bọn họ để mắt đến ta thì ta sẽ chứng minh cho họ thấy, ta xứng đáng được mời chào, và bọn họ đã sai lầm khi bỏ qua ta.” Vừa nói, Tề Vân Hạt ánh mắt vừa nhìn lên bầu trời, cánh tay giơ nắm đấm lên trời cao, đồng thời nở rộ khí chất bất phàm, đó chính là sự không cam tâm, muốn chứng minh bản thân mình.
“Thấy huynh như vậy thì ta yên tâm rồi.” Cao Chỉ Tuyền khẽ nở nụ cười, bất giác lại nhớ ra chuyện gì đó, lại nói tiếp: “À phải, ta nghe trong Thánh giáo đang lan truyền một tin đồn, đệ tử mới tiến vào Địa Ngục giáo – Tinh Hồn đang muốn khiêu chiến với huynh, còn nói huynh không đủ phân lượng nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT